Editor: Waveliterature Vietnam

Phía trước có một người cưỡng chế điều khiển xe, nếu chiếc xe này hoàn toàn không vượt tuyến, đó sẽ không phải là trách nhiệm của anh, và hoàn toàn không phải là người gây ra, đó là do phía sau của anh.

Ở kiếp trước, khi Chu Trạch gặp phải một điều như vậy, anh ta thực sự muốn đi dạy cho một bài học, thực tế, hầu hết những người lái xe đều gặp phải loại tình huống như vậy, và sẽ có chung một ý tưởng, nhưng họ vẫn lâm vào rắc rối, sợ rằng mình sẽ trì hoãn thời gian và năng lượng của mình, vì vậy mình chỉ có thể cố gắng kìm nén và cho qua.

Chính vì sự nhường nhìn đó mới khiến cho bọn chúng ngang ngược như vậy trên con đường này, hay trên khắp mọi nẻo đường, không ngừng nhìn lại bản thân mình.

Trong cuộc sống này,

Mình đã trở thành một quỷ sai,

Chiếc xe lại là bằng hữu một lần nữa,

Hơn nữa lại là hai mươi mấy bằng hữu,

Anh cũng không cần quan tâm đến việc chiếc xe này là hiệu nissan,

Lại thêm đối phương nhiều lần khiêu khích,

Chu Trạch liền dứt khoát tiễn anh ta đi một đoạn.

Cha mẹ anh ta giáo dục anh ta không tốt, thì mình tiện tay giúp họ một chút.

Oanh Oanh chạy tới báo cáo với cảnh sát liền chạy về,

Chu Trạch xuống xe, nhìn thấy nam nhân từ trong cửa sổ xe đầy khói leo ra.

"Ồ, số mệnh thực sự lớn."

Chu Trạch run lên vì khói bụi, tên kia toàn thân duỗi ra, trên da có chút sơ sót, máy chảy đầy mặt, trên thực tế chỉ là bị chút vết thương ngoài da, căn bản là không có vấn đề gì.

Chu Trạch, người đã từng là bác sĩ, có một nhãn lực rất tốt.

"Mẹ nó...…"

Đối đưa tay chỉ vào mặt Chu Trạch,

"Tao muốn giết mày."

Chu Trạch lắc đầu thậm chí còn không thèm để ý đến đến anh ta, loại người này nhất định thật đáng khinh, thế giới quan của riêng hắn, vĩnh viễn là nhất nhất theo ý mình.

Người khác đều cho mình làm cha làm mẹ thiên hạ, đều phải sủng ái mình, tuyệt đối không được sai sót một chút nào.

Cảnh sát và cảnh sát giao thông rất nhanh đều đã đi tới.

Chu Trạch thái độ phối hợp điều tra vô cùng tốt đẹp,

Có một camera giám sát gần đó, và có camera của xe, trên xe còn có máy ghi âm, toàn bộ quá trình lái xe là không có vấn đề gì.

Vả lại Chu Trạch không cần lo lắng đối phương có giở trò gì xấu bên trong không,

Đại hội toàn quốc tổ chức lần thứ 19,

Các hệ thống toàn ngành nghề của toàn xã hội đang nghiên cứu sâu sắc tính thần của thời đại mới và các ý tưởng mới, hệ thống cảnh sát và cảnh sát giao thông cũng đang thực hiện đường lối tư tưởng phục vụ nhân dân và thực thi pháp luật cho người dân, tăng cường hệ thống tư tưởng và chính trị của những người thực thi pháp luật và thực sự trở thành tài sản bảo vệ của người dân, sự ủng hộ mạnh mẽ của sự cái cánh an toàn và an ninh bây giờ đã có kết quả!!!

Kết quả điều tra của cảnh sát và cảnh sát giao thông không như mong đợi của Chu Trạch,

Vệ phần Chu Trạch, bước cuối cùng dẫm lên chân ga,

Ai có thể chắc chắn rằng Chu Trạch đang cố ý?

Anh ta nhát gan,

Vào lúc đó, khi xuất hiện đột ngột,

Vô ý đạp phải chân ga,

Chuyện không liên quan đến anh ta.

Là một công dân tuân thủ pháp luật, ông chủ Chu không hề sợ hãi!

Tuy nhiên,

Khi cảnh sát giao thông nhớ ra được điều gì đó, lại đến cúi chào Chu Trạch,

Nói:

"Xin vui lòng cho tôi xem giấy phép lái xe của anh."

"......….."Chu Trạch.

Mẹ nó!

Ông chủ Chu trong lòng như đang có 10.000 con ngựa đang phi qua,

Anh quên mất đi một chuyện quan trọng nhất,

Anh ta không có bằng lái xe!

Lần cuối cùng lái xe là đi sang Diêm Thành bị cảnh sát giao thông ngăn lại, đã đi vào đó, về sau Chu Trạch liền cùng Lão đạo đi thi bằng lái, nhưng về sau cũng bởi vì một vài chuyện gây chậm trễ, Chu Trạch hôn mê đến hai lần.

Hứa Thanh Lãng,

Đồ khốn nhà anh,

Không phải vì anh,

Anh mà lái thì đã không khổ như thế này!

"Tôi không có bằng lái xe." Chu Trạch nói.

"Không mang?" cảnh sát giao thông sửng sốt một chút.

Không có bằng lái xe cũng không mang theo giấy tờ đặc biệt gì khác, bình thường là trước khi giam giữ xe, mang giấy tờ lên liền có thể nhận xe về, nếu may mắn hơn thì chỉ bị phạt hai trăm.

"Tôi sẽ bảo bạn ở nhà gửi nó đến ngay bây giờ, nhà tôi cách nơi này không xa." Chu Trạch nói.

Cảnh sát giao thông gật đầu và nhìn Chu Trạch có chút nghi ngờ.

Bây giờ, theo tình hình hiện tại, chắc chắn rằng Mercedes hoàn toàn chịu trách nhiệm, bởi vì video giám sát đã chụp được hình ảnh của Mercedes trước cuộc tai nạn.

Tuy nhiên,

Nếu Chu Trạch không có bằng lái,

Bản chất của vấn đề sẽ khác đi ngay lập tức.

"Ông chủ, gọi điện thoại cho Lão đạo đốt vàng mã à?"

Oanh Oanh tiến gần đến Chu Trạch, sau lưng khẽ nói.

"hiện tại đốt vàng mã để làm cái gì cơ chứ?"

Chu Trạch bất lực, đốt vàng mã chỉ có thể đem đem những chuyện phiền phức, những mối quan hệ không hay mà vứt bỏ đi.

Nhưng ông chủ Chu thực sự là không có bằng lái.

Cũng không thể nói với cảnh sát tôi không phải là Hứa Thanh Lãng, tôi là Chu Trạch được.

Cảnh sát giao thông thúc dục,

Mượn hồn sống lại,

Có thể kiểm tra Chu Trạch kia,

Danh nghĩa khẳng định là có bằng lái.

Nếu giải thích như vậy,

Hậu quả liền không đơn thuần là không có bằng lái mà gây tai nạn xe,

Chu Trạch thậm chí phải tới bệnh viện tâm thần.

"Mau chóng gọi cho người nhà đi." cảnh sát giao thông hối,"chúng tôi thực sự cần kiểm tra nó ở đây, hoặc có thể xử lý anh ngay bây giờ....."

"Không cần không cần, tôi lập tức gọi đây."

Chu Trạch lấy điện thoại ra và bấm gọi cho Trương Yến Phong.

"Này...….."

Đầu dây bên kia Trương Yến Phong giống như là vừa tỉnh ngủ dậy, giống như là giữa ban ngày đang ngủ, vì ban đêm trằn trọc vì những vụ án.

"Là tôi đây."

"Ồ, chuyện gì xảy ra?"

"Tôi gặp tai nạn xe hơi ở đây, anh có thể gửi giúp tôi bằng lái xe không." Chu Trạch nhìn cảnh sát nói.

"Bằng lái xe? Bằng cách nào..."Trương Yến Phong thức tỉnh, là một cảnh sát hình sự già, phản ứng của anh cũng rất nhạy cảm,"Anh không có bằng lái à?"

"Vâng, trong ngăn kéo thứ hai bên dưới bàn máy tính của tôi, mang ra đây sớm cho tôi nhé."

"Anh đang lái xe mà không có giấy phép à?"

"Af, tôi tìm thấy nó rồi, đúng là thất trách, thật không may."

"À, anh muốn lợi dụng tôi để trục lợi phải không?

Dù sao tôi cũng là đại biểu của đại hội 19, tất cả các cơ quan cảnh sát...…."

"Phải rồi, túi đựng hồ sợ anh đưa cho tôi lần trước cũng nằm trong ngăn kéo đó, tôi đã thấy nó, không vấn đề gì, cứ gửi nó cho tôi, tôi đã đi xem biệt thự với anh, và giúp anh mua nhà."

"...." Trương Yến Phong.

Đầu bên kia im lặng một hồi lâu,

Trương Yến Phong thở dài, nói:

"Hãy gọi cho cảnh sát giao thông bên cạnh anh."

"Được."

Chu Trạch đưa điện thoại cho ảnh sát giao thông, " có người tìm."

Cảnh sát giao thông hơi sửng sốt một chút,

Cái quái quỷ gì thế,

Xin chờ, đó không phải là trách nhiệm của bạn, bạn có thể tìm đến một mối quan hệ?

Cảnh sát giao thông trực tiếp từ chối nghe điện thoại, hét lên:"Ý anh là gì, tôi nói cho anh biết, công việc này, anh dựa dẫm ai đó là vô ích!

Nhất là trong thời gian đại hội toàn quốc lần thứ 19 này…."

"Tôi là Trương Yến Phong!"

Chu Trạch mở loa ngoài.

Cảnh sát giao thông do dự một chút, nhận điện thoại,

"Trương đội trưởng, anh là...được, tôi đã hiểu, tôi hiểu rồi, ok, tôi hiểu.."

Cảnh sát giao thông đưa lại điện thoại cho Chu Trạch, đồng thời đối với Chu Trạch chào một tiếng, sau đó bỏ đi.

Chu Trạch nhấc điện thoại lên,"Này, các anh không phải là cùng một hệ thống với nhau nên có thể nói với nhau à."

"Tôi đã nói với anh ta, anh là nội ứng, thân phận tạm thời không thể công khai, chờ anh ta về nhất định sẽ đưa ra một số tài liệu."

"Chính là như vậy?"

"Anh đang ở hiện trường tai nạn xe à, tôi sẽ tới ngay."

"Anh không ngủ nữa à?"

Nóng lòng như vậy à?

"Vụ án này trong lòng tôi đã kìm nén lâu như vậy!" Trương Yến Phong nói.

"Anh hôm qua hẳn là đã nghỉ ngơi không tốt, bây giờ lái xe có chút mệt nhọc, nhưng vẫn cần chịu trách nhiệm cho sự an toàn của cuộc sống và tài sản mọi người."

"Thứ mà tôi phải chịu trách nhiệm chính là các bản án!"

Đầu dây bên kia Trương Yến Phong không ngừng la lên,

"Tôi sẽ tới ngay, nếu không thấy anh ở đấy, anh không bằng lái mà lại gây ra tai nạn như thế!"

"Anh đe dọa tôi đấy à?"

""Anh có khả năng hạ gục cảnh sát giao thông sau đó bỏ trốn mai danh ẩn tích, tôi thực sự biết anh có khả năng này."

"Thông Thành là quê hương của tôi, tôi cô nó và tôi không muốn rời xa nơi này."

"Tút tút tút...….."

Bên kia cúp điện thoại.

"Ông chủ, ông có khỏe không?"

"Ông chủ của cô muốn làm conan, được, hãy đón xe đưa lão Hứa trở về tiệm sách, cảnh sát muốn đưa xe của chúng ta đi, sao đó hãy gọi Lão đạo đi mua chiếc xe mới..."

"Hừm?"

"Gọi cho Lão đạo cho tôi."

"Được, ông chủ."

Lý do tại sao Chu Trạch chọn Lão đạo mà không phải Bạch Oanh Oanh là vì nhiều trường hợp cần làm những công việc lặt vặt nhưng linh hoạt một chút, mà Lão đạo này luôn mèo mù gặp cá rán phát hiện vấn đề rất tốt.

Oanh Oanh rất nghe lời bắt xe đưa Hứa Thanh Lãng về, Chu Trạch tiếp tục ở lại hiện trường và chờ đợi bên lan can.

Người chạy Mercedes ngang ngược kia đã được đưa vào bệnh viện, liếc nhìn Chu Trạch với đầy ẩn ý, như muốn nói rằng hãy đợi đấy.

Chu Trạch đối với loại uy hiếp này không thèm để tâm.

Nếu muốn trả thù, Chu Trạch không ngại đẩy ngược trở về,

Tiệm sách zombie không chỉ là hư danh.

Trương Yến Phong quả thực tới rất nhanh, anh ta đỗ bên đường và ra hiệu cho Chu Trạch đi lên xe, có một số cảnh sát gần đó gặp anh cúi chào.

"Mắt anh đỏ quá, để tôi lái."

"Anh không có bằng lái."

"Nhỡ may có tai nạn xe, thì đó là trách nhiệm của tôi."

"Anh không có bằng lái, tôi không cho anh lái đâu."

Trương Yến Phong lập tức trực tiếp khởi động xe.

Ngôi biệt thự kia nhân khí vẫn còn rất cao, Trương Yến Phong cùng cảnh sát trực tiếp lái nó vào bên trong, sự xuất hiện của những chiếc xe là thiểu số, chứng tỏ cũng ít có người qua lại nơi đây.

Chiếc xe lao thẳng đến căn biệt thự rồi dừng lại.

Sân nhỏ trước biệt thự thường được tu bổ rất chỉnh tề, Nhưng cái này màu sắc héo úa lại toàn cỏ dại rậm rạp.

Đẩy cổng đi vào, cảnh sát Trương lấy thẻ phòng, mở cửa ra.

"Haha, không biết còn tưởng đây là nhà của mình.

Nghe nói nơi đây có một người phụ nữ mà hai đứa con của bà ta đã chết ở đây?"

Trương Yến Phong sững sờ một chút,

Đứng ở lối vào,

Trầm giọng nói:

"Đúng, người phụ nữ đó là em gái tôi, em gái tôi.

Hai đứa trẻ,

Là cháu ruột của tôi, cháu tôi."

"Xin lỗi." Chu Trạch mím môi, "Nếu anh nói sớm với tôi, tôi đã không trì hoãn lâu như vậy."

"Cảm ơn anh,"

"Kẻ giết người đã tìm thấy chưa?"

"Nghi phạm là em rể của tôi."