Chap 37

~~ PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT~~

💙💜💙💜💙💜💙💜💙💜💙💜💙💜💙

Chiếc Ghost bạch kim vừa tới khu biệt thự Của  Tôn Tử Hàm cậu.

Nhược Hàn cũng đã Ngủ ngon trên xe. Tử Hàm cứ thế bế cô về phòng.

Cũng không nỡ rời mắt khỏi cô.

Cậu  cẩn  trọng băng lại đầu gối của cô một cách cẩn thận không để cô thức vừa thổi nhẹ.

Đôi mắt nâu khói u ám hiện rõ nỗi buồn.

Hai hàng mi cụp lại.

Đôi môi mím chặt thi thoảng lại nhếch nhẹ.

----------

Bóng tối trong một nơi khác lại  vô cùng đáng sợ và  u ám.

Tiếng khóc,  tiếng  than vãn,  tiếng trách mắng cứ thế liên tục vang lên.

- Nhịp tim tiếp tục giảm.

- Máy kích tim.

- Lấy  thêm  túi máu

...

- Nguy rồi,  huyết áp thấp hơn,  Nhịp tim cũng giảm.

....

Bùng!

Đoàng!

Bùng!

Liên tục liên tục những tiếng súng phát ra chói tai.

Tiếng gào thét của một người phụ nữ trước khói đạn.

Hình ảnh người đàn ông nằm trên sàn với máu bê bết chảy không ngừng.

Híc!  híc.

Không gian tối sầm âm u lạ thường.   Người đàn ông không hề nhúc nhích nằm trên đất.  Máu từ miệng tràn ra.

Bùng!

Phù!  phù!

Nhược Hàn bỗng nhiên bật dậy,  cả khuôn mặt đầy mồ hôi nóng hổi.

Cô  đảo mắt nhìn quanh, cùng với hơi thở dồn dập qua khỏi cơn ác mộng,   bóp chặt cái đồng hồ tròn nhỏ đeo trên cổ.

Hình ảnh ngày hôm ấy lại hiện ra như ác mộng.

Cả thân hình bước ra khỏi giường chểnh choạng như gần đổ sụp.

Cùng lúc đó một bàn tay đỡ lấy ôm chặt eo cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô.

Hai đôi mắt chạm nhau,  Đôi mắt phượng hoàng đầy sự lạnh lẽo cô đơn,  Đôi mắt nâu khói u ám lại toát lên sự  ấm áp nhẹ nhàng.

- Lại  định chạy lung tung à?

Nhược Hàn lắc đầu, đẩy nhẹ cậu ra,  chỉnh lại bộ váy.  Vuốt gọn mái tóc sau tai.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Tử Hàm khẽ hỏi nhẹ.

- Có lẽ là không.

Cô chỉ trả lời vu vơ cho qua,  Đôi mắt Tử Hàm nhìn xuống cổ cô, Chiếc đồng hồ đeo cổ là thứ chỉ có duy nhất 2 cái trên thế giới.

Không hỏi cậu cũng biết là  từ đâu mà ra. 

Viêm Dạ Phong còn buôn bán trao đổi vũ khí hiếm mà.

Nhưng  cái đồng hồ đó là vật quá quý được Thiết kế tinh vi với ngọn súng mini được cất giấu ở trong.

Là  thứ phòng thân  loại một.

Tôn Tử Hàm đã bắt đầu nghi ngờ.

Nhưng lại không hỏi gì.

- Theo tôi.

- Đi đâu?

Nhược Hàn ngây thơ ngước lên hỏi.

- Đi Ăn.

Không nhanh không vội cậu nắm lấy tay cô kéo đi nhẹ  nhàng như dắt trẻ lạc.

Vừa bước xuống tầng một.  Cả hai đã thở dài.

- Hello Baby.

Một chàng trai đã ngồi sẵn trên  chiếc sô pha mềm mại.  Kính râm to gần che cả khuôn mặt.  Chiếc áo sơ mi giả rin với chiếc quần kaki trắng xoăn lên 2 vòng.

Chiếc giày thể thao đỏ hạng sang.

Mái tóc vàng cam hơi xoăn nhẹ.

- Cậu có vẻ rảnh.

Tử Hàm tỏ vẻ như hắn không tồn tại mà kéo nhược Hàn sang hướng nhà bếp.

- Tử Hàm,  tôi đã  đếm từng giây từng phút tới sáng để chạy qua đây đó.

Hắn vừa tháo cặp kính ra móc Lên trước cổ áo

- Rồi sao?

- Tôi  cũng muốn ăn chung.

Hắn  cười phì phì kèm theo nháy mắt nhìn cô.

- Quách Tổng đang khó khăn về tài chính lắm phải không?

Bà Hiền vừa thêm một phần ăn vừa hỏi vẻ tò mò.  Tôn Tử Hàm cũng vì thế mà mỉm cười nhẹ .

- Bà Hiền,  Tôi có việc mà.

Bà Hiền không hỏi gì thêm mà lẳng lặng đi ra cười tủm tỉm.

Nhược Hàn lúng túng cầm lấy con dao với chiếc nỉa mà không biết nên dùng như thế nào.

- Mỹ nhân,  Sao lại như từ trên trời rơi xuống thế kia?  Nàng ngủ tới mức quên cả cách dùng luôn sao?

- Đúng vậy.

-...

Quách An suýt nữa ngã ngửa xuống đất.

Tử Hàm lấy dĩa thức ăn của cô tỉ mỉ cắt từng miếng thịt nhỏ, quách an  vẫn trong tình trạng há hốc mồm kinh ngạc.

- Tử Hàm, sáng ni uống nhầm thuốc sao? 

Tử Hàm không nói gì,  đưa lại dĩa thức ăn trước mặt cô. Mỉm môi cười nhẹ.

- À không,  là quên uống thuốc.

Hắn nói thêm rồi xích dĩa thức ăn của mình gần Tử Hàm.

- Tôi cũng muốn.

Hắn cười tinh nghịch,  nháy  mắt nhìn cậu.

- Tỉnh lại đi.

Hừm.

Hắn tủi thân kéo chiếc dĩa lại về phía mình,  Khuôn mặt xỉu xuống.

Rồi lại nhanh chóng thay đổi bằng nụ cười rạng rỡ.

- Mỹ nhân,  Nàng ít ra cũng phải nói cảm ơn ta chứ?  ta dù gì cũng đã cứu nàng một đời.

- Cảm ơn.

-....

Hắn gần ngã ngửa lần hai. Khuôn mặt thản nhiên vừa ăn với biểu cảm làm hắn nhìn không rời.  Đôi mắt hắn đang lấp lánh nhìn cô.

- Ta rút lại.

- Tại sao?

- Lần trước ngươi suýt nữa làm ta bị thương,  coi như hòa.

- Không tính.  Ta  không đồng ý.

Hắn gằn giọng Phản bác theo cách hết sức baby.

- Biến thái.

Hắn trố mắt ngạc nhiên nhìn cô. Rồi cười phá lên như một đứa trẻ.

- Cảm ơn vì lời khen. Ta đúng như vậy.

Không biết hắn có vấn đề hay không mà khi nghe cô nói vậy liền vui mừng.

- Hôm nay không phải cuối tháng sao?  Có vẻ cậu rất rảnh rỗi.

Tử Hàm vừa ăn vừa hỏi vẻ thản nhiên. Mà không nhìn hắn.

Cuối tháng là ngày mà những chi nhánh nhỏ phải đến báo cáo tình hình và những chuyện khác  có liên quan  cho CEO của trụ sở chính.

- Dạ Phong bị thương.  Viêm Chủ Tịch cũng không quan tâm chuyện đó lắm,  nên  tôi  rất rảnh.

Bỗng nhiên hắn lại nghiêm túc lạ thường.

Đôi mắt tử Hàm lóe lên tia ôn nhu vẻ khó hiểu.

- Bị thương?

- Tôi định tới xem tình hình. Cậu đi không?

Hắn dò hỏi cậu.

- Tôi bận.

- Ta muốn đi.

Cô bỗng nhiên lên tiếng làm hai thằng đàn ông đều đưa hai con mắt nhìn.

- Quách An,  Đưa ta đi cùng với ngươi đi.

Quách An gật đầu lìa lịa vẻ vui mừng khôn xiết. 

----

Chiếc Ghost Bạch Kim cùng chiếc siêu xe thể thao màu đỏ dừng ngay trước cổng biệt thự viêm Dạ Phong.

Lần lượt cả ba đều đi xuống.

- Tử Hàm,  Lúc nãy còn kêu bận đột nhiên lại rảnh?

Quách An đưa ánh mắt dò xét vẻ như muốn làm cậu không có đường trả lời.

- Dù gì cũng là Cậu cháu.

Câu nói dứt,  Cậu  kéo Nhược Hàn đi trước.

- Thư ký Dương không thấy đâu?

Tử Hàm nhanh chóng chuyển chủ đề vừa đi vừa hỏi.

- Hắn đâu phải rô bốt,  chắc đau bụng đi ngoài rồi.

Quách An đáp một cách tự nhiên rồi không nói gì thêm,  cả ba nhanh chóng đi vào.

Cánh cửa phòng vẫn chưa bật mở,  Người bên ngoài vẫn đợi khuôn mặt đã phờ phạc của Tôn Tử Hy,  Phi Yến vi lại khuôn mặt nở hoa son phấn dày đặc,  Ả lo thì lo thật nhưng Ả vẫn tranh thủ để không làm mất hình tượng.

- Đông Phương Nhược Hàn,  mày còn tới đây làm gì? 

Ả vừa thấy cô đã nhốn nháo lên,  vẻ tức giận, cô còn đi cùng 2 chàng trai nổi tiếng này nữa.

Ả vung tay ra định tát cô nhưng ngay lập tức bị Quách An gạt mạnh đi.

- Phi Yến vi,  Cô  vẫn mặt dày như ngày nào.

- Cậu...

Ả tức giận không biết nói gì,  Ánh mắt căm thù nhìn cô.

Tôn Tử Hy nhận ra người đang có mặt ở đây là em trai của mình,  Bà  đứng dậy,  nhưng lại  không đứng vững, Phi Yến vi liền nhanh chóng đỡ lấy dìu  bà.
Đôi mắt hướng về phía cậu.

-  Tôn Thiếu lại tới đây?

Hai chị  em  lại giống nhau ở đôi mắt,  đều  nâu khói,  nhưng Tôn Tử Hy lại có vẻ bạc màu hơn.

- Phải tới thế mới phải.

- Đáng tiếc nơi này không tiếp cậu.  Cậu mau cút đi.

Tôn Tử Hy vẻ tức giận ra lệnh rồi nhìn sang cô.

- Còn  cô nữa,  cũng khá đấy,  Làm Một người là chủ tịch một người là CEO đi cùng mình,  thủ đoạn chắc rất cao siêu.

- Đúng vậy,  Mày đúng là không biết xấu hổ,  Làm Anh Phong ra nông nỗi này lại còn dám vác mặt tới nữa.

Phi Yến vi cùng phụ họa theo vẻ đắc ý,  Quách An một phần cũng đã hiểu.  Lại thu lại vẻ rạng rỡ như ngày thường. Khuôn mặt trở lại với hình tượng đàn ông thực thụ.

- Bác Tôn lại đi chấp nhặt một cô gái yếu đuối?

Hắn hỏi nhẹ.

Tôn Tử Hy cười rõ đểu, tiến gần,  sát khuôn mặt vào cô.

- Yếu đuối?  Nó sao?  Dạ Phong sống chết chưa rõ nữa kìa.

- Cũng đâu thể nào đổ hết trách nhiệm lên cô ấy.

Tử Hàm chất giọng lạnh lùng phán.

- Các người  cút ra khỏi đây đi.

Tử Hy chỉ tay ra cửa.

- Tôi tưởng hai tên kia đã xử lý cô xong rồi chứ?

Phi Yến vi nhếch mép cười nhìn cô từ đầu tới chân.

- Là cô.

Quách An há hốc mồm kinh ngạc.

- Tôi thì sao?

- Ế tận bây giờ là phải!

- Cậu....

- An An,  cháu nói gì?

Tôn Tử Hy đưa mắt qua nhìn hắn,  Hắn lắc đầu cùng với nụ cười rõ đểu nhìn Phi Yến vi.

- cạch.

Cánh cửa bật mở làm cả đám không còn nhốn nháo nữa,  Một đội ngũ bác sĩ đi ra khuôn mặt ai nấy đều phờ phạc nhợt nhạt và rất mệt mỏi.

Mồ hôi vẫn còn ướt đẫm.

- Nhờ sức khỏe tốt vốn có,  nên  Phong Thiếu đã ổn rồi , phu nhân yên tâm.

Tử Hy vuốt nhẹ ngực vẻ yên tâm,  rồi định đi vào nhưng nhận thấy Cô cũng có ý định nên  bà tàn nhẫn gạt mạnh cô,  Tử Hàm đứng đằng sau nên đã kịp đỡ lại.

- Cô cút ra khỏi đây đi. 

- Ta có chuyện hãy để ta vào một lát thôi.

- Mày còn muốn làm gì nữa?  Mày cút là Anh Phong an toàn lắm rồi.

Phi Yến vi cũng đứng chặn ngoài cửa,  không ngừng đả kích cô.

- Đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa.

Tôn Tử Hy nói thêm.

- Phi Yến vi,  cô vẫn không im tôi không tiếc làm khuôn mặt dao kéo méo mó đâu.

- Quách An,  Cậu nghĩ mình là ai?

Phi Yến vi nhếch mép cười nhìn quách an vẻ khinh bỉ.

- Tôi là Quách An cũng là người nắm trong tay một nửa vận mệnh của Phi Gia các người.

- Dựa vào đâu mà tôi phải tin?

- Dựa vào cái não teo còn chút đọng lại của cô.

Quách An vẻ mặt đắc ý,  Nhìn khuôn mặt u ám của Ả,.

- Tốt nhất đừng có ý định đụng vào mỹ nhân của tôi.

- Của cậu? Mỹ  nhân?

Ả bỉu môi, nhìn cô vẻ khinh bỉ.

- Đừng quên,  tôi  còn có bức ảnh trước lúc cậu thẩm mỹ đấy.  Còn mỹ nhân này của tôi nguyên chất không dao kéo không mỹ phẩm.

- Đủ rồi Quách An.

Tử Hàm khẽ nói làm hắn im bặt không nói gì thêm chỉ mỉm cười vẻ đắc ý đá đểu Ả.

- Nếu đã vậy,  Chúng tôi xin phép.

Tử Hàm biết nếu để cô ở đây thêm sẽ bị sỉ nhục và coi thường tới mức nào còn có thể bị đánh bất cứ lúc nào.

Cậu không nỡ để cô phải chịu thêm nữa.

Cậu nắm chặt bàn tay cô,  nghiêng đầu nói nhẹ.

- Đi thôi.

Nhược Hàn có ý không muốn đi nhưng nhìn đôi mắt nâu khói lạnh lẽo vừa chân thật với cô,  Cô cảm thấy rất an ủi.

- Không tiễn.

Tôn Tử hy Quay người cùng Phi Yến vi.
Đóng lại cửa phòng khóa chặt không cho bất kì ai vào.

- Mỹ nhân bạc mệnh của ta,  nàng đừng im lặng như vậy.

Quách An khoác vai cô như trêu đùa.

- Ta đưa nàng tới Bar nhé.

- Cậu  vớ vẩn quá.

- Tử Hàm,  cậu  cũng phải đi thử cho biết.

- Cậu  còn ồn ào cẩn thận tôi.

- Mỹ nhân,  im lặng là đồng ý rồi đấy.