Người làm Lệ Mạc Tây hắn tức giận đến mức này, ngoài trừ Giang Noãn Chanh thì còn có thể là ai? Lệ Mạc Tây băng bó vết thương cho cô rất thuần thục, thậm chí làm còn giỏi hơn cả nhân viên trong trạm ý tế, chẳng mấy chốc đã xong xuôi tất cả.

Hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt ngơ ngác của Giang Noãn Chanh, không kìm được mà cúi xuống hôn cô.

Nhưng lần này Giang Noãn Chanh phản ứng rất nhanh, không để cho hắn có cơ hội đó.

Lệ Mạc Tây đã không vui, càng thêm không vui.
Giang Noãn Chanh né tránh Lệ Mạc Tây.

Cô đứng dậy, rời khỏi phạm vi của hắn, cụp mắt xuống nói: "Lệ Mạc Tây, Hàn Thiên Nhã đã đến rồi!" Cô muốn nhắc nhở hắn đã là hoa có chủ, không thể tuỳ tiện trêu chọc người khác nữa.

Tất nhiên, Lệ Mạc Tây đủ thông minh để nghe hiểu ý của cô.
Lệ Mạc Tây ngồi lên giường, thuận thế ngả người ra phía sau.

Ánh mắt hắn dán chặt trên bóng lưng xinh đẹp của Giang Noãn Chanh, cười khẽ: "Không phải vụng trộm mới k1ch thích sao?" Quan hệ của hắn và Hàn Thiên Nhã không như cô đã nghĩ.

Nhưng hắn càng rõ dù hắn có giải thích thế nào cô cũng không tin tưởng, vì thế Lệ Mạc Tây cũng mặc kệ luôn.
"Nhưng tôi không thích vụng trộm.

Anh nhìn tôi của bây giờ còn đủ sức lực để chơi những trò chơi tiêu khiển như vậy sao? Lệ Mạc Tây, tôi không phải con rối trong tay anh, cũng không phải món đồ của anh.

Chúng ta cứ coi như chưa từng gặp gỡ, chưa từng phát sinh điều gì không phải tốt sao?" Giang Noãn Chanh ngồi trên ghế sofa, ánh mắt thẫn thờ nhìn hắn.


Lúc này, khi nhìn Lệ Mạc Tây, cô chợt nhớ tới hành động hắn đối với Hàn Thiên Nhã.

Hai người họ đứng bên cạnh nhau mới xứng đôi chứ.

Tuy không ưa gì Hàn Thiên Nhã nhưng Giang Noãn Chanh không thể không thừa nhận, so với cô, cô ta thích hợp ở bên cạnh Lệ Mạc Tây hơn.
Lệ Mạc Tây bật dậy, rất nhanh hắn đã đến trước mặt Giang Noãn Chanh.

Bóng hình to lớn của hắn phủ kín cơ thể cô, che đi ánh sáng trong phòng.

Lệ Mạc Tây nói: "Không phải tôi đã cho em cơ hội coi như không có chuyện gì rồi sao? Giang Noãn Chanh, em đừng quên lúc đó tôi không chỉ một lần duy nhất đuổi em xuống xe!" Lệ Mạc Tây nhắc lại chuyện trong quá khứ, ánh mắt cứ thế mà lạnh dần.
Giang Noãn Chanh năm lần bảy lượt nói rằng hắn trêu chọc cô nhưng không phải cô là người trêu chọc hắn trước ư? Lệ Mạc Tây còn nhớ như y dáng vẻ có dính chặt trên người hắn, nói rằng hắn là bạn trai của cô để thoát thân.

Những thứ này không tính là trêu chọc thì tính là thứ gì?
Giang Noãn Chanh nói: "Vậy bây giờ anh tiếp tục cho tôi cơ hội đi.

Lệ Mạc Tây, lần này đổi thành tôi cầu xin anh cho tôi một cơ hội!" Không phải Giang Noãn Chanh sợ Hàn Thiên Nhã mà cô chỉ không muốn làm lớn chuyện mà thôi.

Đắc tội với nhà họ Hàn đối với cô không phải chuyện có lợi ích gì.

Nếu để Hàn Thiên Nhã nhắm trúng, việc truy tìm tin tức của mẹ sẽ càng thêm khó khăn.
Lệ Mạc Tây hừ lạnh, hắn vừa bỏ đi vừa nói: "Em đừng mơ!"
[...!]
Thấm thoát đã hai tuần trôi qua, cuối cùng Kiều Xảo đã hoàn thành cảnh quay tại núi Phong Vân.

Trong thời gian đó, Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã đã rời đi trước một tuần.

Giang Noãn Chanh không nhận được cuộc gọi nào của Lệ Mạc Tây, nghĩ rằng bản thân và hắn đã chính thức kết thúc.

Nhưng vừa trở về ký túc xá, nhìn thấy vòng ngọc của bà nội Lệ, Giang Noãn Chanh lại đờ đẫn một lúc lâu.
Hai tuần làm việc vất vả tại Phong Vân nên Kiều Xảo cho cô nghỉ phép ba ngày.

Một phần Kiều Xảo cũng muốn dùng thời gian đó để bù đắp cho Kiều Trọng.

Cô ấy đi hai tuần, Kiều Trọng chắc chắn rất nhớ cô ấy, dẫu sao nó cũng chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi.
Buổi chiều không có việc gì, Giang Noãn Chanh quyết định đem vòng ngọc đến Lệ thị trả Lệ Mạc Tây.

Vì không nói trước với hắn nên cô không thể gặp mặt, huống hồ đây cũng không phải điều mà cô muốn.

Giang Noãn Chanh đặt vòng ngọc ở quầy lễ tân, nói: "Khi nào Lệ tổng tới, cô giúp tôi chuyển thứ này đến Lệ tổng, cứ nói rằng một cô gái họ Giang chuyển là anh ấy sẽ biết!"
Giang Noãn Chanh không ở lại lâu.

Sau khi căn dặn nhân viên lễ tân của Lệ thị, cô lập tức rời đi.


Khoảng năm phút sau, Lệ Mạc Tây và Nguyên Bảo lần lượt tiến vào tập đoàn.

Nữ lễ tân theo lời Giang Noãn Chanh, mang vòng ngọc đến trước mặt Lệ Mạc Tây.
"Lệ tổng, vừa rồi có một cô gái họ Giang đã đến đây đưa đồ cho anh!"
Lệ Mạc Tây nhận lấy túi đồ, mở ra liền thấy vòng ngọc.

Rất nhanh, Nguyên Bảo ở bên cạnh đã cảm nhận được sắc mặt Lệ Mạc Tây không tốt.

Lệ Mạc Tây đưa vòng ngọc cho Nguyên Bảo rồi hỏi nhân viên lễ tân: "Người đi lâu chưa?"
Thời gian này hắn không liên lạc với cô còn không đủ để cô hiểu hắn đang giận, muốn cô chủ động xin lỗi? Lệ Mạc Tây còn đang nghĩ khi cô đến đưa vòng cho hắn, hắn sẽ nên có thái độ nào.

Kết quả người ta đến mặt hắn cũng không muốn nhìn, trực tiếp đem đồ để ở quầy lễ tân.
Nữ nhân viên đáp: "Dạ, cô ấy đi chưa lâu, cũng khoảng năm phút thôi!"
Lệ Mạc Tây nói: "Cậu chủ trì cuộc họp!"
[...!]
Giang Noãn Chanh quyết định không bắt xe bus về ký túc xá mà đi bộ trở về.

Biết rằng đoạn đường không phải ngắn nhưng thời tiết rất đẹp, cô không muốn bỏ lỡ.

Hiếm khi trong mùa hạ oi bức này là có một ngày trời phủ kín đầy mây, không khí mát mẻ.
Giang Noãn Chanh vừa đi, trong đầu lại vừa suy nghĩ.

Đã có một khoảng thời gian cô không đến casino tìm Trần Cường, không biết lúc này tới có nhận được tin tức gì của mẹ không.

Nghĩ đến đây, hành trình của Giang Noãn Chanh liền chuyển hướng, cô không trở về ký túc xá mà đến casino.

Vừa xoay người lại, Giang Noãn Chanh đã nhìn thấy bốn gương mặt quen thuộc.
" y dô, nhìn xem, kia không phải Giang tiểu thư xinh đẹp của chúng ta sao?" Người lùn nhất số đó tiến lên phía trước, cất lời trêu chọc Giang Noãn Chanh.
Theo phản xạ phòng vệ bản thân, Giang Noãn Chanh vô thức lùi về phía sau.


Bốn tên côn đồ này cô đã không xa lạ, bọn họ thường xuyên đến tìm cô đòi nợ.

Số tiền nhà họ Giang phải trả rất lớn, đến bản thân Giang Noãn Chanh cũng không biết mình cần phải làm đến bao giờ mới trả được.
Tên đầu trọc không dám tên lùn kia, thiếu kiên nhẫn hỏi: "Giang Noãn Chanh, bao giờ cô định trả tiền cho chúng tôi đây?"
Giang Noãn Chanh nhíu mày: "Không phải tháng trước đã đưa cả gốc cả lãi rồi sao? Hạn trả tiền tháng này còn một tuần nữa cơ mà!"
Bọn họ cười phát lên: "Bọn này là chủ nợ, thích đòi lúc nào thì đòi lúc đấy.

Cô ý kiến gì à? Bây giờ chúng tôi muốn cô trả tiền thì cô phải trả tiền.

Nói vậy, Giang tiểu thư có hiểu không?"
Cả bốn người không hẹn mà cùng tiến về phía Giang Noãn Chanh.

Bọn họ không sợ trời không sợ đất, có thể làm ra bất cứ việc gì trái với pháp luật, thế nên mỗi lần đụng mặt, Giang Noãn Chanh đều rất kiêng dè.
Bọn họ càng tiến, Giang Noãn Chanh càng lùi về phía sau.

Đến khi lưng cô đụng vào lồ ng ngực của một người.

Giang Noãn Chanh không dám quay đầu lại nhìn, cô rất sợ đến người đó cũng là người của bọn họ.  Người kia đưa tay đặt lên eo Giang Noãn Chanh, lạnh nhạt nói.
"Nhà họ Giang nợ các người bao nhiêu tiền?"
m thanh quen thuộc của Lệ Mạc Tây đã khiến Giang Noãn Chanh thoát khỏi nỗi sợ.

Lúc này cô mới dám nhìn hắn, hắn đứng trong quầng sáng, vừa đẹp trai lại vừa khí thế..