Trong chậu đồng trắng bốc lên một ngọn lửa phừng phừng, trên cái bàn dài đặc chế, bày mười một thứ rượu, màu sắc đậm nồng, mùi rượu cũng như vậy, cho nên món ăn ít nhất phải dùng mười một thứ rượu đó phối hợp ướp trộn mới có thể khiến cho mùi rượu thuần chất phát huy đến cực điểm, dung khí thịnh tửu đương nhiên cũng hoàn toàn bất đồng.

Giờ này Mộ Dung Thu Thủy đang ngồi đang ăn món Nam hải ô ngư, rắc tỏi, uống Nữ Nhi Hồng Thiệu Hưng.

Trước hết rải một lớp cao lương Dương Hà, để lửa nhỏ nướng vàng rộm ô ngư, màu sắc và trang trí cũng một dạng, một màu lưu ly.

Mộ Dung Thu Thủy thở dài :

- Đây thật sự là tuyệt phối!

Y đang hưởng thụ, Vi Hiếu Khách đang nhìn.

- “Ta biết trong tâm ngươi đang muốn hỏi ta, ta vì sao lại không giết Bạn Bạn?” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Ta hiện tại nói ra cho rồi, ta không giết nàng là vì nàng hợp với ta cũng như ô ngư phối với nữ nhi hồng vậy, cũng là tuyệt phối”.

Vi Hiếu Khách nhìn y, trên mặt không có tới một chút biểu tình.

- Kỳ thật ta cũng biết trong tâm ngươi đang có cảm giác gì, có lúc ngươi nhất định rất hận ta, bởi vì ta có thể hưởng thụ ô ngư, hưởng thụ Nữ Nhi Hồng, hưởng thụ nữ nhân như Bạn Bạn. Ngươi lại chỉ có một bộ quần áo tốn bảy mươi lăm lượng bạc may mặc, đứng bên cạnh mà nhìn.

Mộ Dung Thu Thủy lại thở dài một hơi :

- Có lúc ta thật sự rất muốn giết ngươi, bởi vì ta quả thật rất sợ ngươi có ngày sẽ giết ta.

Vi Hiếu Khách không ngờ cũng thở dài một hơi :

- Chỉ tiếc ta không phải là kẻ giết người, cũng không phải là đao phủ thủ.

- “Ngươi đương nhiên không phải” - Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười - “Theo ta biết, đao phủ thủ không những ăn thịt, mà còn uống rượu”.

Câu nói đó là y cố ý nói lớn, bởi vì y đã nghe thấy tiếng bước chân của Khương Đoạn Huyền.

- “Mộ Dung công tử, lần này ngươi lại đã nói đúng” - Khương Đoạn Huyền nói vói vào từ ngoài cửa - “Ta không những ăn thịt uống rượu, hơn nữa còn ăn cả bánh bao thấm máu”.

Đợi đến khi Khương Đoạn Huyền đã uống liền ba chén, Mộ Dung Thu Thủy mới hỏi hắn :

- Nghe nói bánh bao mới thấm máu ăn vào có thể trị mụt nhọt.

- Không sai.

- Ngươi có mụt nhọt?

- “Ta không có” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Ta chỉ bất quá muốn ăn thứ bánh bao đó”.

Hắn hững hờ nói tiếp :

- Người muốn ăn thứ bánh bao đó tịnh không nhất định có mụt nhọt, giống như kẻ giết người tịnh không nhất định muốn giết người vậy.

Mộ Dung Thu Thủy cười lớn, nâng chén uống cạn :

- Câu nói đó của ngươi hay cực kỳ.

Khương Đoạn Huyền cũng nâng chén uống cạn, lại không cười.

- “Mộ Dung công tử, ta không phải là dạng công tử quyền quý như ngươi, ta thậm chí cũng không phải là quân tử, ta chỉ bất quá là công cụ sát nhân của các người” - Hắn nói - “Các người muốn ta giết Đinh Trữ, chỉ bất quá vì các người nghĩ ta thích hợp nhất để giết hắn, hơn nữa còn nghĩ ta giết hắn sau này cũng không có gì đáng lo”.

Khương Đoạn Huyền nói tiếp :

- Các người đương nhiên cũng biết, ta vốn rất muốn để hắn chết dưới đao của ta.

Vi Hiếu Khách trầm mặc.

Mộ Dung Thu Thủy lại luôn luôn không phải là người trầm mặc, hơn nữa lại thích cười, cười giống như đứa bé thích bày trò ác độc.

- “Bọn ta đương nhiên biết” - Nụ cười độc quyền của Mộ Dung Thu Thủy lại xuất hiện - “Chuyện bọn ta biết thông thường đều nhiều hơn người khác một chút”.

- “Vậy ta tin rằng các người nhất định cũng biết, ta chỉ bất quá là kẻ giết người” - Khương chấp sự dùng một thanh âm chức nghiệp hóa phi thường - “Hơn nữa ta chỉ giết người”.

Câu nói đó rất có thể làm cho đại đa số mọi người đều không hiểu rõ, cho nên hắn nhất định phải giải thích.

- “Ta không bao giờ giết những ai không phải là người, cũng không giết những ai không giống người” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Cho nên các người muốn ta giết một người, nhất định phải để người đó có bộ dạng con người, ta tuyệt không để bất kỳ người nào có bộ dạng như cầm thú chết dưới đao của ta.

Hắn lại uống liền ba chén :

- Nếu quả các người lôi người đó đưa ra giống như một con heo, nếu quả người đó giống như một đống sình nhão nhẹt trên đất, vậy thì các người tốt nhất là nên tự mình giết hắn. Bởi vì dưới tình huống đó, các người cho dù có giết ta, ta cũng không xuất thủ.

- “Ta nghĩ ta đại khái đã minh bạch ý tứ của ngươi” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Có phải ngươi muốn ta đem một người tứ chi đã hoàn toàn mềm nhũn tàn phế biến thành một người kiện khang? Sau đó mới để ngươi giết hắn?”

- Ý tứ của ta đại khái là như vậy.

Mộ Dung Thu Thủy mỉm cười, nụ cười như đao, tràn đầy vẻ cợt nhả: “Con người đó trước sau cũng chết, người chết rồi ai ai cũng vậy, cho dù hắn lúc sống có chạy nhảy khỏe mạnh như trâu, sau khi chết cũng chỉ bất quá là người chết, nếu quả ta muốn giết một người, ta đâu thèm biết trước khi hắn lâm tử hắn có tàn phế hay không”.

- “Chỉ tiếc ngươi không phải là ta” - Khương Đoạn Huyền lạnh lùng thốt - “Ta có nguyên tắc của ta”.

- Giết người cũng có nguyên tắc?

- “Phải” - Khương Đoạn Huyền thản nhiên đáp - “Làm chuyện gì khác có thể không cần nguyên tắc, giết người nhất định phải có, thiên hạ tuyệt không có chuyện nào nghiêm túc hơn chuyện giết người”.

Mộ Dung Thu Thủy thở dài :

- Chỉ tiếc ta cũng không phải là thần tiên, không thể đúc sắc thành vàng, cũng vô phương khiến một người tay chân tàn phế đứng dậy.

- “Chân người đó còn chưa đứt lìa” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Hồi nãy ta đã kiểm tra kỹ càng, tứ chi của hắn tuy đã mềm nhũn, gân cốt bắp thịt xung quanh cột sống lại vẫn còn sinh cơ, trên thế gian ít ra còn có ba người có thể chữa trị phục hồi nguyên trạng cho hắn, hơn nữa có một vị ở gần kinh thành”.

- Người ngươi nói là ai?

- Gia Cát đại phu, Gia Cát Tiên.

- “Ngươi lầm rồi” - Mộ Dung Thu Thủy cười khổ - “Người ngươi nói căn bản không phải là người, cả ngươi, cho dù có chết trước mặt y, y cũng vị tất đã cứu ngươi, hà huống là muốn y đến cứu một tù phạm nhất định phải chết”.

Y lắc lắc đầu :

- Chuyện đó căn bản làm không được.

- “Trong thiên hạ không có chuyện gì là làm không được, cho dù người khác làm không được, ngươi cũng nhất định có thể làm được” - Khương Đoạn Huyền hững hờ thốt - “Chỉ cần ngươi có thể làm chút chuyện đó, đến ngày hình kỳ, ta nhất định mang đao ta đến”.

Hình kỳ đã định vào ngày mười lăm tháng ba.

Lần này người bị xử quyết không những là một phạm nhân nghiêm trọng, hơn nữa võ công cực cao, giao du cực rộng. Vì để tránh trước khi hành hình xảy ra chuyện, cho nên không đợi đến lúc xử quyết.

* * * * *

Trước khi hành hình đương nhiên không thể có sai sót gì, Vi Hiếu Khách đã tính toán mỗi một chi tiết nhỏ nhặt đến vẹn toàn.

Duy nhất ngoài ý liệu của gã là Khương Đoạn Huyền không ngờ lại đề xuất một điều kiện như vậy.

Mộ Dung Thu Thủy ngưng thị nhìn rượu trong chén.

- “Ngươi nghĩ vì sao hắn nhất định muốn làm vậy?” - Mộ Dung Thu Thủy hỏi Vi Hiếu Khách - “Trong đó có thể có âm mưu gì không?”

- Ngươi nghĩ sao?

Mộ Dung Thu Thủy trầm ngâm một hồi lâu :

- Khương Đoạn Huyền luôn luôn là một quái nhân, quái nhân làm chuyện gì luôn luôn khiến người ta tưởng không được.

- Vậy ngươi chuẩn bị làm gì?

- “Ta nghĩ bọn ta đại khái chỉ còn nước chiếu theo ý của hắn mà làm” - Mộ Dung Thu Thủy đáp - “Bọn ta xem chừng không còn đất chọn lựa”.

Y chợt lại cười cười :

- Kỳ thật ta cũng tịnh không phải không minh bạch ý tứ của hắn, người bị giết có thể chết dễ nhìn một chút, người giết cũng có mặt mũi hơn một chút, giết một người tàn phế đứng cũng không nổi đích xác không phải là một chuyện quang vinh.

Vi Hiếu Khách trầm mặc.

- “Quan trọng nhất là Khương Đoạn Huyền còn muốn giết Đinh Trữ hơn nhiều so với bọn ta” - Mộ Dung Thu Thủy thốt - “Điểm đó ta quả thật tin tưởng, không nghi ngờ chút nào”.

Vi Hiếu Khách trầm mặc một hồi rất lâu mới hỏi Mộ Dung Thu Thủy :

- Ngươi có nắm chắc có thể khiến Đinh Trữ đứng lên được không? Có chắc có thể thuyết phục Gia Cát Tiên không?

Mộ Dung Thu Thủy nâng chén uống cạn :

- Gia Cát Tiên cũng chỉ bất quá là người, một khi y là người, bọn ta tất có thể nghĩ ra phương pháp đối phó y.

* * * * *

Con hẻm nhỏ vẫn buốt lạnh như trước, lão nhân bán hoa vẫn đang rao bán hoa xương rồng mang đến từ phương xa.

Khương Đoạn Huyền nhét cả hai tay vào trong ống tay áo, chầm chậm bước thong dong vào con hẻm nhỏ.

Hắn học đao ba năm trên một đảo nhỏ ở Đông Lưu Phù Tang, tư thế bước đi đó là hắn học từ đám võ sư trên đảo nhỏ đó, mang theo một cuồng ý tự do tự tại khó nói.

Nhìn thấy hắn, mỗi một nếp nhăn trên khuôn mặt mệt mỏi già nua của lão nhân bán hoa đều rặn ra một nụ cười.

- Chấp sự lão gia, hôm nay có mua một chậu hoa của tôi không?

Khương Đoạn Huyền dừng bước, đứng trước gánh hoa của lão nhân, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão nhân, nụ cười trên mặt hắn ấm cúng như biển Đông.

- “Ta thích hoa của lão, ta cũng thích con người lão” - Hắn hỏi - “Hoa của lão mang đến từ phương xa, con người lão chắc cũng đến từ phương xa?”

Lão nhân cười khổ :

- Tôi đã già đến mức chính mình cũng không biết mình từ đâu đến, chỉ bất quá ở đây chờ chết, may là hoa của tôi còn trẻ, tươi tắn giống như một xử nữ mười bốn.

Khương Đoạn Huyền cũng cười.

- Xử nữ mười bốn chính là tuổi tác mà nam nhân bọn ta thích nhất, cho nên ta mỗi lâ? nhìn thấy ông đều nhịn không được phải mua một chậu hoa, đến nay ta xem chừng đã mua được mười sáu chậu.

- “Không sai” - Lão nhân bán hoa đáp - “Không nhiều không ít, đúng mười sáu chậu”.

- Ta mỗi lần mua hoa có phải đều phải trả tiền không?

- Phải.

- Thông thường ta dùng gì để trả?

- “Thông thường đều dùng thứ bạc vụn dùng đao cắt nhỏ từ một đĩnh bạc” - Lão nhân đáp - “Hơn nữa thông thường đều cho tôi nhiều hơn giá tiền một chút”.

- Vậy lão có nhìn thấy ta lấy bạc vụn ra từ đâu không?

Những câu hỏi của Khương Đoạn Huyền càng lúc càng kỳ quái, nhưng lão nhân bán hoa vẫn mau chóng hồi đáp như trước.

- “Tôi nhìn thấy chứ” - Lão nhân đáp - “Tôi là một người nghèo muốn chết, một lão đầu nghèo hèn gần chết tới nơi nhìn thấy bạc trắng lấp lánh, ánh mắt luôn phải sáng tỏ đặc biệt”.

Lão nói tiếp :

- Mỗi lần tôi nhìn thấy ông lấy ra túi tiền rổn rảng đó, trong tâm tôi đều nhịn không được phải thở dài.

- “Vậy lão đương nhiên cũng nhìn thấy rõ túi tiền của ta nhìn ra sao chứ?” - Khương Đoạn Huyền hỏi lão nhân.

- “Tôi nhìn thấy cơ hồ nước miếng muốn trào ra, làm sao mà không nhìn thấy rõ” - Lão nhân đáp - “Túi tiền của ông nhìn giống như cái bị thịt, bên dưới phồng phồng căng căng, miệng bên trên dùng một sợi dây gân bò thắt chặt, muốn tháo ra thật không dễ dầu gì”.

- Lão đã nhìn rõ như vậy, chắc lão nhất định cũng nhìn thấy ta lấy cái túi tiền đó ra từ đâu?

- “Ông hình như lấy từ trong ống tay áo ra” - Lão nhân đáp - “Ông hình như luôn luôn thích nhét cả hai tay vào ống tay áo”.

- Ta có phải luôn dùng hữu thủ rút túi tiền ra từ trong ống tay áo bên trái, sau đó dùng tả thủ tháo dây gân bò thắt túi?

- “Phải, hình như là như vậy” - Lão nhân ngẫm nghĩ, lại lên giọng chắc chắn - “Đúng là vậy rồi”.

Khương Đoạn Huyền nhìn lão, đôi mắt bỗng biến thành hai mũi đinh, ghim lên mặt lão.

Một lão nhân bán hoa bần cùng, một đao phủ thủ giết người như ma, dưới một tình huống rất tấu xảo ngẫu nhiên tương ngộ, một người muốn mua hoa, một người muốn bán hoa.

Dưới tình huống đó, hai người như vầy, làm sao có thể có cuộc đối thoại kỳ quái như vậy?

Có những lời nói căn bản kỳ diệu không giải thích được.

Khương Đoạn Huyền trong đời cũng chưa từng nói qua nhũng lời nói kỳ diệu như vậy, một khi hắn nói vậy, trong đó nhất định có hàm ý cao thâm. Hàm ý càng thâm, người ta đương nhiên cũng càng khó hiểu thấu, hắn tại sao lại phải nói những lời đó với người bán hoa? Người có thể hiểu rõ ý tứ của hắn tuyệt không nhiều.

Kỳ quái là, lão nhân bán hoa nhìn vừa bình phàm vừa ngu xuẩn đó, trái lại, xem chừng rất hiểu rõ.

Lúc Khương Đoạn Huyền dùng ánh mắt sắc như mũi đinh ghim trên mặt lão, lão lại luôn luôn cười, hơn nữa còn cười rất tươi.

- Khương chấp sự, hiện tại ông có thể mua thêm một chậu hoa của tôi không? Hay còn có chuyện phải hỏi tôi nữa?

- “Ta còn có chuyện muốn hỏi lão” - Khương Đoạn Huyền đáp - “Bởi vì có chuyện ta luôn cảm thấy rất kỳ quái”.

- Chuyện gì?

- Lão vì sao cho đến bây giờ còn chưa giết ta?

Khương Đoạn Huyền không để lão nhân mở miệng, lại mau chóng tiếp lời :

- Mỗi lần ta đến mua hoa của lão, lão ít ra đều có một lần cơ hội có thể giết ta.

Lúc đi ngang qua, dừng lại mua hoa, song thủ của hắn vẫn nhét trong ống tay áo, nhưng trên tay không thể nói có nắm vũ khí hay không, cho nên không thể coi là cơ hội.

Đợi đến lúc hắn dùng hữu thủ rút túi tiền ra, dùng tả thủ tháo dây gân bò thắt túi tiền, đối phương nếu bất chợt rút ra một lợi khí giết người, có thể đã chém đứt tay hắn, dồn hắn vào tử địa.

Khương Đoạn Huyền thốt :

- Ta xem trong cây đòn gánh của lão có tàng giấu một lợi khí giết người lúc nào cũng có thể rút ra, tay của lão luôn luôn kề sát đòn gánh.

Hắn lại nói :

- Ta đến mua hoa của lão mười sáu lần, lão ít ra đã có mười sáu cơ hội có thể giết ta. Cho đến nay lão lại còn chưa xuất thủ.

Khương Đoạn Huyền thở dài :

- Cho nên ta thật sự không rõ ý tứ của lão là gì?

Lão nhân bán hoa không những không cảm thấy kinh hãi, thậm chí trái lại còn cười khoan khoái hơn cả hồi nãy.

- “Ông đã sớm biết tôi đến giết ông?” - Lão hỏi Khương Đoạn Huyền.

- Ừm.

- Sao ông có thể nhìn ra?

- “Lão có sát khí, những cây xương rồng lão bán cũng có sát khí” - Khương Đoạn Huyền đáp.

- “Ông nói không sai chút nào” - Lão nhân thốt - “Nếu quả tôi là ông, tôi cũng có thể nhìn ra”.

Lão cũng thở dài :

- Có lẽ vì tôi đã sớm biết ông nhất định có thể nhìn ra, cho nên tôi mới do dự không xuất thủ.

- Ồ?

- “Ông đã sớm nhìn ra tôi đến giết ông, ông cho tôi bao nhiêu cơ hội như vậy, đương nhiên chỉ bất quá là cái bẫy” - Lão nhân thốt - “Mỗi một lần cơ hội đều là một cái bẫy, mỗi một lần ông dụ tôi giết ông đều chỉ bất quá vì ông muốn giết tôi. Nói một cách khác, ông cho tôi cơ hội để tôi giết ông, nếu quả tôi thật sự xuất thủ, biến thành tôi cho ông cơ hội để ông giết tôi”.

Lão nhân mỉm cười, hỏi ngược Khương Đoạn Huyền :

- Dưới tình huống đó, tôi làm sao có thể xuất thủ?

Tình huống đó vi diệu phi thường, cho nên lời nói của lão nhân nghe giống như là uốn lưỡi lòng vòng.

Nhưng Khương Đoạn Huyền đương nhiên không thể không nghe rõ.

Hắn lại chằm chằm nhìn lão nhân một hồi rất lâu, trong mắt dần dần lộ xuất một thứ vui mừng thâm trầm không đo được.

- Hiện tại ta đã rõ lão vì sao không xuất thủ, lại càng không rõ lão là dạng người ra sao?

Lão nhân cười, lão nhân trầm mặc.

- “Lão vốn biết ta có thể nhìn ra lão đến giết ta” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Lão từ ngoài thiên lý mang đến hai giỏ xương rồng, đến trước cửa nhà ta mà bán, không phải là vì muốn ta biết mục đích lão đến sao?”

Lão nhân vẫn trầm mặc như trước, vẫn đang cười như trước, nụ cười không ngờ có điểm giống nụ cười của Mộ Dung Thu Thủy, cũng mang theo vẻ tinh nghịch hư hỏng của trẻ nít.

Khương Đoạn Huyền thốt :

- Lão và ta không biết nhau, cũng không có ân oán, lão muốn đến giết ta, đương nhiên không phải là ý riêng của lão.

Một điểm đó, không còn nghi ngờ gì nữa, rất chính xác.

- “Ngoài mặt lão có vẻ bình phàm phi thường, cơ hồ không có một chút đặc điểm dẫn dụ người ta chú ý, vô luận là ai nhìn thấy lão, đều không thể coi lão là dạng người đáng ghi nhớ trong tâm” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Bởi vì thứ người như lão thật sự có quá nhiều”.

Thuyết pháp đó, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng rất chính xác.

- “Nhưng lão lại trấn định phi thường, hơn nữa còn có thể giả khờ, thậm chí còn có thể che giấu tinh khí của lão, khiến người ta nhìn không ra mức độ võ công cao thâm tới cỡ nào” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Người như lão muốn làm thích khách đi giết người, thật sự quá tốt, bởi vì người khác không thể chú ý đến lão, cũng không thể đề phòng lão”.

Lão nhân bán hoa thở dài một hơi.

- “Khương chấp sự, ông thật là người hiểu biết, phút chốc đã nhìn thấu ruột gan của tôi” - Lão nói - “Tôi cũng như ông, cũng là người có chức nghiệp sát nhân, chỉ bất quá ông sát nhân một cách hợp pháp”.

- Còn lão sát nhân không hợp pháp?

- Đương nhiên.

Lão nhân bán hoa thốt :

- Trong sinh hoạt thì vô danh vô tánh, đi giết người thì vô hình vô ảnh. Người làm nghề của bọn tôi hàng ngày thống khổ hơn nhiều so với người làm nghề của các ông.

Lão lại thở dài :

- Khi bọn tôi giết người, thậm chí cả một chút kích thích cũng không có.

- “Nhưng bọn lão có tiền” - Khương Đoạn Huyền thốt - “Theo ta biết, trừ bọn tham quan ô lại, đại đạo danh kỹ ra, người làm nghề như bọn lão thu nhập đều cao hơn nhiều so với ai khác”.

- “Chuyện đó có thật” - Lão nhân bán hoa nói - “Thí dụ mà nói, nếu quả người khác đi giết tôi, không quá ba ngày có thể dương danh thiên hạ. Tôi đi giết ông, tuy không có ai biết, nhưng túi tiền của tôi lại đã nặng hơn nhiều”.

- Hơn nhiều là bao nhiêu?

- Sau có số “năm”, thêm vào bốn con số “không”.

- “Năm vạn lượng?” - Khương Đoạn Huyền cũng thở dài một hơi - “Ta làm một vụ Hồng Sai, chỉ bất quá năm trăm lượng”.

- “Bởi vì duyên cớ đó, cho nên chuyện phạm pháp mới vĩnh viễn có người làm” - Lão nhân thốt - “Cho dù rõ ràng biết phải đi chặt đầu người ta, cũng có người đi làm”.

- “Vậy lão tại sao còn không làm?” - Khương Đoạn Huyền hỏi - “Lão tại sao đến bây giờ còn chưa xuất thủ?”

Lão nhân bán hoa cúi đầu ngẫm nghĩ cả nửa ngày, giống như đang đắn đo một vấn đề rất khó giải thích, qua một hồi rất lâu, mới thở dài một hơi :

- Điểm đó rất khó nói cho rõ ràng.

- Lão có thể nói từ từ.

- Hiện tại tôi chỉ có thể nói, tôi không giết ông chỉ vì tôi bất quá chỉ là một cái bóng.

- Cái bóng?

- “Cái bóng không thể giết người” - Lão nhân bán hoa thốt - “Chỉ có người mới có thể giết người”.

- “Lão nói lão chỉ bất quá là cái bóng” - Khương Đoạn Huyền hỏi - “Không có người làm sao lại có thể có bóng?”

- Đương nhiên là có người.

- “Vậy lão là cái bóng của ai?” - Khương Đoạn Huyền lại hỏi - “Người đó đang ở đâu?”

Nụ cười trên mặt lão nhân bán hoa chợt biến thành thần bí quỷ dị khôn lường.

- “Tôi là cái bóng của mỗi người” - Lão đáp - “Cái bóng của mỗi một người muốn giết người”.

Câu nói đó có ý tứ gì? Ai có thể hiểu được?

Nhìn thấy nụ cười trên mặt lão nhân, lòng bàn tay Khương Đoạn Huyền chợt toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì hắn đã hiểu được câu nói đó, hơn nữa đã nhớ đến cái bóng đó là ai.

* * * * *

Trong giang hồ luôn có rất nhiều truyền thuyết thần bí, có lúc thậm chí biến một truyền thuyết thành thần thoại.

Cái bóng là một trong những thần thoại đó, thậm chí có thể coi là thần bí nhất trong đó.

“Y là sát thủ đáng sợ nhất trong giang hồ, y là sát thủ cao giá nhất trong giang hồ, nhưng y chưa bao giờ giết người!”

Một sát thủ đáng sợ nhất không ngờ lại chưa bao giờ giết người, thứ thần thoại gì đây?

Là thứ thần thoại không thể giải thích nhất.

Trong giang hồ ai ai cũng chưa từng gặp qua cái bóng đó, bởi vì người gặp qua đều đã chết hết.

Rành rành cái bóng đó chưa từng giết người, người gặp qua y vì sao lại chết? Ai có thể giải thích chuyện đó? Đó không phải là thần thoại thì là gì?

Đó không ngờ không phải là thần thoại, không ngờ lại là sự thật, hiện tại, Khương Đoạn Huyền chung quy đã hoàn toàn hiểu rõ.

Trong một tích tắc đó, hắn cơ hồ đã chết ba lần.