Dù là bộ phim "Hoàng hậu Tử phù" hiện tại hay những bộ phim Thẩm Dịch nhận trước đó, hắn đều không cho phép phóng viên được xuất hiện.

Vì thế, quanh đoàn làm phim luôn luôn có bảo an đứng canh.

Bởi hắn hiểu một điều, chỉ cần có một người là phóng viên tới, đoàn làm phim cũng đã đủ loạn.

Khi nhìn thấy một đoàn người mang theo camera chạy về phía hắn, Thẩm Dịch ngây ra, nhất thời không biết phản ứng thế nào.

Hiển nhiên đây là chuyện đầu tiên xảy ra trên phim trường của hắn.
"Đạo diễn Thẩm, bộ phim Hoàng hậu Tử Phù nhận được số vốn đầu tư khổng lồ, không phải nên đảm bảo chất lượng của bộ phim phải tốt sao? Vì sao lại xảy ra tình trạng quy tắc ngầm tại đây?"
"Đạo diễn Thẩm, hôm nay đoàn làm phim không có sự xuất hiện của phó đạo diễn Trịnh Kha, chúng tôi nghe nói rằng hôm qua anh đã cho ông ấy nghỉ việc, có phải là vì nguyên nhân này không?"
"Đạo diễn Thẩm, xin anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi, phó đạo diễn Trịnh Kha chính là người đã yêu cầu quy tắc ngầm trong đoàn làm phim? Xin hỏi, nạn nhân chỉ có một người hay là đã có nhiều người trước đó?"
"Đạo diễn Thẩm, anh biết gì về chuyện này? Là sau khi xảy ra anh mới biết hay là anh đã biết trước đó?"
Rất nhiều phóng viên vây xung quanh Thẩm Dịch, vây kín hắn thành một vòng tròn.

Máy quay chĩa thẳng gương mặt lạnh tanh của hắn, ánh sáng từ thiết bị điện tử hắt lên làn da hơi ngăm.

Có thể thấy rất rõ, Thẩm Dịch không hài lòng với sự xuất hiện của bọn họ.

Vô số câu hỏi được đặt ra, hắn đều không trả lời mà cực kỳ yên tĩnh.


Cho tới khi bọn họ không còn biết phải hỏi thêm câu gì nữa, Thẩm Dịch mới nói.
"Hỏi đủ chưa? Đoàn làm phim có yêu cầu không tiếp nhận phóng viên đến phỏng vấn.

Các người tự tiện xông vào đây, ngược lại lại khiến chúng tôi thu được một món tiền.

Nếu vụ kiện này được khởi tố, các người nghĩ phần trăm các người giành chiến thắng sẽ là bao nhiêu?" Thẩm Dịch nói rất rõ ràng, từng câu từng chữ đều thể hiện sự thiếu kiên nhẫn của hắn.

Hắn rất không thích phóng viên, đây là sự thật.
Bọn họ cũng không ngờ Thẩm Dịch có thể nói ra những lời này.

Không phải đứng trong tình huống như hiện tại, Thẩm Dịch nên gấp gáp đưa ra lời giải thích để trấn an công chúng sao? Dẫu sao bộ phim "Hoàng hậu Tử Phù" cũng là bộ phim có độ nhận diện cao, để mất lòng công chúng sẽ không tốt lắm.
Giang Noãn Chanh đứng phía sau cũng không ngờ đến.

Cô bị kẹp giữa đám phóng viên nên muốn chạy cũng không thể chạy được, chỉ biết giả vờ như bản thân đang tàng hình tại đó.
"Đạo diễn Thẩm, anh hình như đang lạc hướng thì phải, chúng tôi muốn hỏi về những tin tức đang gây chấn động mạng xã hội.

Đạo diễn Thẩm, dù gì anh cũng phải mở họp báo để giải thích chuyện này, chúng tôi đến đây chính là giúp anh tiết kiệm thêm thời gian" Một phóng viên nữ bật cười, lên tiếng giúp các đồng nghiệp hoá giải không khí bế tắc này.
Nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ đến Thẩm Dịch không nể mặt cô ta.

Thẩm Dịch cũng cười, nhưng nụ cười này rất lạnh, không phải một nụ cười có thiện chí: "Con mắt nào cho thấy tôi sẽ phải mở họp báo để giải thích? Chuyện thiên hạ đồn thổi là việc của thiên hạ, không phải việc của Thẩm Dịch tôi.

Nói như cô, chẳng nhẽ có tin tức diễn viên trong đoàn làm phim chúng tôi bị tiêu chảy, tôi cũng phải mở họp báo để giải thích?" Tất nhiên Thẩm Dịch biết hay tin tức này không thể đem so sánh với nhau, nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến thế, hắn chỉ muốn nhanh chóng đuổi bọn họ đi.
Nữ phóng viên á khẩu, không biết phải tiếp tục đối đáp thế nào cho phải.

Bọn họ đã từng nghe nói tính khí của Thẩm Dịch không tốt, không phải loại người dễ đối phó gì cho cam.

Hôm nay mới là lần đầu chứng kiến.

Nữ phóng viên này là người mới vào nghề, tuy đã được đồng nghiệp khoá trước dặn dò khi bước vào đoàn làm phim của Thẩm Dịch phải cẩn thận, nhưng cô ta vốn không coi trọng người đàn ông này.

Nhưng giờ thì hay rồi, trực tiếp bị mấy câu nói của Thẩm Dịch vả mặt.
Đúng lúc này, một nhân viên thuộc đoàn làm phim, nói đúng hơn chính là nữ diễn viên nhận vai mama có thù  với Giang Noãn Chanh đã lên tiếng, cô ta cố ý nói lớn: "Không những không xảy ra quy tắc ngầm trong đoàn làm phim mà nạn nhân còn đang có mặt trên phim trường.

Chính là Giang Noãn Chanh đang lẩn trong chỗ của mọi người đó!" Chính câu nói này đã thành công thu hút sự chú ý của đám phóng viên, bọn họ không còn tập trung vào Thẩm Dịch mà tập trung vào Giang Noãn Chanh.

Giang Noãn Chanh căn bản không kịp phản ứng với tình huống này.

Cô bị đám phóng viên vây quay, camera và mic chĩa thẳng vào mặt.

Chỉ trong chốc lát, Giang Noãn Chanh đã nhớ lại một vài chuyện trong quá khứ.

Cô nhớ rằng mình cũng đã từng được phỏng vấn như vậy.
Năm đó, cô vẫn còn học cấp ba.

Đúng giờ tan tầm, Giang Noãn Chanh bước ra cổng trường, không biết từ đâu có một đám người kéo tới, vây kín cô, liên tục hỏi rằng:
"Giang tiểu thư, có phải Giang gia đang đứng bên bờ vực phá sản không? Giang tiểu thư, với tình huống hiện tại của Giang gia, cô còn có thể tiếp tục đi học và học cao hơn không?"
"Giang tiểu thư, chúng tôi nghe nói mẹ cô đã mất tích, ba cô vì đau lòng mà nghiện rượu, ngày ngày chìm trong cơn say, đây có phải sự thật không?"
"Giang tiểu thư, từ một thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng rơi xuống là một dân thường, cảm giác của cô lúc này thế nào? Có thấy rất khó sống không?"
Chuyện của quá khứ liên tiếp xuất hiện trong đại não Giang Noãn Chanh.

Cô không biết đối diện thế nào.

Thế giới của Giang Noãn Chanh hiện tại hoàn toàn tách biệt với thế giới trong đoàn làm phim.

Lần này, Thẩm Dịch phản ứng nhanh hơn cô, hắn vươn tay, mạnh mẽ kéo Giang Noãn Chanh vào trong lòng.
Giang Noãn Chanh bấy giờ mới hoảng hồn lại.

Cô ngẩng đầu, nhìn lên gương mặt anh tuấn của Thẩm Dịch, trong lòng ấm áp đến mức muốn bật khóc.

Đã rất lâu rồi chưa có người đứng ra bảo vệ cô.


Từ trước đến nay, khó khăn đều là một mình Giang Noãn Chanh đương đầu, cô cũng đã sớm quen với việc này.
Hành động bảo vệ Giang Noãn Chanh trong vô thức của Thẩm Dịch càng khiến đám phóng viên được một lần trầm trồ.

Tất nhiên, bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này.

Thẩm Dịch lo sợ những câu hỏi của phóng viên có thể chạm đến vết thương trong lòng cô nên đã dùng hai tay bịp chặt lấy hai tai cô.

Nhưng Giang Noãn Chanh vẫn nghe thấy, hành động đó chỉ mang cảm giá an toàn mà thôi.
"Đạo diễn Thẩm, anh làm thế nào là sao? Chẳng nhẽ đúng như lời đồn, cô gái này chính là nữ diễn viên đã bị quy tắc ngầm?"
Chỉ một câu nói đã khiến cơ thể Giang Noãn Chanh run lên.

Thẩm Dịch biết được cô đang sợ, ánh mắt càng thêm giá lạnh.

Nếu không phải đứng trước mặt bao nhiêu người, bọn họ còn là phóng viên nên hắn không thể làm càn, chắc chắn Thẩm Dịch sẽ trực tiếp đá bay người ra khỏi đoàn làm phim.
"Thế nào là quy tắc ngầm? Các người luôn miệng nói quy tắc ngầm, vậy thì định nghĩa cho tôi vấn đề này xem?" Vừa nói, hắn vừa lấy tay đẩy máy quay và mic tránh xa Giang Noãn Chanh.
Phóng viên từ hành động Thẩm Dịch dành cho Giang Noãn Chanh đoán được quan hệ của hai người không tồi, càng biết bản thân đã chạm đúng chỗ nên chạm nên càng cắn chặt không buông.

Cô ta tiếp tục hỏi: "Đạo diễn Thẩm, nữ diễn viên anh đang bảo vệ trong lòng chính là người đã lên giường cùng Trịnh Kha vào tối qua?".