Sau khi nhìn lại cố sự của "Dương Tấn kia" Dương Tấn không khỏi cảm thấy mũi mình chua xót lại thấy tên kia đúng là vạn hạnh trong bất hạnh dù cho số mệnh bấp bênh nhưng ít ra hắn đầu thai đúng nhà gặp được đôi phu phụ yêu thương hắn hết mực, dù đoản mệnh mà tình cảm hắn nhận được có lẽ hơn người khác gấp trăm gấp nghìn lần. Kiếp này 20 năm không uổng .

Phải biết ở đại lục này cường giả vi tôn ai mà không muốn con cái có được một thiên phú tốt để có thể dẫn đầu gia tộc đi đến bước huy hoàng hay nhẹ nhàng hơn là khiến cha mẹ bọn hắn trong tộc nở mày nở mặt. Còn đối với những đứa trẻ vừa ra đời liền mang danh " phế vật" không thể tu luyện như con của đôi phu phụ kia có lẽ sẽ rất nhiều người lựa chọn từ bỏ mặc kệ chúng ,khiến chúng từ bé đã không nhận được yêu thương của cha mẹ trong mắt người ngoài thì thuộc về dị loại.Cuộc sống đó quả thật khắp nơi là bóng tối.

Càng nghĩ Tấn càng thấy may mắn thay cho tên kia nhưng rồi hắn lại nghĩ đến một việc. Vậy mình có thể hay không tu luyện ??

" Thử một chút xem sao, cũng không chết ai " Hắn vừa nghĩ vừa ngồi xuống xếp bằng. Hắn nghĩ tên kia không được nhưng có lẽ mình không bết bát đến vậy chứ.Nhưng rồi sau 15p ngồi "cảm ngộ", sự thật rất nhanh lại đánh mặt hắn .

"Cmn chứ liền cảm nhận thiên địa linh khí cũng không biết làm sao thì tu luyện cái rắm. Không phải cứ ngồi xuống cảm nhận từ từ là được sao. Quả nhiên tiểu thuyết là gạt người ... Haizz"

Tất cả sự bất đắc dĩ hoá thành một tiếng thở dài. Tấn lại lần nữa nằm trên giường trong đầu là những suy nghĩ miên man

" Bố mẹ mình bây giờ thế nào rồi ?? ..."

"Mình mất tích họ sẽ ra sao ??"

" Làm sao để về lại trái đất giờ ?? ..."

" Nếu không về được thì sống sao trong thế giới này ..??"

........

Từng nghi vấn chậm rãi kéo theo tâm tình của Tấn xuống đáy cốc. Hắn bắt đầu sợ hãi cuộc sống hiện tại, sợ hãi thế giới hiện tại, sợ hãi tương lai sắp phải đối mặt .... .Sự ấm áp duy nhất hắn cảm nhận được lúc này có lẽ là dư vị bát cháo gà vừa ăn, cũng là dư vị của tình mẫu tử người thiếu phụ giành cho hắn. Nhưng hắn lại nghĩ đến việc rốt cuộc mình cũng không phải là con của người phụ nữ kia. Hắn suy nghĩ về việc nói ra chân tướng, nói rằng hắn không phải con bà....

Đang đúng lúc không biết làm sao thì một trận buồn ngủ bất ngờ ập tới. Tấn cố gắng để không hôn mê đi vì hắn cảm thấy cơn buồn ngủ này có điều gì đó không ổn. Nhưng rất nhanh sự chống cự này không còn, căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng thở đều nhè nhẹ.

Khi Tấn một lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt không phải căn phòng cổ trang, cũng không phải căn phòng trọ quen thuộc mà lại là một căn phòng rộng rãi mang hơi hướng hiện đại, trong phòng bày đủ các đồ trang trí nhìn qua vô cùng xa hoa, tráng lệ .Thấy mấy vật dụng hiện đại nhịp tim hắn không ngừng nhảy lên vì kích động.

"Chẳng lẽ ta trở về rồi".

[ Không, kí chủ, ngài đây là đang trong thế giới ảo nha ].

Bất ngờ một giọng nữ từ trong đại sảnh vang lên khiến hắn giật bắn mình. Hắn nghe được tiếng rất rõ ràng nhưng lại không tìm thấy người phát ra âm thanh .

Tấn đưa mắt nhìn xung quanh một hồi không thấy gì mới từ từ hỏi lại

" Ngươi là ai. Tại sao ta lại ở nơi này "

Ngay lập tức một giọng nói êm tai lập tức vang lên

[ Ta là hệ thống của ngài nha kí chủ. Còn về phần tại sao ngài ở nơi này thì ngài muốn hỏi tại sao ngài lại đến Thần Thánh đại lục hay tại sao ngài tiến vào nơi này ??? ].

Tấn nghe vậy trong đầu như một mảnh ầm vang , hắn biết nghi hoặc của hắn có thể từ đây giải khai. Mang theo ngữ khí chờ mong, Tấn vội vàng nói

" Tất, Ngươi mau nói hết cho ta biết "

[Ok kí chủ. Đầu tiên ngài tại xuyên qua đến thần thánh đại lục là bởi vì ta đang thực hiện sứ mệnh của ta, tìm một người để bồi dưỡng làm cường giả chí tôn. Còn đây là biệt thự ảo dành riêng cho ngài. Chỉ cần một ý niệm là ngài có thể từ hiện thực đi vào. Ta đã lựa chọn kiến trúc đẹp nhất trên trái đất để thiết kế giúp ngài cảm nhận được cảm giác quen thuộc như khi còn ở địa cầu. Thế nào cảm động hay không ??? ]

" Quen thuộc cái quần què. Cả đời ta còn không ra khỏi lũy tre làng lấy đâu ra quen thuộc mấy cái nơi xa hoa như này "

Độc miệng vậy nhưng cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng hắn sợ hắn nói ra , hệ thống một bàn tay đem hắn chụp chết.

[ Không nha, không nha. Ta làm sao lại một bàn tay đập chết kí chủ của mình cơ chứ .Bổn cô nương đây thiện lương xinh đẹp hiền lành thông minh... làm sao lại ác độc như vậy. Từ lúc trói chặt kí chủ thì sinh mạng của ta và ngài đã hoà làm một nếu ngài chết thì ta đây cũng tan biến theo, làm vậy có khác nào tự sát. Còn về phần căn phòng nếu ngài không muốn ta sẽ biến nó thành phòng trọ 20m2 ngài hay ở cho quen thuộc được chứ ?? ]

Tấn nghe xong cảm thấy chột dạ thầm nghĩ " Cái hệ thống này cũng quá độc đi chứ ,mình nghĩ trong lòng vậy mà nó cũng đọc được ".

Ngay lập tức một âm thanh ngữ khí có phần bất mãn không biết từ đâu phát ra

[ Đây là do kí chủ ngài nghĩ xấu về bổn hệ thống nên ta mới có thể nghe thấy. Nếu ngài không nói xấu ta thì ta làm sao biết ngài nghĩ gì. Ta rất ngọt, không độc ..Hừ ..hừ ].

Lại một lần nữa bị đọc được suy nghĩ,Tấn có phần xấu hổ cố tình né sang chuyện khác

" Được rồi nhà vẫn để nguyên vậy đi. "

Nói đùa căn biệt thự dựa theo thiết kế đẹp nhất trên trái đất thiết kế ai mà không muốn, giờ có ngu sao đi đổi ??

" Vậy tại sao ngươi lại chọn ta làm kí chủ đâu này ?? Chẳng lẽ vì ta sinh ra đẹp trai, trí thông minh cao.... Nên được ngươi ưu ái ?? "

Dương Tấn tự luyến hỏi khiến hệ thống có phần im lặng. Qua một lúc mới hồi đáp trở về

[ Khụ khụ... Kí chủ ngài nghĩ nhiều quá rồi. Cái này là dựa vào duyên phận nha .]

" Duyên phận ?? Thế là thế nào ??? "

Tấn hỏi lại với ngữ khí mê mang

Hệ thống lại lâm vào trầm lặng, mấy giây sau mới chỉnh đốn suy nghĩ của chính mình, bắt đầu kể

[Thực ra từ khi sản sinh tới giờ ta cũng không biết mình thế nào được sinh ra cũng không biết mình tên gì nhưng có một nhiệm vụ trọng yếu như khắc sâu vào tâm ta một dạng. Đó là tìm được một kí chủ để bồi dưỡng như ta vừa nói. Nhưng điều này cũng làm ta đau đầu vì không biết tìm ai. Ta chu du qua rất nhiều thế giới nhưng cũng không vừa ý bất kì người nào, bất kì sinh vật nào. Một lần chu du này mất của ta 1 vạn năm. Đang lúc ta chán nản thì gặp được một vũ trụ không có chút sóng linh khí nào khiến ta sinh ra hứng thú ta mới tiến đến. Trên vũ trụ đó chỉ có một hành tinh có sự sống đó là trái đất. Ta đáp xuống và khám phá nó trong mấy tháng. Càng khám phá ta lại càng thấy trái đất thú vị. Có đồ ăn ngon, có nhiều trang phục đẹp còn có nhiều thứ rất vui để tiêu khiển. Ta tìm hiểu về văn hoá trái đất và thấy ở đó có một cái gọi là hệ thống xuất hiện trong mấy tiểu thuyết. Ta thấy mình rất giống với mô tả. Nhưng đó cũng là lúc ta cảm thấy bản thân sắp tan biến. Có lẽ là thấy được thân phận thật của mình đi.

Ta thật rất cuống cuồng không biết phải làm sao thì gặp một người thanh niên đi ngang qua. Không chút do dự ta đã kí vào linh hồn của thanh niên này để có thể tồn tại tiếp . Mà người thanh niên chính là ngài Dương Tấn ]