“Được, cậu muốn đổi thành phòng nào?”
“203.


“Bộp.


Chiếc chìa khóa ở trong tay của ông cụ rơi thẳng xuống nền đất xi măng, phản ứng của ông ta làm cho tôi cảm thấy bất ngờ.


“Ông sao vậy, căn phòng đó không ở được hả?” Biểu cảm của tôi rất bình tĩnh, hai tay cắm vào trong túi quần, một cái tay thì nắm chặt lá bùa, một cái tay khác thì nắm chặt điện thoại.

“Có thể ở chứ… chỉ là mấy tháng trước ở chỗ chúng tôi vừa có một người chết, căn phòng mà người đó chết ở đối diện với phòng 203…”
“Ở đối diện thì sợ cái gì chứ, cũng không phải là chết trong căn phòng đó mà.

” Tôi ra vẻ nhẹ nhõm: “Cứ lấy phòng đó đi, ông chủ, ông đừng có mê tín dị đoan, chúng ta phải tin tưởng vào khoa học.


“Được rồi được rồi…” Lúc ông cụ đang tìm chìa khóa phòng 203, tôi ngồi xổm người xuống muốn nhặt chìa khóa phòng 103 rơi xuống đất giúp cho ông ta, nhưng mà lúc cúi đầu xuống thì lại phát hiện một điểm kỳ quái… ông cụ mang đôi giày cao su dính đầy bùn.

“Bây giờ đang ở trong nhà, tại sao ông ta lại mang đôi giày cao su vậy chứ?”
“Đi thôi, tôi dẫn cậu đi lên xem phòng.

” Nói chuyện là một bà cụ, bà ấy cầm theo một ấm nước nóng ở trên tay, mặc dù tuổi tác gần bằng với ông cụ, nhưng mà mập lùn khỏe khoắn, trông rất có sức lực.

Tôi đặt cái chìa khóa trên bàn lễ tân, ôm cái cặp da rồi đi theo bà cụ lên trên lầu 3.

“Không phải là muốn đến phòng 203 à, sao lại đi lên lầu ba?” Có liên quan đến nhiệm vụ của Underworld Show, tôi không dám làm lơ là một chút nào hết, sợ là sẽ có chuyện không may.


“Lầu 1 không có phòng, phòng 103 ở lầu 2, phòng 203 ở lầu ba.


Tôi cảm thấy đi rất lâu, trong hành lang gần như chỉ có một bóng đèn ở góc rẽ, hơn nữa, lúc sáng lúc tối, thỉnh thoảng đèn tắt, không hiểu sao một lát nữa lại sáng lên.

“Chính là căn phòng này.

” Bà cụ cắm chìa khóa vào trong ổ khóa, chỉ chỉ con số ở trên cửa.

“Được rồi, làm phiền bà.


Tôi vừa muốn đẩy cửa ra, sau lưng lại vang lên tiếng nói rời rạc của bà cụ: “Haiz, ở đây không thể so sánh với trong thành phố được, buổi tối không được chạy lung tung, nếu như…”
“Nếu như cái gì?”
“Nếu như mà rạng sáng có người gõ cửa, hoặc là có âm thanh gì đó, cậu cứ coi như là không nghe thấy, tuyệt đối đừng có ra ngoài.


“Bà cụ, bà đừng có dọa tôi mà, con người tôi trời sinh nhát gan, nhìn người ta giết gà cũng có thể nằm mơ thấy ác mộng 4 5 ngày.


” Vẻ sợ hãi trên mặt tôi không phải là hoàn toàn giả vờ, ai cũng biết là ba tháng trước, trong căn phòng đối diện có người vừa mới chết.

“Không ra ngoài thì không sao đâu, chắc là… không có việc gì…” Bà cụ mập lùn quay người đi khỏi, tôi cô đơn đứng ở trên hành lang, một cơn gió lạnh thổi qua, từ đầu đến chân đều cảm thấy lạnh lẽo.

Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, tôi lại liếc mắt nhìn về phía căn phòng 206 đối diện.

Cánh cửa gỗ mất màu sơn có chút thô sần, ngoại trừ số phòng ra thì cũng không có gì khác biệt so với mấy căn phòng khác.

“Đều đã đi đến bước này rồi, sợ cái gì nữa?” Tôi lấy điếu thuốc của ông chú tài xế cho mình, bật lửa, ngậm vào miệng, đẩy cửa bước vào trong phòng 203.

Trong phòng rộng hơn rất nhiều so với tưởng tượng, có phòng vệ sinh riêng, giường đôi lớn, có một cái tủ quần áo kiểu cũ kê sát tường.

Mặc dù đồ vật đơn giản, nhưng mà thứ gì nên có cũng không thiếu, nói tóm lại trả 105 nghìn thuê một căn phòng như này coi như cũng rẻ.

.