“Vốn dĩ tôi cũng không muốn quản các cậu, nhưng các cậu mở mồm nói cửa hàng kinh doanh của tôi là nơi bẩn thỉu, điều này tôi không thể nhịn.

” Xắn tay áo lên: “Cùng lên đi, đừng nói tôi không cho các cậu cơ hội.


Đối phó u linh quỷ quái tôi không sợ, nhưng nếu ngay cả mấy tên côn đồ ngoài đường cũng không chế ngự được, tôi thật sự có lỗi với nhiều xã đoàn tôi đã tham gia trong trường cảnh sát.

“Lời nhảm!” Hai tên côn đồ một trái một phải kẹp lại.


“Động tác quá chậm, vẫn không linh hoạt bằng các cô các thím nhảy ngoài quảng trường.

” Đợi hai người đến trước người, tôi gập eo, tránh một đấm của một người trong đó, sau đó mượn lực chân phải đá một cước, đạp bay tên kia.

Thận với lá lách bị đập mạnh, người đó nằm bò trên đất rên rỉ hồi lâu không đứng dậy được: “Có phải là hai chân mất sức rồi không? Tố chất thân thể này cũng dám học người ta làm côn đồ?”
“Mẹ kiếp, cùng lên.

” Những tên côn đồ còn lại lao lên, con hẻm chật chội tôi không thi triển hết được, lại cộng thêm chân bị bỏng nên không đủ linh hoạt, lúc đó cũng bị đánh mấy quyền, có điều tôi nhiều năm kiên trì rèn luyện tố chất thân thể trong trường cảnh sát nên da thô thịt dày, muốn ta ngã xuống, chỉ dựa vào mấy tên này thì vẫn kém xa.

Một hồi hỗn chiến, cuối cùng tôi sử dụng tuyệt chiêu — thiết bị kích điện 8000V cuối cùng mới chế ngự được bọn họ, nhìn mấy bóng người miệng sùi bọt trắng cả người co quắp trong con hẻm phía sau, đừng nói đến cảm giác thành tựu.

“Sau này đều thành thật chút cho tôi, lần sau trước khi bắt nạt người khác thì hãy nghĩ đến cảm giác bị kích điện ngày hôm nay.

” Đánh người xấu đến mức ngay cả câu cầu xin cũng nói không ra, đây mới gọi là trừng trị.

Xử lý xong mấy tên côn đồ, tôi mới đi sâu vào con hẻm phía sau, một cô gái mắt nhìn mặt đất, đồng phục của cô ta bị xé rách, hai tay ôm trước ngực, dựa vào bức tường bẩn thỉu, cặp sách rơi trong vũng bùn, bên trên còn in mấy dấu chân.

Tôi là lần đầu tiên nhìn kỹ cô ta, trên gương mặt xanh lộ ra đau đớn và sợ hãi không che giấu được, đường nét dịu dàng, tuy nhạt nhòa, nhưng lại càng động lòng người hơn.


“Gia Ý, không sao rồi.

” Ngón tay xuyên mái tóc đen, tôi nhẹ nhàng sờ đầu của cô ta, đây coi như là động tác thân mật nhất chúng tôi từng làm.

Cô gái luôn cúi đầu từ từ ngẩng mặt lên, tôi lúc này mới nhìn thấy, cô ta cắn môi, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nhưng những vết tích xanh tím trên mắt căn bản lại không thể che giấu.

“Không sao, không sao.

” Cô gái hai tay túm góc áo của tôi, tôi cũng không biết nên an ủi cô ta như nào, chỉ là vào lúc này tôi đột nhiên hiểu, bởi vì tồn tại của Underworld Show, bởi vì sự mất tích của anh trai cô ta, bởi vì bí mật không thể nói ra này, tôi có lẽ sẽ trở thành người đàn ông duy nhất trên đời có thể hiểu được Hạ Gia Ý.

Khi tất cả mọi người đều cách xa cô ta, cảm thấy cô ta là một kẻ điên không thể cứu chữa, yêu quái nhân cách phân liệt, chỉ có tôi có thể ở bên cô ta, bởi vì chỉ có tôi biết điều cô ta nói mới là sự thật.

“Nào, vở và bài tập của em, lớn như vậy còn vứt lung tung.

” Tôi cầm cặp sách của cô ta lên, phủi đất cát: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó tôi cùng em về nhà, thuận tiện xem thử ký hiệu anh trai em để lại, nói không chừng thật sự có thể có tiến triển mang tính đột phá.


Về đến cửa hàng tôi tìm được một chiếc áo sơ mi nam của tôi cho Hạ Gia Ý thay, sau đó hai chúng tôi ở dưới ánh mắt của mọi người vội vàng ăn bữa tối.


“Gia Ý, có một chuyện anh không biết có nên nói hay không.


“Ừ.


“Trong nghề thám tử tư của bọn anh, bình thường cùng khách hàng ra ngoài ăn cơm đều là khách hàng thanh toán…”
“Tôi đeo tai nghe, không nghe thấy, đúng rồi, phiền anh giúp tôi cắm dây.


20 phút sau, tôi và Hạ Gia Ý mặc đồ khác đi đến tiểu khu của nhà cô ta, đi lên tầng dưới những cái chỉ trỏ của mấy ông chú bà bác.

“Lát nữa khi ba mẹ em muốn hỏi thân phận của anh thì anh phải nói như nào?”.