Thấm thoáng lại nửa tháng nữa trôi đi, Phương Mạn Hà không có đến tìm Giang Noãn Chanh, cũng không còn đả động đến chuyện hôn sự của cô và Lệ Mạc Tây.

Nhưng cô biết, bà sẽ không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

Đơn giản, Phương Mạn Hà không hành động là vì đang ấp ủ một thứ gì đó.

Giang Noãn Chanh cũng không quan tâm đ ến chuyện này mà quay cuồng với công việc.
Thời điểm gần hôn lễ vừa hay là thời gian cô quay đúng diễn biến chính của phim.

Thời lượng quay không những dài mà còn đòi hỏi chiều sâu.

Hiếm khi Thẩm Dịch có lòng tốt cho đoàn làm phim tan làm sớm.

Giang Noãn Chanh mới biết, cô không muốn gọi cho Lệ Mạc Tây mà muốn tự mình trở về hơn.

Chỉ là vừa bước chân ra ngoài, Giang Noãn Chanh đã nhìn thấy Phùng Diệm.
"Giang tiểu thư, bà nội muốn gặp cô đấy!" Phùng Diệm thấy Giang Noãn Chanh ra ngoài, lập tức tiến lên chỗ của cô.
Giang Noãn Chanh thấy gương mặt ông đổ mồ hôi, đoán được ông đứng đây đợi mình đã lâu, cô nhíu mày: "Sao bác không vào bên trong gọi cháu ạ? Không thì ở trong xe đợi cháu cũng được!"
Phùng quản gia cười: "Vào trong sợ ảnh hưởng đến công việc của Giang tiểu thư.

Tôi già rồi, cơ thể đôi khi không được tốt lắm, vì thế...!Được rồi, chúng ta mau trở về Lệ gia thôi, bà nội Lệ tự tay làm rất nhiều đồ ăn cho cô đó!"
[...!]
Chiếc xe chở Giang Noãn Chanh đến Lệ gia.

Vừa thấy cô tới, bà nội Lệ đã giao phần công việc còn lại cho đầu bếp, còn mình thì lên nhà nói chuyện với cô.


Bà nội Lệ đưa cô vào phòng riêng, để cô ngồi trên giường của mình.

Ngay sau đó, bà lại lấy ra chiếc vòng ngọc sứ, đây là vòng bà đã từng lén lút bỏ vào túi xách của cô, cũng là vòng mà Giang Noãn Chanh đã trả về.
"Bà không rõ quan hệ của cháu và Tiểu Tây nhưng Tiểu Chanh à, bà rất hiểu cháu trai của mình.

Bà chưa từng nhìn thấy nó nghiêm túc với một người như thế nào.

Hồi còn nhỏ, Tiểu Tây từng bị bắt bóc..." Bà nội Lệ đặt vòng ngọc vào tay Giang Noãn Chanh, dần dần hồi tưởng lại chuyện trong quá khứ.
Cô ngạc nhiên: "Anh ấy từng bị bắt cóc sao?" Lệ Mạc Tây chưa từng nói với cô những điều này.

Nói đúng hơn phải là cô chưa từng nghiêm túc tìm hiểu quá khứ của hắn.
Bà nội Lệ lại nói tiếp: "Nó bị bắt cóc vào thời điểm ba nó bị tai nạn qua đời.

Khi đó, người trong Lệ gia đều hoảng hốt, lại còn vừa lo liệu hậu sự, không ai để ý tới nó.

Lúc ấy Tiểu Tây còn nhỏ, cỡ 8 - 9 tuổi gì đó.

Nó bị người phụ nữ bắt cóc, gọi điện tống tiền mẹ nó.

Cũng may khi đó Hàn Thiên Nhã kịp thời phát hiện, lần được chỗ người kia giấu Tiểu Tây.

Chuyện này là nguyên nhân vì sao Mạn Hà lại chỉ định Hàn Thiên Nhã là con dâu Lệ gia, cũng là nguyên do, bên cạnh Tiểu Tây rất ít xuất hiện phụ nữ."
Tuy rằng bắt cóc không thành.

Người phụ nữ kia cũng chịu tội trước pháp luật nhà nước nhưng nó vẫn là ám ảnh được lưu giữ trong quá khứ của Lệ Mạc Tây.

Bà nội Lệ nhìn dáng vẻ của Giang Noãn Chanh, đoán được cháu trai chưa từng kể với cô chuyện này.

Cũng phải, nó luôn mong muốn muốn mang những điều tốt đẹp cho Giang Noãn Chanh.

Đây là điều xấu, không nên kể.
"Tiểu Chanh, bà nói những lời này chẳng qua là muốn cháu hiểu tình cảm của Tiểu Tây.

Bà biết, cháu có cảm giác với nó, nhưng vì một số lý do nào đó mà không thể ở bên cạnh nó.

Nhưng hiện tại hai đứa cũng sắp kết hôn rồi, cháu thử bỏ qua hết tất cả, bắt đầu một cuộc sống mới không phải tốt sao?" Lần nào gặp Giang Noãn Chanh, bà nội Lệ đều thấy trong lòng cô có tâm sự.

Vì thế, bà muốn thử giúp Lệ Mạc Tây giải trừ nút thắt này.
Giang Noãn Chanh đặt vòng ngọc qua một bên, nắm lấy tay bà nội Lệ.

Những gì bà nói với cô, cô đều hiểu cả.
"Cháu biết rồi ạ.

Cháu và anh ấy sẽ hạnh phúc thôi, bà đừng lo lắng!"
Có lẽ, biến một cuộc hôn nhân giả tạo thành một cuộc hôn nhân đường đường chính chính không hề khó.


Giống như bà nội Lệ đã nói, Lệ Mạc Tây yêu cô, cô cũng yêu hắn.

Tình yêu của hai người vừa hay xuất phát từ hai bên, chắc chắn đoạn tình cảm này sẽ rất vững bền.
"Cháu nghe nói hôm nay bà đích thân xuống bếp.

Để cháu xuống xem có gì cần làm không, cháu phụ bà nhé!" Giang Noãn Chanh tươi cười.
[...!]
Khi cô và bà nội Lệ xuống phòng bếp rộng lớn của Lệ gia, bên trong không có đầu bếp, ngược lại có sự xuất hiện của Lệ Mạc Tây.

Hắn chưa thay quần áo, vẫn áo sơ mi trắng và quần âu đơn điệu, đeo thêm một chiếc tạp dề màu đen đang loay hoay nấu ăn.

Bà nội Lệ biết mình không thể làm bóng đèn, trực tiếp đẩy Giang Noãn Chanh vào trong rồi chạy đi.
Cô nghe Lệ Mạc Tây nói: "Em nên nói chuyện với bà.

Việc ở đây giao cho anh là được.

Bà không biết em thích ăn món gì nên làm rất nhiều, tiếc là vẫn không trúng được khẩu vị của em.

Bây giờ anh đang làm lại, một chút nữa là xong rồi." Hắn vẫn đưa lưng về phía cô, ấm áp nói.
Giang Noãn Chanh chợt nhớ tới hắn từng là một người đàn ông không lại gần phụ nữ, cũng không muốn tìm hiểu phụ nữ, nhưng hiện tại...
"Anh biết tôi thích ăn gì sao?"
Lệ Mạc Tây đáp: "Những lần đưa em ra ngoài ăn, tôi đều chú ý rất kỹ.

Còn để biết đáp án tôi đưa ra có chuẩn không, không phải chút nữa là biết rồi sao?"
"Lệ Mạc Tây, xin lỗi anh!" Giang Noãn Chanh bỗng dưng từ phía sau ôm chầm lấy hắn.
Lệ Mạc Tây giật mình, dụng cụ đánh trứng trong tay rơi thẳng xuống.

Hắn ngây ngốc không biết phản ứng như thế nào.
"Sao lại tự dưng xin lỗi?" Một lúc sau, Lệ Mạc Tây quay người lại, đối diện với Giang Noãn Chanh.

Hắn đưa tay nâng gương mặt cô lên, nhìn thẳng vào ánh mắt cô.
"Tôi chưa từng nghĩ đến sẽ trở thành người phụ nữ của anh.


Là đường đường chính chính trở thành người phụ nữ ấy, một người chung chăn chung gối với anh.

Lệ Mạc Tây, anh có biết ở bên cạnh anh bất an như thế nào không? Tôi luôn luôn lo lắng một người ưu tú như anh sẽ rời xa tôi, chỉ cần anh chán là có thể đuổi tôi đi, vì thế..." Giang Noãn Chanh quyết định không giấu giếm hơn, bộc bạch cõi lòng của mình một cách thẳng thắn.
Lệ Mạc Tây đưa tay chặn lời cô: "Chỉ nghĩ linh tinh thôi.

Nếu tôi chán là bỏ em, ngay lần gặp mặt đầu tiên, tôi sẽ đá em xuống giường, à không, xuống xe mới đúng!" Nghe Giang Noãn Chanh nói, Lệ Mạc Tây mới biết hắn chưa làm tốt, hắn không để cô cảm thấy an toàn.
"Đừng ngắt lời.

Vì lo sợ nên một giây một khắc ở bên cạnh anh, tôi đều nhắc nhở bản thân không được động lòng...!Ý tôi là...!Lệ Mạc Tây, tôi cũng yêu anh!" Tuy lời nói có phần nhát gừng, không biểu đạt rõ ràng ý nhưng đây là những lời đã cất giấu trong lòng Giang Noãn Chanh rất lâu.
Cô yêu Lệ Mạc Tây, thật sự yêu hắn...
Bỗng dưng được cô tỏ tình, nói thật Lệ Mạc Tây bàng hoảng nhiều hơn là vui vẻ.

Giang Noãn Chanh đợi mãi không thấy hắn phản ứng, nóng lòng không nhịn được mà nhắc nhở: "Dù gì anh cũng nói một vài câu đi.

Nêu cảm nhận chẳng hạn..."
"Ừm...!ừm...!Một người đàn ông ưu tú như tôi, em có yêu cũng phải thôi.

Còn nếu vẫn không yêu, tôi đưa em đi mổ mắt!"
"Lệ Mạc Tây!"
"Chanh Chanh, từ bây giờ tôi gọi em là Chanh Chanh, ngọt chết những tên khác có ý đồ với em.

Chanh Chanh, em chỉ là của tôi thôi, chỉ là của một mình tôi thôi!"
"Ừm.

Chanh Chanh chỉ là của một mình Tây Tây" Nói xong, Giang Noãn Chanh bổ sung thêm: "Mẹ nó, lời này cũng gớm quá rồi!".