Editor: Waveliterature Vietnam

"Sống như hồng trần tiêu tiêu sái sái,

Giục ngựa lao nhanh hưởng nhân thế phồn hoa,

Nhấp chút rượu trong lòng như ca hát,

Anh anh liệt liệt nắm chắc thanh xuân...…"

Bạch Oanh Oanh cầm cuốn sách ngân nga đi vào bên trong,

Cô rất thích "Hoàn châu cách cách", đối với thanh cung kịch là thích thú vô cùng, nguyên nhân rất đơn giản, thanh cung kịch đối với Bạch Oanh Oanh có rất nhiều đồng cảm, dù sao cô cũng là người của niên đại đó.

"Wow, biệt thự này mới đẹp làm sao, chờ sau khi đưa cuốn sách này cho ông chủ, gọi điện thoại cho quản lý để mua luôn căn nhà này."

Oanh Oanh vừa thưởng thức thực cảnh vừa lẩm bẩm.

Cô ấy thực sự không biết rằng,

Kỳ thực cô đã mua ngôi nhà này rồi,

Mà ông chủ của mình,

Đã sớm mặt dày tiến vào trong này.

Đương nhiên,

Đối với người có nhiều bất động sản mà nói,

Không nhớ được biệt thự ở đâu,

Cũng có thể coi là điều bình thường.

"Ồ, đến đây, tòa nhà này."

Bạch Oanh Oanh đứng ở ngoài cửa, đưa đầu vào trong quan sát một chút, cô phát hiện ra nơi này đã bị hủy hoại, cỏ dại rậm rạp, chủ nhân khẳng định rất lười hoặc bình thường cũng không có ai nán lại nơi này.

"Chính là các người không mua được nhà liền xào xáo ngôi nhà này lên, khiến tôi mua một ngôi nhà lại thành ra quá đắt!"

Bạch Oanh Oanh bất mãn phàn nàn,

Cô ấy có vật bồi táng,

Bạch phu nhân lúc trước cũng thích thu thập đồ cổ cũng như hội họa cổ,

Nhưng dù là người có nhiều tài sản, đối với thị trường nhà đất lúc bấy giờ, căn nhà này khả năng cũng sẽ bị bỏ rơi thôi.

Đương nhiên,

Chỉ nghĩ đến số lượng nhà đã vượt qua Hứa Thanh Lãng của Bạch Oanh Oanh đã không có khái niệm gì về điều đó rồi,

Hành vi mua nhà của cô, thực sự cũng là một sự đầu cơ bất động sản trá hình.

Đẩy cửa đi vào, đi đến cửa trước vào phòng, Bạch Oanh Oanh nhấn chuông cửa.

Làm thế nào mà ông chủ ở đây lại bảo mình mang sách tới?

"Ken két...….."

Cánh cửa được mở ra,

Bên trong có một nữ nhân đang đứng.

Nữ nhân dáng người có chút nở nang, không quá cao, mang kính.

"Xin mời vào."

Không hỏi một tiếng,

Bạch Oanh Oanh trực tiếp bước vào.

"Hừm...."

Bạch Oanh Oanh đi tới nhìn xung quanh,

Thậm chí bắt đầu hoài nghi về việc mình có tìm nhầm địa chỉ hay không?

"Cô đến tìm bạn trai của mình à?" Người phụ nữ rót trà hỏi.

"Đúng đúng!"

Bạch Oanh Oanh như gà con mổ thóc, không ngừng gật đầu.

Nam nhân của tôi,

Xung hô thế này,

Nghe rất thích!

"Anh ấy ở đó, anh ta bảo rằng rất mệt mỏi, muốn nằm một lúc."

Bạch Oanh Oanh đi tới nơi mà người phụ nữ chỉ tới,

Thấy Chu Trạch đang nằm trên ghế sô pha,

Trông ông chủ thật quen thuộc,

Quen thuộc cát ưu mà nằm.

Bạch Oanh Oanh lập tức cầm quyển sách đi tới.

Chu Trạch ngồi thẳng dậy, ra hiệu cho Bạch Oanh Oanh xoa bóp vai cho mình.

Để cuốn sách xuống,

Bạch Oanh Oanh ngồi xổm đằng sau ghế sô pha, bắt đầu xoa bóp vai cho Chu Trạch.

"Mẹ ơi, con đói."

Đứa bé gái chạy tới trên tay cầm búp bê sứ.

Nữ nhân ngồi xổm xuống,

Đưa tay vuốt ve mái tóc của đứa bé, nói:

"Ngoan, đi lên lầu tìm anh còn đi, anh còn có rất nhiều đồ ăn vặt đấy."

"Vâng, mẹ!"

Cô gái tập tễnh đi lên cầu thang từng bước một.

Trong phòng khách,

Liền chỉ còn lại người phụ nữ, Bạch Oanh Oanh cùng Chu Trạch.

"Ông chủ, tôi mang sách tới rồi đây."

Bạch Oanh Oanh vừa xoa bóp vừa nói khẽ với Chu Trạch.

"Ah."

Chu Trạch gật đầu,

Giống như là lười nói chuyện, có chút mệt mỏi, nhưng vẫn nhắm nghiền mắt thưởng thức mát-xa.

Nữ nhân đi tới, đưa tay lên quyển sách lật lại, nhặt lên, nói:

"Quyển sách này tôi đã xem qua, "Thao Thiết tiệc tối"."

"Ừm ừm," Bạch Oanh Oanh từ chối ý kiến

"Nói về một người đàn ông là kẻ giết người, anh ta lại cho đó là đam mê, sau khi giết phải ăn luôn cả người đó."

Anh ta thích giết phụ nữ, đối với việc ăn thịt người nhu cầu rất cao, thích đem xương cốt của nạn nhân vào nấu canh, từ từ gặm xương cốt của cô ta."

Người phụ nữ bình tĩnh kể lại,

"Điều thú vị, cuốn sách này thế mà cũng được cho ra xuất hản."

Nữ nhân nhìn Bạch Oanh Oanh, cười cười, tiếp tục nói:" cô nương, chỗ ta còn vài cuốn sách, cô muốn xem qua không?"

Bạch Oanh Oanh lắc đầu, cô toàn tâm toàn ý nghĩ đến ông chủ, không có thời gian để quan tâm đến chuyện khác.

Nữ nhân có chút thất vọng,

Nhìn ra bên ngoài bầu trời,

Nói:

"Nó giống như là sắp mưa."

Bên ngoài, kỳ thực trời đã tối.

"Quyển sách này, cô đã xem qua chưa?"

Nữ nhân lại lấy ra một quyển sách.

Người phiền quá,

Khoe khoang mình là người biết đọc sách à!

Người nằm quan tai hai trăm năm như tôi,

Lại không có wifi!

Làm thế nào có thể đọc qua cuốn sách này!

"Liệt nữ chuyển" cô có muốn nghe tôi đọc không?

Bạch Oanh Oanh rất khó chịu một mực xua đuổi lời nói của nữ nhân kia, có lẽ, đối với cô sự xuất hiện một nữ nhân gia ở đây thế này cũng nên cần có một loại cảnh giác đề phòng thì hơn.

Ông chủ hiện tại bên cạnh không chỉ có Luoli, có nguyên phối, còn có nam nhân,

Hiện tại quả là mở rộng thị hiếu,

Phát triển nhân thê hệ liệt?

Oanh Oanh đột nhiên cảm thấy bộ ựng mình có chút khó chịu,

Mệt mỏi quá!

Nhưng nữ nhân này căn bản cũng không để ý đến phản ứng của Bạch Oanh Oanh,

Tiếp tục nói:

"Quyển sách này có tên là "Tiền nữ u hồn", hay còn gọi là "Thiếu nữ u hồn."

Nói về triều nhà Thanh,

Có một cô gái gia đình giàu có đem lòng yêu một học giả,

Đây không phải là cách đề cập đến một cốt truyện hiện đại, ngay cả khi cổ nhân đoán chừng là đã phát ngán lên rồi.

Cho nên tác giả thiết kế chuyện hơi mới hơn một chút.

Tỉ như,

Học giả nghèo kia trên thực tế là một người đàn ông có kinh nghiệm, thích đi lang thang khắp nơi và đánh cắp trái tim của những cô gái ngây thơ...."

Nghe đến đó,

Bạch Oanh Oanh thần sắc giống như khẽ giật mình.

"Vả lại, sự cố đã nổi ra sau đó, nguyên nhân bộc phát rất đơn giản, thư sinh muốn trộm hương trộm ngọc, nhưng vị đại tiểu thư này không muốn, cô chỉ muốn đến đêm tân hôn mới nguyện ý trao nó, hiện tại mà nói, là không thích loại ăn cơm trước kẻng này.

Cô gái ngây thơ khuyến khích thư sinh cố sức học hành, khảo thủ công danh.

Kết quả thư sinh liền giận dữ, đem sự tình của anh ta và cô ấy truyền ra ngoài, hơn nữa còn lấy ngọc bội của cô ấy để chứng minh.

Ồ,

Nam nhân,

Bọn hắn lại đem nữ nhân ra khoe khoang như một đồ vật,

Rượu trên bàn

Lấy đắc chí.

Kỳ thực, rất nhiều nữ nhân ngu ngốc, không rõ ràng đối với nam nhân,

Có những người chọn cách sống buông thả, nhưng cũng có những người sống một đời rất khó khăn;

Chuyện này sau khi truyền tán ra ngoài đã mang lại một hậu quả rất khủng khiếp, bởi vì đại tiểu thư kia đã có hôn ước, đối với công tử nhà Tuần phủ, lại thêm nhà mình gia giáo, chú trọng lễ pháp, tổ tông cùng bậc cha chú đều là xuất thân học đạo, chuyện này chả khác nào là chà mày chà cát vào mặt.

Đại tiểu thứ sau đó bị nhét vào lồng heo thả xuống nước, như thế mà chết đuối."

Oanh Oanh xoa bóp tay cho Chu Trạch, ngừng lại, âm trầm ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nữ nhân đang ra rả rất êm tai.

"Câu chuyện ở đây là không quá ngạc nhiên, chỉ được coi như là một bi kịch, nhưng bi kịch này, lại rất rất nhiều, hấp dẫn không được ánh mắt."

Nữ nhân uống một ngụm trà, tiếp tục nói:

"Đại tiểu thư chết đi, sau khi biến thành quỷ, lại có chút cơ duyên, tránh được sự truy đuổi của quỷ sai, nán lại ở dương gian.

Lý do cô ấy lưu luyến nơi này rất đơn giản, cô ấy muốn trả thù.

Cô ấy từng có một miếu thần, cô ấy nguyên bản có thể một mực trở thành miếu thần, hưởng thụ hương hỏa, ngay sau đó không chừng có thể ổn định trở thành quan thân.

Nhưng cô một mực tại nhìn xem, một mực trông chờ, cũng một mực trả thù, người thư sinh kia hậu đại, bị cô từng bước từng bước làm cho thê ly tử tán âu sầu thất bại, cuối cùng không được chết tử tế, nhưng cô một mực bảo hộ lấy nhà bọn họ hương hỏa không ngừng, để cho mình có thể nhất đại nhất đại trả thù.

Cho nên,

Tuyệt đối không nên chọc giận nữ nhân.

Làm một vạn chuyện tốt, nhưng chỉ cần làm một chuyện xấu, liền sẽ phá công, sức mạnh của miếu thần một mực bấp bênh, dứt khoát về sau sẽ tiêu tùng.

Cho dù là về sau nghĩ thoáng, việc trả thù kết thúc, xuống địa ngục, trong lòng cũ gọi là có rất nhiều thấp thỏm.

Cô biết mình tích lũy rất nhiều công đức,

Lại không rõ ràng, công đức có thể hay không triệt tiêu mất hóa ra lại khiến mình trở thành người ác.

Nhưng cô không hối tiếc,

Cho đi tình yêu cao thượng, sau khi chết trả thù đến thống khoái.

Mọi người thường nói không muốn cảm thấy bất công giữa người giàu và người nghèo, nhưng tất cả chính là do sự cố gắng của cha mẹ.

Vì vậy, đừng tự trách mình vì đã không may mắn, đó tất cả là những gì do cha mẹ tạo nên."

Nói đến đây, nữ nhân duỗi lưng một cái,******cơ hồ muốn kéo dài ra*****cơ hồ muốn kéo dài ra, tiếp tục kêu lên:

"Cuốn sách này là những câu chuyện chúng ta biết, không phải lúc nào trong tình yêu cũng cần ngây thơ, tình yêu ngây thơ, không tồn tại.

Đương nhiên, câu chuyện về thiên tài và cái đẹp cổ xưa này trên thực tế rất khó gặp qua.

Trương Ái Linh cùng với Lỗ Tấn giống như từng nói qua:

Nam nhân bất tận, nữ nhân không xấu, ở giữa liền chỉ là chênh lệch một bữa rượu;

Nam nhân nghèo, nữ nhân xấu, ngũ hồ tứ hải đều là bằng hữu."

"Mẹ ơi, anh không cho con đồ ăn vặt."

Cô bé hét lên trên lầu.

"Thôi nào, đến đây, mẹ đang đến đây."

Nữ nhân đứng dậy, đi lên lầu, cô chậm rãi cuối cùng dừng lại.

Trong phòng khách,

Chỉ còn lại Chu Trạch và Bạch Oanh Oanh,

"Tiếp tục bóp, đừng ngừng lại."

Chu Trạch chỉ vào vai mình.

Bạch Oanh Oanh gật đầu,

Đưa tay xuống dưới,

Một tay nắm lấy cổ Chu Trạch,

Một tay nắm lấy bả vai anh,

Tiếp tục xoa bóp,

văn vẹo,

Lại kéo,

Cuối cùng kéo một phát!

"Răng rắc...…"

Cái đầu bị Bạch Oanh Oanh kéo xuống,

Nắm lấy tóc,

Nhấc nó trong tay,

Giống như một viên tảo biển,

Đung đưa trong gió.

Đầu vẫn còn đang há hốc mồm, có thứ gì đó không rõ ràng cho lắm, do đó, sự khác biệt trong điều trị trước đó và sau đó là quá lớn.

Bạch Oanh Oanh liếc nhìn qua thấy mặt anh ta,

Nói:

"Vào cửa liền biết ngay ngươi là giả,

Trên người ngươi,

Không có mùi vị của ông chủ."

"Vị của anh ta là gì?" cái đầu trong tay Bạch Oanh Oanh đột nhiên hỏi.

Tuy nhiên,

Trong đầu lần này lại phát ra thanh âm không phải của nam nhân,

Mà là giọng của một nữ nhân kể chuyện trước đó,

Mang theo một sự khó hiểu tột độ, với khát khao mãnh liệt tò mò mạnh mẽ,

Là một tác gia,

Cô hi vọng mình dưới ngòi bút có thể miêu tả chân thực, tận lực khả năng sinh động như thật, bổ dạng này của tác phẩm, mới có thể để cho độc giả nhập tâm được.

Bạch Oanh Oanh đem đầu nam nhân ném vào tường.

"Bạch!"

Giống như là một quả dưa hấu rơi,

Trực tiếp nổ tung,

Mắt và tai rơi xuống sàn.

Oanh Oanh nắm hai tay, ngăn lại trước mặt mình, lắc lắc người:

"Chán ghét,

Đương nhiên đó là nam tính rồi,

Làm sao người có thể hỏi ta về vấn đề đó cơ chứ,

Ha ha ha...….."