Giang Noãn Chanh cảm thấy những lời bàn tán này không đủ, cô muốn mọi thứ phải đạt đến đỉnh điểm, như vậy mới gọi là hoàn hảo.

Nhanh chóng đánh mắt với Nguyên Bảo ở bên dưới, đoạn video biến mất, bằng chứng chứng minh Hàn Chính Nhân đã chuẩn bị xong giấy tờ chuyển nhược Lệ thị sang Hàn thị hiện lên.
Giang Noãn Chanh tỏ vẻ kinh ngạc, ôm miệng thốt lên: "Trời ơi, Hàn tổng, ông định sáp nhập Lệ thị với Hàn thị sao?"
Cô nói rất lớn, lượng âm thanh đủ để thu hút toàn bộ cổ đông đang tham gia vào cuộc bàn tán, khiến họ phải chú ý lên nhìn cô.

Một vị cổ đông đã từng kề vai tác chiến với ba Lệ Mạc Tây xây dựng Lệ thị, không khống chế được cảm xúc của mình.

Ông ta đập tay xuống mặt bàn, tức giận nói lớn: "Hàn Chính Nhân không đủ tư cách quản lý Lệ thị! Tôi muốn Lệ thiếu phu nhân đứng lên nắm quyền."
Trước kia, cổ đông Lệ thị không đồng ý để Giang Noãn Chanh lên nắm quyền không phải hoàn toàn sợ sự uy hiếp của Hàn Chính Nhân, phần lớn do Giang Noãn Chanh xuất thân từ giới giải trí khiến bọn họ không yên tâm.

Nhưng tình thế hiện tại đã xoay chuyển, bọn họ chỉ còn biết gửi gắm toàn bộ hy vọng của mình lên người cô.

Hàn Chính Nhân có tài quản lý nhưng lại quá tham lam.

Dù ông ta có tạo ra được lợi ích nhưng chưa biết chừng số lợi ích ấy đã tới được tay cổ đông.
Giang Noãn Chanh bĩu môi, trong lòng thầm oán trách.

Lúc này mới nghĩ đến Lệ thiếu phu nhân cô, xem ra bọn họ đã biết sợ.

Nhưng chỉ dựa vào từng đó đã khiến Hàn Chính Nhân bỏ cuộc thì không giống với phong cách của ông ta.

Kẻ tham lam từ trước đến nay đều không biết hai chữ "bỏ cuộc" viết thế nào.


Hàn Chính Nhân có phải cố đấm ăn xôi cũng liều mình đến cùng để bảo vệ lợi ích của chính mình.
"Chúng tôi cũng đồng ý để Lệ thiếu phu nhân lên nắm quyền Lệ thị!" Các cổ đông khác đồng loạt lên tiếng.

Hiển nhiên trong cuộc đấu tranh này, Hàn Chính Nhân đã thua.

Tổng số phiếu ủng hộ Giang Noãn Chanh đã là 100% tất cả cổ đông có mặt tại đây.
Giang Noãn Chanh thu hồi ánh mắt, chỉ tập trung nhìn Hàn Chính Nhân.

Cô nở nụ cười vô cùng lương thiện: "Phải làm sao đây, Hàn tổng, ván cờ này ông bị chiếu tướng rồi! Chạy nước này không được, chạy nước kia chẳng xong."
Hàn Chính Nhân cười khểnh.

Trong lòng có chút run sợ nhưng ông ta không muốn bỏ cuộc dễ dàng như vậy: "Việc sáp nhập Lệ thị vào Hàn thị là việc không thể xảy ra.

Bên cạnh đó, nếu như mọi người đồng ý để tôi quản lý Lệ thị, mọi dự án tốt đều chuyển về Lệ thị, cho Lệ thị quản lý.

Không phải mọi người đều biết nguồn vốn của Lệ thị đang có vấn đề, đúng không?"
Hàn Chính Nhân vừa dứt lời, đèn trong phòng họp bất chợt vụt tắt, cả căn phòng rộng lớn đều rơi vào trạng thái tối om.

Trong không gian tĩnh lặng, một giọng nói quen thuộc tới mức không thể quen thuộc hơn vang lên: "Ai nói...!vốn của Lệ thị có vấn đề?"
Mọi người im lặng như tờ.

Có lẽ là vì bóng tối, hoặc có lẽ là do chính âm thanh vừa phát ra, nó quá giống với Lệ Mạc Tây đã chết.
Cả người Hàn Chính Nhân lạnh buốt, từ đầu đến chân đều run lên cầm cập.

Ông tin rằng âm thanh này không chỉ một mình ông nghe thấy.

Hàn Chính Nhân nghĩ là có người đang trêu chọc, ông quát lên: "Là ai? Là ai giả giọng Lệ tổng! Người đã mất, xin hãy để Lệ tổng được yên nghỉ."
Giang Noãn Chanh như có như không phối hợp với Hàn Chính Nhân: "Người đâu hết rồi.

Còn không mau kiểm tra lại nguồn điện, có biết cuộc họp cổ đông đang tổ chức không hả?"
Dứt lời, đèn trong phòng họp lại được bật lên.

Nhân viên phụ trách thiết bị trong tập đoàn tới tận nơi xin lỗi: "Xin lỗi Lệ thiếu phu nhân, Hàn tổng và các vị cổ đông, ban nãy chúng tôi sửa chữa điện nên phải ngừng một chút!"
Khi đèn được bật lên, tất cả mọi người trong phòng họp đều đảo mắt nhìn xung quanh.

Không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang tìm kiếm chủ nhân của âm thanh vừa nãy.

Âm thanh rất gần bọn họ, nhưng bọn họ có thể chắc chắn người nói không phải là một trong số những người ở đây.

Chủ nhân của âm thanh chính là Lệ Mạc Tây, nhưng Lệ Mạc Tây đã chết rồi, vậy thì ai nói?
Một...!hai...ba.

Giang Noãn Chanh đếm đúng ba giây, đèn điện lại tắt.


Lần này, chắc chắn không phải do sự cố điện nữa vì nhân viên phụ trách sửa chữa còn đang ở đây.
"100 ngày rồi, về thăm mọi người, cổ đông Trịnh, nghe nói con gái ông ra nước ngoài du học, có thuận lợi không thế?" Giọng nói quen thuộc lại một lần nữa vang lên.
Cổ đông Trịnh là người mở đầu, tiên phong lên tiếng ủng hộ Giang Noãn Chanh, cũng là người đầu tiên được nhắc đến.

Sống lưng cổ đông Trịnh lạnh buốt, ông tưởng chừng như có người đang ở phía sau ông ta vì có hơi thở đang không ngừng phả vào tai.

Nhưng tới khi cổ đông Trịnh xoay người lại, sau lưng chỉ là một mảng tối đen.
Cổ đông Trịnh run run: "Lệ tổng quay về rồi...!Lệ tổng quay về rồi..."
Giang Noãn Chanh lại tiếp tục phối hợp: "Mạc Tây, là anh sao? Anh đã trở về rồi sao?"
Lệ Mạc Tây đã xuất hiện trong phòng họp từ rất lâu.

Hắn nấp sau rèm cửa, lặng lẽ quan sát mọi thứ.

Chỉ là vì quá chán nên mới nghĩ ra trò này.

Lại thêm hắn muốn dạy cho đám cổ đông này một bài học.

Hắn không có ở đây, bọn họ hùa với nhau ủng hộ Hàn Chính Nhân, bắt nạt vợ yêu của hắn.
Lệ Mạc Tây có kính nhìn trong đêm, vì thế rất dễ di chuyển.

Hắn nhẹ nhàng, rón rén từng bước một đi tới sau lưng Hàn Chính Nhân, thổi nhẹ vào tai của ông ta, bật cười khanh khách.
Hàn Chính Nhân phản ứng rất nhanh vội vàng đưa tay khua khua ra sau.

Nhưng tuổi tác cũng đã lớn, hành động của ông chậm hơn Lệ Mạc Tây một bước.

Lệ Mạc Tây lấy bình hoa bên cạnh, ném xuống đất.

Âm thanh sắc nhọn khiến tất cả mọi người trong phòng họp giật mình.
"Hàn Chính Nhân, vì sao ông lại giết tôi...! Hàn...!Chính Nhân vì sao lại giết tôi...!Vì sao hả..." Âm thanh da giết cứ vang lên sau tai Hàn Chính Nhân mãi.

Dù ông ta có dùng mọi cách cũng không thể động tới người vừa lên tiếng.


Tuy không muốn nghĩ rằng đây là âm thanh của ma quỷ nhưng sự thật...
Lệ Mạc Tây thông qua kính nhìn trong đêm, nhìn thấy sắc mặt mọi người đều trắng bệch cả ra, không nhịn được mà ôm bụng cười.

Hắn bước đến bên cạnh Giang Noãn Chanh, tháo kính ra đeo cho cô.

Lệ Mạc Tây nói rất nhỏ: "Có thấy thú vị không?"
Giang Noãn Chanh khẽ lườm hắn: "Giả thần giả quỷ thế này rất trẻ con, không giống anh chút nào."
Cô vẫn còn nhớ rất rõ khoảng thời gian đầu tiên cô và Lệ Mạc Tây quen biết.

Hắn là một người đàn ông trầm tính, lạnh lùng ít nói.

Sau này hai người ở bên cạnh nhau, Giang Noãn Chanh mới biết mình đã nhìn nhầm người, hắn không khác gì một kẻ "điên".
Lệ Mạc Tây lấy đạo cụ đã chuẩn bị, bôi bôi chát chát thứ gì đó lên mặt.

Hắn rời khỏi người Giang Noãn Chanh, trèo lên bàn họp.

Lúc này, chính giữa bàn họp phát ra một luồng sáng mờ nhạt.

Tuy không được coi là ánh sáng, nhưng đủ để nhìn thấy một cái đầu dính đầy máu.
Giang Noãn Chanh thầm than trong lòng, người đàn ông này có kính nghiệp diễn hơn cả cô! Diễn nhiều tới mức nghiện luôn.
"Chết oan quá...!Chết oan quá..." Lệ Mạc Tây lắc lắc đầu, máu đỏ bắn khắp nơi.

Con mắt cũng rơi xuống đất..