"Anh bị sao thế?" Hứa Thanh Lãng biết, Chu Trạch bình thường không hay uống bia rượu.

"Tôi đang có tâm trạng như anh hôm trước khi khoe 20 căn nhà tái định cư với cô gái có con chó Corgi."

"...…"Hứa Thanh Lãng.

Cả hai người cùng im lặng một lúc lâu, sau đó, Hứa Thanh Lãng chủ động rót cho Chu Trạch một chén rượu.

"Kể cho tôi một chút chuyện xảy ra hôm qua đi, hôm qua tôi định hỏi anh nhưng chưa kịp hỏi."

"Hiện giờ tôi không có tâm trạng."

"Không phải là tro cốt của anh bị trộm sao? Chuyện đó như việc cắt bớt móng tay móng chân thôi mà, anh không cần quá canh cánh trong lòng đâu."

"Anh nói chuyện đó nghe có về nhẹ nhàng nhỉ?"

"Tôi ngược lại lại rất ghen tị với anh, nếu một ngày nào đó tôi có thể ngồi cùng đống tro cốt của mình và uống rượu, thì chắc có lẽ, tối nào tôi cũng sẽ ngồi cười khúc khích."

Hứa Thanh Lãng nói với vẻ mặt thành thật.

Đúng vậy,

Nếu tro cốt của người thân, của cha mẹ bị kẻ gian trộm mất thì chắc chắn sẽ rất lo lắng, sẽ rất phẫn nộ!

Nhưng nếu tro cốt của chính bản thân mình bị trộm mất nếu sốt ruột thì có chút không thật.

"Nếu như thế, tôi có nên đăng một dòng trạng thái lên trên Weibo để ám chỉ cho kẻ trộm biết không?" Chu Trạch hỏi ngược lại.

"Haha, anh cứ khéo đùa, thế đã tìm thấy tên trộm chưa?"

"Tiểu Louli đang tìm."

Chu Trạch bây giờ chỉ có thể chờ đợi tin tức từ tiểu Louli.

Đúng lúc này, Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng nhìn sang phía cầu thang, lão đạo đang cõng một người đàn ông đi xuống.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch hỏi.

Đường Thơ đi theo phía sau lưng lão đạo nhưng cô không để ý đến Chu Trạch. Bên ngoài hiệu sách có một chiếc taxi đang chờ sẵn. Đường Thơ và người đàn ông lên xe, có vẻ họ sẽ rời đi.

Khi anh vừa trở về, người đàn ông vẫn hôn mê,

Điều mấu chốt là, trong lúc hôn mê, anh ta còn có chút "run rẩy",

Giống như anh ta đang lo sợ về việc mình đang ở gần quỷ sai.

Chu Trạch chờ anh ta tỉnh lại để nói chuyện một chút, nhưng chưa kịp nói gì cả thì anh ta đã chuẩn bị rời đi.

Tất nhiên, khi thấy anh ta đi, Chu Trạch sẽ không giữ lại, bởi vì họ tự hiểu rõ với nhau, không ai thích quá khách sách sáo cả.

Muốn ở lại thì cứ ở lại,

Muốn rời đi thì cứ đi,

Không cần giả vờ niềm nở hay tỏ ra quá yêu quý nhau.

Chiếc xe taxi đã đi xe. Nhưng, điều khiến Chu Trạch ngạc nhiên chính là lão đạo không rời đi, ông đã ở lại đây.

Chu Trạch cứ nghĩ lão đạo sẽ đi theo hai người bọn họ luôn.

Lão đạo quay lại hiệu sách, mặt thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra.

"Này…" Chu Trạch hét lên.

Lão đạo quay đầu nhìn sang phía Chu Trạch rồi nở một nụ cười, nói:

"Ông chủ, Đường tiểu thư đưa Lương tiên sinh đi. Họ nói họ sẽ chuyển đến sống ở Thượng Hải. Cô ấy nói rằng, mọi giấy tờ của họ đã được chuẩn bị xong xuôi, sau này họ sẽ không làm phiền ông chủ nữa."

"Vậy tại sao ông không đi cùng họ?" Chu Trạch hỏi.

"Tôi nghiện làm một người trung thành với ông chủ!"

Câu nói của lão đạo nghe rất quả quyết.

"Thật lòng chứ?"

"Tôi không nỡ rời đi, tôi không muốn để anh một mình."

"Thật sao?"

Chu Trạch và nói vừa nhìn xuống móng tay của mình.

"Lương tiên sinh hiện giờ sức khỏe chưa ổn định, muốn tiếp tục kinh doanh cũng là điều rất khó, cho nên hiện giờ tôi cũng đang rất rảnh rỗi. Vì vậy, tôi ở lại đây để tiếp tục hỗ trợ cho anh."

Chu Trạch nghe xong liền gật đầu. Anh đi đến quầy bar. Những ngày gần đây việc làm ăn rất khá, không ít ma quỷ đã được gửi xuống Địa ngục, vì thế, tiền âm phủ kiếm được không ít.

Rút ra một nửa số tiền, Chu Trạch đưa cho lão đạo.

"Ông cần số tiền này đưa cho bọn họ. Bọn họ mới chuyển đến chỗ mới, chắc chắn đang rất cần tiền."

Chu Trạch lo lắng, nếu Đường Thơ thiếu tiền, rất có thể cô sẽ đi cướp ngân hàng, người phụ nữ này, chuyện gì cũng giám làm.

Tiền có thể được sử dụng như một vật phẩm tiêu hao, cũng có thể để dành trong thẻ ngân hàng, dù sao, họ chắc cũng rất cần số tiền này.

Không ngờ, lão đạo trực tiếp lắc đầu, nói:

"Ông chủ, Lương tiên sinh là người rất giàu có, anh ta có rất nhiều biệt thự ở Thượng Hải. Ở các nước khác, anh ta cũng có nhiều bất động sản, còn có vô cùng nhiều vàng nữa."

"...." Chu Trạch.

Trái tim,

Đau đớn đến mức không thở nổi…

Chu Trạch cảm thấy, trong một giờ, anh đã phải chịu đựng hai bi kịch,

Mà lại còn là những bi kịch vô hình, nó khiến người chịu đựng vô cùng đau đớn nhưng người bên cạnh lại không mảy may biết được.

Chu Trạch đem tiền để lại chỗ cũ và lặng lẽ ngồi xuống.

Lúc này, một cô gái quầy áo rách nát tả tơi vừa chạy tới hiệu sách. Quần áo cô rách đến mức, nó không đủ để che đi những phần nhạy cảm trên cơ thể cô.

Thành thật mà nói,

Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của nhà nước bà Ban chấp hành Trung ương Đảng, năm nay, mức sống của người dân trong nước liên tục được cải thiện, cuộc sống của họ ngày càng ổn định hơn, đời sống vật chất và đời sống tinh thần không ngừng đi lên.

Thời đại mới, chính sách mới,

Với sự kịp thời của chương trình xóa đói giảm nghèo, những chương trình xã hội, các hộ nghèo và các gia đình có hoàn cảnh khó khăn được giúp đỡ rất kịp thời. Có thể nói rằng, thời đại lý tưởng cho nhân dân không còn xa nữa.

Ngay cả khi trong thành phố còn có nhiều người khó khăn, nhưng quần áo rách đến mức này thực sự vô cùng hiếm gặp.

Lão đạo vẫn đang cúi người để lau bàn. Hình như ông vẫn chưa thấy cô gái bước vào.

Con khỉ nhỏ lập tức nhảy lên trên đầu lão đạo, dùng tay điều khiển đầu của lão đạo để ông quay sang và nhìn thấy cô gái.

"Có ma quỷ đến sao?"

Lão đạo vừa lẩm bẩm, vừa lấy nước thần từ trong túi ra xoa xoa lên mắt của mình.

Không còn cách nào khác, trong hiệu sách này chỉ mình lão đạo là không thể nhìn thấy ma.

Sau khi nhìn thấy cô gái bẩn thỉu và rách rưới, lão đạo quay sang nhìn Chu Trach:

"Ông chủ, anh mau ra tiếp khách đi, có khách đến."

Lão đạo kêu lên,

Giống như một "má mì" trong các lầu xanh ngày xưa.

Các cô nương của tôi,

Khách đến đây rồi!

Nhanh nào,

Nhanh ra tiếp khách với má mì nào.

Hứa Thanh Lãng đứng lên, anh đi chuẩn bị một chút thức ăn cùng một chút rượu. Chu Trạch thì ra hiệu cho cô gái đi theo mình.

Nhìn cô gái rất ngây thơ. Cô e ngại nhìn sang Chu Trạch, rồi lại nhìn lão đạo, nhưng cô vẫn theo Chu Trạch đi vào trong phòng.

Chu Trạch ngồi xuống, anh ra hiệu cho đối phương ngồi xuống ghế bên kia.

Cuối cùng, cô gái cũng ngồi xuống. Hứa Thanh Lãng bưng lên một vài món ăn nguội cùng một cái bánh bao.

Khi Hứa Thanh Lãng chuẩn bị rót rượu, Chu Trạch đưa tay, ra hiệu không cần.

Mặc dù cô ấy đã là ma quỷ, nhưng dù sao cũng chỉ mà một đứa trẻ con.

Mà nhìn cô gái nhỏ, cô không giống như những con ma quỷ khác đã từng đến đây.

Cô bé nhìn thấy thức ăn được bày lên trên bàn, bắt đầu ăn như hổ đói,

Dường như cô đã bị "chết đói".

Mà loại này, chắc hẳn trước khi chết, cô đã không được ăn gì trong một khoảng thời gian rất lâu.

Chu Trạch yên lặng ngồi nhìn cô bé ăn.

Sau khi ăn xong, cô nở một nụ cười rất hài lòng, nói:

"Thật tốt quá, lâu lắm rồi cháu không được ăn một bữa no thế này."

Cô gái nói, lời nói phát ra mang đậm âm điệu của tiếng địa phương Thông Thành.

Những đứa trẻ ở độ tuổi này nói tiếng phổ thông chưa nhiều, đa số chúng đều nói tiếng địa phương, sau đó, khi lớn lên chúng dần dần sẽ học nói tiếng phổ thông.

"Nếu đã ăn no rồi thì chúng ta lên đường thôi."

Chu Trạch chuẩn bị mở ra cánh cửa Địa ngục.

Cô bé nhìn Chu Trạch bằng ánh mắt đầy sợ hãi, nhưng cô không khóc, vẫn im lặng và chờ đợi.

"Đợi chút." Hứa Thanh Lãng đang ngồi nhìn cô bé ăn, đột nhiên hỏi: "Cháu có muốn ăn thêm thịt không?"

Cô bé khịt mũi, đôi mắt cô ấy sáng lên, lập tức gật đầu lia lịa.

"Cháu sẽ ngồi đây đợi chú."

Lời này, cô bé vừa nói với Hứa Thanh Lãng, vừa nói với Chu Trạch.

Hứa Thanh Lãng muốn làm việc tốt, vì thế Chu Trạch không có gì để cản anh ta lại. Anh ngồi xuống và tiếp tục chờ đợi.

Ba mươi phút sau, Hứa Thanh Lãng bưng ra một bát thịt kho tàu nóng hổi, cô bé tiếp tục ngồi ăn.

Trên thực tế, ma quỷ chỉ "ăn hương ăn hoa" những thức ăn đang bày trên bàn, thật ra, những món ăn trong mắt người thường vẫn chưa bị vơi bớt đi, giống như chưa có ai động tới vậy.

"Thịt ngon không?" Hứa Thanh Lãng hỏi.

"Có, ngon lắm ạ." Cô bé vui vẻ trả lời.

"Hôm nay anh giống như một người mẹ đảm đang thế?"

Chu Trạch có chút tò mò.

Hứa Thanh Lãng lắc đầu, hai đầu lông mày có chút buồn đọng lại. Kể từ khi trở về ngày hôm qua, tâm trạng của Hứa Thanh Lãng luôn có chút buồn.

Một người đàn ông,

Bị một người phụ nữ đối xử như trai bao,

Chuyện này khiến anh ta rất bực bội, thấy cuộc sống này chẳng còn chút tươi đẹp nào nữa.

Chu Trạch cảm thấy mình nên vui mừng vì trong hiệu sách không có cái giếng nào, nếu không, chắc chắn Hứa Thanh Lãng sẽ nhảy xuống giếng để giải oan.

Cô gái nhỏ đã ăn xong,

Cô ngửa lưng ra ghế, vỗ vỗ bụng, 

Nhìn sang Chu Trạch.

Cô rất ngoan, trông rất hiểu chuyện.

Cô biết mình sắp phải lên đường.

Chu Trạch đứng dậy, vừa mở cánh cửa Địa ngục vừa nói:

"Đi vào đi."

Chu Trạch không hỏi cô bé đã gặp phải chuyện gì, có thể là sau nhiều sự cố khi nghe các câu chuyện của linh hồn đến đây, anh dần dần không muốn tìm hiểu ngọn ngành những chuyện mà các linh hồn gặp phải nữa.

Hầu hết những linh hồn đều có cho mình một câu chuyện bi thương.

Cô bé chớp chớp mắt và nhìn Chu Trạch:

"Đi vào trong đó có thể được ăn cơm no không?"

"Có."

Chu Trạch gật đầu.

"Vậy để cháu gọi những người khác đã, cháu cũng muốn họ có thể được ăn cơm no."

Cánh tay của Chu Trạch khẽ run lên,

Còn có thể đi gọi "mọi người"?

Điều này có nghĩa là, công trạng của anh sẽ rất lớn?

Chu Trạch bất chợt đưa tay đóng ngay cánh cửa Địa ngục lại.

Ông chủ Chu đang đứng ở giai đoạn đầu tiên của công việc, dĩ nhiên, anh rất cần đạt được nhiều công trạng để chứng tỏ bản thân. Do vậy, anh muốn chờ đợi để có thể thu được một "mẻ cá" lớn.

"Nhà của cháu ở đâu?"

Chu Trạch hỏi.

"Nhà cháu ở thôn Tam Hương." Cô bé đáp.

"Thôn Tam Hương là ở đâu? Nó ở miền biển hay chỗ nào vậy?"

Chu Trạch mặc dù đã mượn thân thể của Từ Lạc để sống ở Thông Thành một thời gian, nhưng anh vẫn không biết thôn Tam Hương ở đâu.

Chu Trạch nhìn sang Hứa Thanh Lãng, anh ta cũng lắc đầu, ra hiệu mình không biết.

"Chú không biết chỗ đó ở đâu cả." Mặc dù cô gái đã nói ra chỗ ở của mình như đáng buồn là Chu Trạch không biết chỗ đó.

"Cháu…"

Chu Trạch không còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục hỏi:

"Cháu có muốn đưa chú quay về đó không?"

Cô bé lắc đầu: "Cháu không biết đi đường nào để quay về đó, sau khi ra khỏi thôn, cháu liền bước tới nơi này."

Đi để trở về cũng không nhớ nổi?

Chu Trạch bắt đầu nghi ngờ liệu cô bé có phải ở gần đây tới hiệu sách không. Nhưng ngẫm lại, giọng cô bé đặc sệt tiếng địa phương, cô không thể ở một nơi nào xa Thông Thành được.

Ngay lúc Chu Trạch đang rất rối ren, Hứa Thanh Lãng đột nhiên lôi điện thoại ra và tìm kiếm.

"Anh tìm được không?" Chu Trạch hỏi.

Hứa Thanh Lãng lắc đầu: "Không thể tìm thấy vị trí của chỗ này."

"Trên mạng cũng không tìm ra?" Chu Trạch có chút ngạc nhiên.

"A, đợi chút, ở đây có một bài viết viết về "thôn Tam Hương"."

Hứa Thanh Lãng ra hiệu cho Chu Trạch đến gần, rồi bấm vào tư liệu về "thôn Tam Hương".

Tiêu đề của bài viết này là:

"Có một câu hỏi lớn,

Thông Thành có nơi nào gọi là "thôn Tam Hương" không?"

"Bình luận phía dưới như thế nào?" Chu Trạch hỏi.

"Không có.

Tôi không biết.

Chưa nghe qua.

Không.

Chưa từng nghe đến.

Tôi cũng như những người ở trên, chưa từng nghe qua..."

Hứa Thanh Lãng không ngừng tìm kiếm, sau đó ngẩn cả người. Anh cúi đầu một hồi, sau đó nhìn Chu Trạch.

"Anh tìm thấy cái gì rồi à?"

"Có một bình luận ở đây: Khi tôi còn là một đứa trẻ, bà nội là một người ở thôn Tam Hương nhưng hồi nhỏ đã đi di cư. Mười tuổi bà cùng người thân trở về quê cũ. 

Đi mất mấy ngày, bà và người thân phát hiện ra ngôi làng của mình không có nữa."

"Không có?" Chu Trạch có chút sửng sốt.

Không có nữa,

Là có ý gì?

"Có một số người cũng thắc mắc như anh." Hứa Thanh Lãng tiếp tục tìm kiếm phần trả lời phía dưới,

"Anh ta đã trả lời câu hỏi của mọi người, anh ta nói rằng:

Năm đó là năm 1938, người trong thôn quay về và thấy chỗ ở của họ đã biến mất."