Editor: Waveliterature Vietnam
Ông chủ Chu cảm giác hiện tại giống như bộ phim "Những câu chuyện một mình kỳ dị trong studio."
Bởi vì trong "Những câu chuyện một mình kỳ dị trong studio" luôn luôn có một loại nữ quỷ như vậy, xuất hiện giống như một nữ thi hồ ly, không giải thích được vì sao sinh ra thương mến, sau đó lại đản sinh ra các loại không tài nào giải thích được.
Chu Trạch không phải là một học giả trong câu chuyện, nhưng anh ấy vẫn là một người bị dính vào kết giới.
Cái quái gì thế này?
Mình rõ ràng vừa tiễn Lão đạo cùng Trương Yến Phong,
Ngồi trên ghế sa lông đợi Bạch Oanh Oanh đem tác phẩm của nữ nhân kia tới.
Về việc đêm nay có thể tìm ra manh mối kia không phụ thuộc rất nhiều vào nó, Chu Trạch không rõ ràng, hết thảy đều là tùy duyên.
Tuy nhiên, anh đã suy nghĩ về việc chờ đợi một lúc để có thể đặt một chút rượu vang, một chút thức ăn đem đến,
Thảnh thơi tại lầu hai của biệt thự này uống chút rượu, hứng gió trời,
Oanh Oanh có thể quỳ bên cạnh mình mà đấm bóp vai của mình,
Tận hưởng cuộc sống tàn mực trong sinh hoạt của anh đi.
Mặc dù là là một ngôi nhà bị ám, thậm chí có thể nói là một ngôi nhà quỷ dị, nhưng bản thân Chu Trạch chính là một quỷ sai, còn Bạch Oanh Oanh lại chính là một cương thi,
Vào ngôi nhà ma này,
Thực sự cũng chính là về nơi quen thuộc của mình mà thôi,
Tựa như buồn ngủ gặp chiếu manh mà thôi.
Chỉ là,
Sự phát triển của mọi thứ đã khiến cho nơi này giống như một mê cung,
À không,
Nó là một đường vòng cung!
Đầu tiên,
Nữ nhân này rốt cục là ai?
Chu Trạch ngay từ đầu đã nghĩ rằng là trùng hợp, nhưng bây giờ liền có thể kết luận ra đây nhất định không phải là sự gặp gỡ trùng hợp.
Ngay từ đầu, biểu hiện của cô ta rất đỗi bình thường, chính mình cũng nhìn thấy phía sau cô ta sắp lột da lưng ra, nhưng cô vẫn cứ thế tiếp tục quấn lấy mình mà khiêu vũ?
Sự trùng hợp?
Con mẹ nó chứ trùng hợp!
"Khiến người ta muốn lạnh sống lưng."
Nữ tác gia đem bờ môi mình tiến gần đến tai Chu Trạch, nhẹ giọng thì thầm, giống như là bạn gái nói với bạn trai nhẹ giọng thì thầm.
Chu Trạch chỉ cảm thấy thế giới này như mất đi logic,
Lúc này,
Anh chán rồi,
Anh ấy thực sự chán ngấy.
Mày là một con ma, không cần biết mày đang làm trò gì,
Ông đây trực tiếp muốn vặn cổ mày!
Móng tay của Chu Trạch lần nữa lại dài ra, biến thành hình liêm dao, Chu Trạch không chút lưu tình đối với cổ của nữ nhân mà đâm vào!
"Này...….."
Lúc đầu, đó là âm thanh của một loại kim loại đâm vào da thịt,
Nhưng sau đó lại giống như một vết cắt dài từ đàn nhị.
Chu Trạch cảm thấy rằng anh ta chính là đang cầm một cái cưa, ngay tại cốt thép mà cắt, cũng không biết mình rốt cục là vì cái gì mà cạnh tranh cao thấp.
Móng tay đâm xuyên qua cổ nữ nhân, Chu Trạch càng không ngừng vừa đi vừa đâm tới.
Những nữ nhân vẫn như cũ cố ôm lấy Chu Trạch mà say mê khiêu vũ, không thể kiềm chế được, giống như đang thịnh yến nghi thức, thần thánh cũng không thể thiếu.
Trời gặp yêu tiếc, ông chủ Chu trước kia mặc dù từng rất thê thảm nhưng thật đúng là thời khắc hiện tại không có cách nào khiến anh thoát khỏi sự lúng túng.
Nữ nhân này quả thực chính là một thứ hết sức quái thai, khó chơi, cho dù là móng tay của mình đâm vào cô ta nhưng cũng chẳng mảy may có gì xảy ra.
Điệu nhảy bắt đầu tăng tốc lên, nhịp điệu dâng lên, như thể đang tiến sâu vào hồi kết.
Móng vuốt một tay khác tiếp tục đâm vào cổ của nữ nhân, hai tay cắm vào, giống như là cái cưa, khảm sâu vào trong cơ thể của nữ nhân.
Ông chủ Chu không phải xuất thân đồ tể, nhưng nữ nhân kia nửa thân trên chảy thịt, giao thoa với nửa thân dưới, thật là còn thừa không có mấy, đại bộ phận xương trắng trực tiếp lộ ra.
Xương trắng rất mịn, ngay cả khi sắc bén như móng tay Chu Trạch cũng không tài nào lưu lại những vết tích.
"Này...….."
Người phụ nữ siết chặt tay Chu Trạch.
"Anh yêu, chúng ta ăn cơm đi."
Nhảy múa,
Ăn cơm!
"Này!"
Chu Trạch bị ôm vào trong phòng bếp, sau đó bị đẩy bỏ vào bồn rửa chén, bình thường tư thế này trên màn ảnh lại có chút phổ biến, nhưng lúc này nam nữ nhân vật chính lại như có hơi chút đảo ngược.
Nữ nhân cầm lấy con con bên cạnh bếp,
Chu Trạch có chút ngừng lại,
Anh ấy rõ ràng,
Chờ nữ nhân kia thực sự đem dao đưa vào sâu trong cơ thể mình, thì cũng đã trễ rồi.
"Này!"
Giọng nói nhỏ nhẹ,
Từ sâu thẳm trong cổ họng Chu Trạch,
Một ý thức khác đang chậm rãi thức tỉnh,
Ngay sau đó,
Làn da Chu Trạch bắt đầu khô dần, vành mắt cũng đang dần lõm, hai răng nanh thì nhanh chóng mọc ra có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Trong một thời gian,
Chu Trạch, người có sức mạnh to lớn bỗng nhiên rút móng tay của mình ra, quả thực bị nữ nhân trói buộc đến không thể thoát ra ngoài, mà trong tay cô ta thì cầm một con dao phay không ngừng buông ra.
Chu Trạch từ từ rơi xuống tại bồn rửa chén, nhìn một nửa da nửa xương của nữ nhân.
"Ăn cơm".
Người phụ nữ tiếp tục thì thầm và không để ý gì đến lời nói của nam nhân.
Chu Trạch tiến về phía trước,
Sau đó, khuôn mặt cho thấy một sự suy tư,
Không đúng,
Rất không đúng,
Chu Trạch nhìn một chút vào tay mình,
Lần này, thức tỉnh thôi,
Tại sao anh ta lại bị chiếm mất vị trí chủ đạo?
Không thể nào bị cái ý thức kia nắm quyền được, sức mạnh đó phải là do mình.
Không thể,
Điều này là không thể!
Lần trước ý thức kia, Chu Trạch cũng chỉ có thể lui lại vị trí phía sau nhìn xem người kia điều khiển trước mặt, sau đó ăn ăn rồi lại quay trở lại, xuất hiện trước mặt Chu Trạch.
Nhưng lần này,
Chu Trạch nhận thấy cái ý thức kia cần được thức tỉnh, nhưng là làm cách nào mà điều khiển?
"Đây đây, ăn cơm nào!"
Người phụ nữ vội vàng chạy lại.
Chu Trạch cũng không có thời gian để suy nghĩ nữa, chủ động vọt tới, mỗi lần như thế đều ý thức được việc mình phải thức tỉnh, nếu không sẽ biến thành cương thi, nhưng lúc này mọi vấn đề trước mặt dường như cũng không còn là vấn đề nữa.
Do đó, Chu Trạch có niềm tin mãnh liệt vào trạng thái này.
Nhưng mà,
Khi hai bên va vào nhau,
Chu Trạch cả người như bay ra ngoài, nặng nề mà nện vào gạch men sứ của phòng bếp, trên ngực càng xuất hiện những vết sẹo đẫm máu.
Làm sao có thể?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nữ nhân kia chỉ lảo đảo mấy bước, xong lại tiếp tục phấn khởi xông lên.
Chu Trạch đứng dậy, lần này, anh không dám ngang ngạnh chống cự, mà chọn cách rút lui, chỉ là tốc độ của nữ nhân thực sự quá nhanh, dù là Chu Trạch rõ ràng tránh đi, nhưng cô ta hai tay vẫn cầm con dao quét trúng tay Chu Trạch.
"Haiz...…"
Chu Trạch hít một hơi,
Cánh tay anh cứ như vậy mà tách ra lúc này có một lỗ hổng, máu tươi ngay lập tức chảy ra.
Đồng thời,
Răng nanh trong miệng mình đang chậm rãi thu lại về, làn kha khô quắp không tài nào hôi phục lại được.
"Ngươi đang làm gì vậy?
Chu Trạch nhịn không được lẩm bẩm,
Đây thực sự là một chuyện để nói.
Nhưng không ai trả lời anh ta,
Ý thức đó giống như là từ trong cơ thể mà rời đi,
Ra khỏi nhà?
Đi nghỉ mát?
"Ăn cơm nào!"
Người phụ nữ đưa con dao lên bức ép tới, Chu Trạch bỗng nhiên lật ngược cái bàn, tạm hoãn sự di chuyển của đối phương, sau đó nhanh chóng xông ra khỏi phòng bếp, quay người tiến tới phòng vệ sinh, lập tức khóa cửa phòng lại.
Vẫn còn mùi hôi thối trong nhà tắm, nhưng Chu Trạch lại không lo được nhiều như vậy, sinh mệnh đang bị đe dọa phía dưới, bệnh thích sạch sẽ cũng không chịu đựng được cũng phải chịu đựng!
Thậm chí còn phải hét lên là "Thơm quá!"
"Răng rắc!"
Cánh cửa phòng tắm bị bàn tay bạch cốt trực tiếp xuyên thủng, Chu Trạch nhìn lại, phát hiện lá bùa của Lão đạo vẫn nằm trên nắp bồn cầu, lập tức không chút do dự gỡ lá bùa xuống,
Dán lên cửa,
Lá bùa bắt đầu bốc cháy,
Bàn tay của Bạch cốt cũng lập tức biến thành đỏ,
Thậm chí còn phát ra mùi sườn xào chua ngọt thơm phức,
Sau đó bỗng nhiên thu về.
Nữ nhân không dám phá cửa nữa, chỉ trong một thời gian ngắn như thế này, cô chỉ thấp cổ xuống, đưa mắt nhìn vào bên trong khe hở mình vừa phá vỡ, chằm chằm nhìn Chu Trạch ở bên trong:
"Này, đợi đã...ăn cơm nào."
Chu Trạch liếc nhìn lá bùa,
Phát hiện lá bùa đã bị cháy rụi 1/3/
Chết tiệt….
Cái quái gì đang xảy ra vậy!
Chu Trạch quay mặt lại và nhìn vào bên trong gương nhà vệ sinh.
Tại thời điểm này,
Anh ta ngạc nhiên khi phát hiện ra mình đang trong gương không ngừng giãy dụa gào thét.
"Anh là...…." Chu Trạch ngay lập tức tỉnh ngộ, "Sao anh lại ở trong đó?"
Chu Trạch trong gương đang gào thét tuyệt vọng,
Chu Trạch không thể nghe đc thanh âm ấy,
Nhưng có lẽ,
Có lẽ,
Khả năng,
Hầu như,
Có thể đoán ra,
Là đang chửi thề?
Cơn giận của Chu Trạch không ngừng tăng lên,
Chết tiệt,
Không chào hỏi tiếng nào liền chạy đi, làm hại lão tử không thể mở ra,
Vẫn còn không biết xấu hổ à?
Giống như đang phát giác suy nghĩ,
Trong gương kia người kia đang giãy dụa vô cùng kịch liệt,
Xem chừng như hắn lúc này có thể phi ra,
Thậm chí có thể bóp nát quả tim của mình.
...…
"Đến rồi, chính là chỗ này." tài xế dừng lại, "cô bé khu này tôi không dừng được, cô chịu khó đi vào đi."
"Được rồi, hết bao nhiêu để tôi gửi tiền."
Bạch Oanh Oanh rời khỏi xe, đi được mấy bước, người lái xe gọi cô lại, nói:
"Này, cô bé, cô quên quyển sách này."
Bạch Oanh Oanh lập tức chạy lại xe, từ chỗ tài xế khó khăn lấy quyển sách trên ghế.
Hẳn là trước lúc dừng xe, bỏ rơi đi, Bạch Oanh Oanh không phát hiện ra, mình còn quên quyển sách.
"Này, "người hai mặt", chuyện ma, cô bé đọc sách này không thấy sợ à?"
Tài xế trêu chọc một chút.
Vị sư phụ tài xế này đang cố gắng thuyết phục một cương thi đọc ít truyện ma thôi nếu không sẽ bị gặp ác mộng dẫn đến cảm tưởng gì đó.
"Tôi đã mang nó đi đây, cảm ơn sư phụ."
"Tôi thực sự thích xem những quyển truyện ma, nhưng mà trong đêm lái xe, thực sự không dám đọc, đọc một chút giới thiệu;
Có hai ý thức bên trong một người,
Ban đầu họ sống trong một cơ thể, và có những mâu thuẫn với nhau, tranh luận hoặc bảo vệ.
Nhưng bỗng nhiên có một ngày một ý được đưa vào bên trong tấm gương,
Một cái khác,
Lại bắt đầu quen với nguyên bản khát vọng được độc lập sinh hoạt,
Thậm chí bắt đầu tích cực tìm kiếm thứ bị giam giữ trong gương
Một "chính mình" khác…"
Tài xế sư phụ chẹp chẹp miệng:
"Ha ha, cái này không phải rất giống thần kinh phân liệt hay sao;
Thật kiêu ngạo, bây giờ cuốn tiểu thuyết này, mánh lới ngày càng nhiều có sức tưởng tượng, ngược lại chúng ta lúc trẻ chỉ đọc Kim Dung Cổ Long võ hiệp sách mà thôi."
Nói xong, tài xế sư phụ đưa sách cho Bạch Oanh Oanh,
"Đi đây!"
"Tạm biệt sư phụ."