Thương Hư lúc này hừ lạnh, hơi thở toàn thân bốc lên, sóng khí mạnh mẽ lúc này ầm ầm nổ ra, nhìn giống như một chiến thần uy võ.

“Nhãi con, lão phu dù chỉ ở cảnh giới Thiên Nguyên một nguyên, thì cái loại nhà ngươi muốn chiếm ưu thế trước mặt ta cũng là chuyện viển vông thôi”.

Thương Hư hừ một tiếng, đấm ra một quyền.

Oanh!   
Hai bóng người đụng vào nhau, tiếng nổ vang lên đinh tai nhức óc, toàn bộ Đế Đô trở nên xao động.

Trong giây lát, Bà La Vũ kia rút lui, hơi thở trên người cũng tản đi không ít.

“Làm sao lại có thể?”  
Nhìn Thương Hư trước mặt, Bà La Vũ thay đổi sắc mặt.


Ông ta là cảnh giới Thiên Nguyên ba nguyên, còn Thương Hư mới chỉ đạt một nguyên mà thôi.

“Phải biết kính già yêu trẻ mới được!”  
Thương Hư hừ lạnh nói.

“Ta giúp ngươi, Bà La Vũ!”, một tiếng quát lúc này vang lên.

Một bóng người lúc này đi ra, chính là cương vương Trần Phiêu Bi của cương quốc Trần Sơn.

Trần Phiêu Bi lúc này sắc mặt lạnh lẽo xông tới.

Hai người kết hợp lại tấn công, vây quanh nguyên soái Thương Hư.


Mặc dù nguyên soái Thương Hư tuy sống lâu nhưng đối mặt với hai người tấn công thì vẫn tỏ ra chật vật.

“Khốn kiếp, đáng tiếc chúng ta chỉ có nguyên soái Thương Hư là đạt cảnh giới Thiên Nguyên, nếu không ba kẻ này sẽ không thể giễu võ dương oai như vậy được”.

“Ừ!”  
Minh Ung không khỏi nói: “Nếu hết cách thì đành phải mời ba vị cương vương của cương quốc Đại Sở, Hỏa Hầu và Nam Yến đến thôi!”  
“Mau đi đi!”  
Minh Ung gật đầu.

Thời khắc này, ở trên không, Thương Hư lấy một địch hai, tuy bị áp chế nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Ngược lại còn thỉnh thoảng còn uy hiếp đến tính mạng của hai kẻ kia nữa.

“Đã bảo các ngươi nên học cách kính già yêu trẻ mà!”, Thương Hư lúc này hừ nói.

.