Editor: Waveliterature Vietnam

Ở đó,

Ông chủ Chu vẫn ở trong gương kia chỉ ra đầy lúng túng,

Ở bên này,

Con người đáng yêu thông minh lanh lợi Bạch Oanh Oanh đã sớm phát hiện ra được manh mối!

Cô lập tức đứng dậy, đi lên lầu, trực tiếp mở cửa thư phòng ra, trên bàn làm việc tiếp tục lục soát.

Để tìm kiếm một cây bút, khả năng cao là có thể tìm kiếm được trong thư phòng này, đương nhiên, phòng ngủ của những trẻ em khả năng cao là cũng có thể tìm được, nhưng kể từ khi ở trong căn biệt thự này, những đứa nhỏ phải cưng cũng có một thư phòng đặc biệt?

Bạch Oanh Oanh một bên tự đưa ra câu hỏi cho mình,

Nhưng mà,

Trên bàn lại rất sạch sẽ,

Thậm chí trong ngăn kéo còn không có cây bút nào.

Nơi này thực sự phát sinh quá nhiều vụ tự tử, cảnh sát đã từng tới lui và quét dọn một lần, bất luận có đồ vật gì đáng nghi ngờ, đều được xem là chứng cứ, và đã được mang đi.

Và,

Gia đình này ở biệt thự có một thư phòng như thế này thì với tình hình này, mọi người dùng bút cũng không nhiều, phần lớn đều là trên bàn phím mà đánh chữ, cho nền Bạch Oanh Oanh đem toàn bộ ngóc ngách trong căn phòng này đều lật tung lên, nhưng cũng chỉ tìm được hai cây bút mực.

Trong đó có một cây đã bị hư, không viết ra mực nữa.

Đem hai cây bút đặt trước mặt,

Oanh Oanh nghiêng đầu,

Nghĩ rằng có thể che giấu ông chủ một bí mật lớn như vậy, cây bút đó chắc chắn đã đứng sau hậu trường, bày ra tất cả chuyện này.

Sẽ rơi vào tình trạng không có phong cách.

"Cạch cạnh!"

Oanh Oanh hơi dùng sức kéo ra,

Hai cây bút đã bị phá vỡ một đoạn.

Ồ,

Không phải cách mày,

Nghỉ ngơi đi.

Đi ra khỏi thư phòng, Oanh Oanh tìm trong các gian phòng khác nữa, phát hiện ra phòng của hai đứa nhỏ bên, phòng quần áo, văn phòng phẩm các loại, đều không thấy gì.

Oanh Oanh rơi vào trầm tư.

Kỳ thực, cái này cũng không có gì khó hiểu, người mẹ mang theo hai đứa nhỏ cùng một lúc tự sát, các thành viên của gia đình hai bên cũng nên lấy đi đồ mặc của những đứa nhỏ đem đi tưởng niệm, biệt thự không có ai sống, tự nhiên sẽ trở nên sạch sẽ trống trải.

Tìm rất lâu,

Từ tầng một đến tầng hai,

Lần này so với lần trước đi tìm ông chủ cần phải cẩn thận hơn, dù sao có thể tìm được nơi ông chủ đang ở trên thế giới này quả thực không nhiều,

Nhưng để mà tìm được được nơi giấu bút thì thật là khó nói.

Tìm tới tìm lui,

Ngoại trừ hai cây bút kia đã hết sức mở ra,

Bạch Oanh Oanh không cách nào tìm được cây thứ ba.

Một lần nữa ngồi lại trên ghế sô pha,

Bạch Oanh Oanh nhìn thấy trên bàn trà có nhiều sách như vậy,

Phát ra ngây ngốc.

Sách ở đây,

Khẳng định muốn viết ra phải dùng bút,

Tác giả cùng nhóm người viết báo cáo trong cơ quan cũng đều dùng tới bút,

Nhưng tại sao lại tìm không thấy?

Cầm sách lên,

Mở ra,

Nhìn vào nét chữ in bên trong,

Bạch Oanh Oanh nghĩ đến "bút" có phải chỉ đến ý nghĩa truyền thống mang nghĩa bút, hoặc là một thứ gì đó đại loại như thế không?

Ví dụ như...….

Bàn phím?

Ví dụ như,

Máy tính xách tay?

Nhưng mình vừa tìm cũng không thấy, không phát hiện ra thứ gì đại loại như thế.

.......

"Này, đến lúc này, tại sao lại không thể nhạy cảm hơn?"

Chu Trạch nhìn trong gương nói với chính mình.

Người kia vẫn tiếp tục gào thét,

Cứ thế mà gào thét,

Tiếp tục vật lộn,

Có thể thấy rằng,

Anh ta điên rồi!

Có lẽ,

Một ngày kia,

Ông chủ Chu giải quyết vấn đề này bằng cách sử dụng chính IQ của mình để bức bách người kia phải chịu đựng sự tự túc trực tiếp.

"Được được được....."

Chu Trạch dang hai tay ra,

"Tôi hiểu sai?"

Người trong gương kia cuối cùng không bị điên.

"Anh không có ý đùa đó,

Ý của anh là,

Tóc?"

Chu Trạch rơi vào trầm tư,

"Tóc cái gì chứ?

Tóc để làm gì?

Có một quái vật nào khác ở đây?

Nhưng tôi có cảm thấy gì đâu?"

Trong gương Chu Trạch ánh mắt đờ đẫn,

Không nhúc nhích,

Nhìn xem bên ngoài,

Sau đó,

Anh ta chỉ đơn thuần ngồi xuống.

Bi thương tại tâm mà chết.

Kỳ thực, cái này cũng không thể trách được ông chủ Chu,

Người bình thường làm ai có thể nghĩ ngay lập tức đó chính là ám chỉ "cây bút" chứ,

Mẹ nó,

Trông thấy cái kia liền nghĩ đến những điều thanh lịch trong thơ văn?

Như thế đã không là nam nhân?

Lý do tại sao Bạch Oanh Oanh ở bên cạnh có thể nhanh chóng nghĩ tới đó là bởi vì, trước đó cô đã có nhiều quyển sách trong tiềm thức làm nền,

Mà ông chủ Chu thì không có,

Anh ta liền chóng mặt cùng con mụ điên này đánh nhau một trận,

Sau đó lại trong phòng vệ sinh này không thích hợp làm một bữa ăn gặm nhấm rất lâu vị xương sườn.

"Thế tôi phải làm gì để thả anh ra bây giờ?"

Chu Trạch bắt đầu thay đổi suy nghĩ của mình.

Nếu có thể đem người bạn này phóng xuất,

Sau đó trở lại thân thể của mình,

Vậy mình liền có thể mở một vô song,

Sau đó hết thảy giải quyết mọi vấn đề,

Mình liền có thể quay lại tiệm sách sống những ngày tháng hạnh phúc.

Thật tuyệt vời làm sao!

Nhưng người trong gương kia không nhúc nhích, hoàn toàn lười nhác phản ứng lại với Chu Trạch.

Cũng không biết là có cách nào,

Hay là anh ta hoàn toàn không muốn ra ngoài.

"Đừng quá tiêu cực?" Chu Trạch vỗ vào mặt kính rạn nứt, "Chúng ta không thể từ bỏ hy vọng."

Người trong gương kia vẫn không nhúc nhích.

Chu Trạch lắc đầu,

Quên nó đi,

Anh đơn giản chỉ là đẩy cửa phòng tắm ra,

Đi ra bên ngoài.

Bên ngoài,

Đen kịt một màu!

Trước đó Chu Trạch nhớ kỹ là mình đã mở đèn, nhưng lúc mình ra, đèn đã tắt hết.

Và màu đen này, rất đậm đặc, rất thâm thúy, giống như là có một xe tải chở mực đen chảy ngược vào đây.

Theo bản năng,

Chu Trạch cảm thấy nơi này nhất định đã phát sinh thêm thứ gì đó.

"Xoạc Xoạc....."

Tiếng ma sát,

Có một vấn đề với đầu nối dòng.

Trong môi trường này, bỗng nhiên xuất hiện một loại thanh âm, đừng nói là người bình thường không chịu nổi, dù là Chu Trạch quỷ sai, cũng cảm thấy rất tê liệt.

Trước sự khủng bố,

Mọi người đều bình đẳng.

Qủy sai không sợ quỷ,

Nhưng điều kinh khủng nhất trên thế giới này,

Kỳ thực cũng không phải là ma quỷ.

"Cạch!"

Sáng lên,

Là TV trong phòng khách.

Những bông tuyết đen trắng liên tục nhấp nháy, mặc dù ánh sáng đến phòng khách tối tăm, nhưng loại ánh sáng này thực sự không có gì tốt hơn.

.......

"Bút, mày ở đâu, mày ở đâu...…."

Bạch Oanh Oanh hai tay trắng nõn đặt lên trán, dáng vẻ rất khổ não.

Trên thực tế,

Bạch Oanh Oanh vẫn rất thông minh,

Toàn bộ tiệm sách,

Ngoại trừ cô ra, còn có ai có thể hiểu được sách tiếng Nhật nữa hay sao?

Mặc dù đã đọc "Hầu gái tự tu", nhưng đây cũng chính là một quyển sách tiếng Nhật.

Vươn tay, lấy từng quyển sách, từng quyển sách lật ra, tác giả Nhị tẩu này viết cũng khá nhiều sách đấy chứ, Oanh Oanh kỳ thực cũng không phải rất quen, chỉ là mỗi ngày quét dọn giá sách cũng là cười một cái.

Trước kia Oanh Oanh đã từng nghe qua Lão đạo kể về một Đông Bắc Nhị tẩu,

Còn có Tần tiên sinh, Chu tiên sinh, Kháng tiên sinh, Lão đạo còn nói bọn họ đều là nghệ sĩ, hiện tại cũng ở trong tù trải nghiệm một cuộc sống chờ được phóng xuất có thể sáng tác được nhiều tác phẩm hơn.

Nhớ kỹ chính mình lúc trước còn hỏi qua Lão đạo vì sao các nghệ sĩ kia lại bị giam?

Lão đạo nói rằng ở đây để được gần gũi hơn với cuộc sống, Lão đạo nói Lỗ Tấn lúc trước ở ngục giam liền quen biết người bạn tù tuần thụ nhân, hai người về sau còn trở thành tri kỷ.

Lật lật,

Có một bìa của quyển sách rất thu hút Oanh Oanh,

Trang bìa là một cây bút,

Một....cây bút!

Rất đột ngột,

Cũng rất đơn điệu,

Đơn giản chỉ là một cây bút trên trang bìa, ngoài ra không có gì khác.

Tên sách là "Ngòi bút ác mộng", xem xét qua chính là truyện ma.

Lật mục giới thiệu vắn tắt ra,

Đó là một cây bút ma thuật có chút ngoài ý muốn, cầm cây bút này người dùng có thể viết ra vô vàn những tình tiết có thể thực sự phát sinh ở hiện thực.

Đầu tiên, hắn ta viết một câu chuyện kinh dị bằng cây bút này,

Câu chuyện diễn ra trong một căn biệt thự,

Ban đêm,

Bỗng nhiên bị cúp điện,

Hắn ta bôi đèn phòng khách và chỉ vẽ một cái công tơ điện,

Nhưng vào lúc này,

Trong phòng khách kia lại có một cái TV,

Trong tình trạng mất điện,

Đột nhiên nó được mở lên,

Lúc đầu, TV lóe lên chỉ có đen trắng bông tuyết điểm,

Nhưng sau đó,

Lại phát sinh rất nhiều sự tình kinh khủng...

"Phần giới thiệu này cũng không tệ."

Bạch Oanh Oanh vô thức mở trang đầu tiên và nhìn vào,

Sau đó ngẫm nghĩ một chút, liền khép sách lại,

Ôi ôi ôi,

Mình đến đây là vì ông chủ,

Tại sao lại ngồi tại đây mà xem sách cơ chứ!

Nhưng thực sự phải xem quyển sách này mới có thể tìm ra manh mối, lên trên xuống dưới kết quả đều không thể tìm thấy bút.

Tại thời điểm này,

Bạch Oanh Oanh chỉ có thể tiếp tục mở sách ra nhìn.

Trong biệt thự vào đêm khuya,

Có một nữ sinh trung học,

Đang ngồi ở phòng khách ảm đạm bụi bặm,

Nhìn vào một cuốn sách,

Truyện ma,

Kinh dị trong chính sự kinh dị của nó!

Nhưng Oanh Oanh không cảm thấy gì cả,

Điều này cũng vô nghĩa,

Cô ấy là một thây ma đã được cất vào hầm qua 200 năm!

"TV bông tuyết ấn mở bằng đầu chậm rãi biến mất, tôi chậm rãi lui lại, bởi vì bản năng cảm thấy, có thể sẽ có thứ gì đó leo ra từ TV,

Tôi không chú ý,

Tôi lùi ra sau và bị vấp ngã,

Trực tiếp ngồi trên ghế sô pha.

Nhưng con mắt của tôi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV,

Tuy nhiên,

Điều tôi không mong đợi chính là,

Thứ thực sự kinh dị,

Đến từ phía sau lưng...."

Oanh Oanh vừa quan sát vừa thì thầm đọc.

...

Trong TV không ngừng toát ra bông tuyết,

Chu Trạch nhìn chằm chằm TV,

Bắt đầu chậm rãi lui lại,

"Nửa đêm hung linh" Chu Trạch chưa xem qua, đời trước Chu Trạch môt lòng học tập một lòng làm việc, đối với loại phim này không có hứng thú, Vả lại anh ấy là bác sĩ, người chết đều đã thấy rất nhiều, kiểu chết thê thảm nào cũng đã đều thấy qua, đối với phim kinh dị càng không có hứng thú.

Cuộc sống này.....

Trong cuộc sống này, ban thân mình cũng đã biến thành quỷ, nhìn phim ma còn có ý nghĩa gì chứ?

Chu Trạch cũng vì cứu Hứa Thanh Lãng đã cùng Bạch Oanh Oanh cày hết một bộ phim.

Kết quả là mang lại một cảm giác rất mạnh mẽ, "Một đại tỷ tỷ".

Nhưng dù là chưa xem "nửa đêm hung linh" Chu Trạch cũng hiểu rõ, cô gái ngọt ngào kia, sẽ không thích chui từ trong TV ra đâu.

Lui lại,

Đề phòng,

Lùi xa giữ một khoảng cách an toàn.

"Rầm!"

Đầu gối Chu Trạch vừa vặn đụng vào bàn trà,

Cả người lập tức mất căn bằng ngã xuống ghế sô pha,

Nhưng ánh mắt Chu Trạch vẫn chằm chằm nhìn vào TV,

Có một loại cảm giác,

Đi ra,

Trong TV có thứ gì đó,

Mau ra đây!

Điều Chu Trạch không có phát hiện chính là,

Trong bóng tối phía sau anh,

Có một bóng người,

Vô tình gần gũi.....