Chapppp 11

Truyện : Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Kind : Ngôn tình xuyên không

Nam : Viêm Dạ Phong

Nữ : Đông Phương Nhược Hàn

--------

Chapp 11

- Viêm Dạ Phong. Mày đúng là hồ đồ lại mang theo mỹ nhân.

Tên đeo mặt nạ đen cùng với cây súng đang chĩa vào thái dương cô lên tiếng.

Và đứng tại đó. Hắn cười mỉm như nắm được thóp của cậu.

- Viêm Tổng làm sao đây ?

Dương Tích đang núp sau cái thùng lớn cạnh kế bên cậu vừa cầm cây súng vừa lên tiếng.

Viêm Dạ Phong bình thản không nói gì. Khuôn mặt lãnh khốc khó hiểu.

Một nọng súng khác được dơ ra.

Nhưng lần này là bàn tay của cậu.

Viêm Dạ Phong với cây súng đứng trước mặt tên đeo mặt nạ kia chĩa thẳng vào tên đeo mặt nạ.

Rồi từ từ di chuyển lên người cô một cách ngắm chính xác.

Đa số đều không hề ngạc nhiên.

Dương Tích không nói gì đứng dậy ngay sau lưng cậu.

- Làm cậu thất vọng rồi. Cô gái đó tôi không quen.

Cậu nhếch lên một đường cong hoàn mỹ nhìn người đàn ông kia vẫn bình thản nói không hề do dự.

- Cứ ra tay đi.

Nhược Hàn cùng với cơ thể đang suy nhược, mô hôi đã toát ra.

Khắp người run rẩy đưa ánh mắt nhìn thẳng về phía cậu chứa đựng nỗi tuyệt vọng.

- Viêm Dạ Phong, mày đúng là không có tình người.

Không khí đã vốn rất căng thẳng, mùi máu tanh đã bốc hơi lên. Mùi thuốc súng cũng đang hòa trộn lại với nhau.

Nhược Hàn vẫn trong tình trạng run rẩy , khuôn mặt ướt đẫm mô hôi cả người thoát lên sự lạnh toát.

- Chỉ dựa vào mấy trò vớ vẩn này mà muốn đối phó với Viêm Dạ Phong tôi sao ?

Cậu nhếch lên nụ cười khinh miệt. Cô gái kia căn bản cậu cũng không hề quen , càng không có ý định vì một cô gái mà làm mất hàng quý.

- Viêm Dạ Phong, tao khuyên mày thật thà một chút, để khỏi  phải ân hận vì đánh mất mỹ nhân như thế này.

Tên kia vừa nói vừa cúi xuống hít một hơi thật sâu trên cổ cô với vẻ thích thú.

Mỹ nhân ? Hắn ta nói không sai. Cô đích thực là mỹ nhân , ngay cả một tản băng như cậu cũng phải công nhận điều đó.

Nhưng nó chẳng là gì trong mắt cậu.

Viêm Dạ Phong không những không hề lay động mà đôi mắt màu hổ phách càng trở lạnh lẽo hơn. Đôi mắt chuyển sang đỏ rực lên một cách đáng sợ.

- Viêm Dạ Phong tao cho mày lựa chọn một là để hàng rồi đi , 2 là mỹ nữ này phải chết.

Hắn ta rít lên, vừa đưa tay bóp cằm cô một cách khiêu khích.

Hắn đã nhầm.

Viêm Dạ Phong chĩa súng vào cô. Khuôn mặt lạnh lùng nhìn.

- Giết cô ta đi.

Tên đeo mặt nạ kia biết không dễ Để đối phó với cậu, chiêu trò không thành công , hắn đang phân vân.

-  Sao ? Nếu cậu không giám thì để tôi.

Câu nói vừa dứt Viêm Dạ Phong ngắm thẳng vào cô.

Đôi mắt màu hổ phách sắc lạnh xuyên thấu qua . Cô vẫn nhìn cậu. Đôi môi bất khẽ run lên.

- Đừng!...Đừng. .

Viêm Dạ Phong không hề mảy may lời cô nói.

- Đừng giết ta... Đừng !

Một viên đạn bay ra không hề suy nghĩ nhiều. Viên đạn bay trong không trung làm như muốn xé nát cả bầu trời đen tối.

Tiếng súng vang lên . Lạnh lùng như chính cậu.

- Đừng mà...

Cô gái kia vẫn lắc đầu khuôn mặt tuyệt vọng nhìn viên đạn đang bay ra.

Đôi mắt nhắm lại.

Tiếng đạn bay xuyên chói tai.

Nhưng..

Ngay tại khoảnh khắc đó.

Điều bất ngờ đã xảy ra. Viêm Dạ Phong không nhanh không chậm.

- Ực!

Người hứng chịu viên đạn đó là tên đeo mặt nạ kia.

Hắn ngã ngay trước mặt cô . Viên đạn chéo kia của Dương Tích bán ra theo ý của cậu.

Đã gạt viên đạn cậu ra và làm tên kia chết không kịp nói lên một tiếng.

Điều đó khiến ai cũng bất ngờ.

Cô đứng đấy sửng sốt nhưng ngay lập tức cũng ngã xuống.

Hắn đã luôn đặt con dao găm sau lưng cô, và lúc ngã xuống đã đâm phải cô.

Máu chảy ra từ lưng cô, tràn ra không ngừng.

Viêm Dạ Phong đứng đấy không hề chút phản cảm.

Cậu tiến gần.

Ngay lập tức bàn tay cô nắm lấy ống quần cậu  . Máu đã nhuộm đỏ khắp váy trắng.

- Cứu...cứu..ta..

Cậu nhíu mày một cách khó hiểu. Cô lại kêu người chính tay chĩa súng vào mình kêu cứu.

Cả người cô đang nằm trong vũng máu.

- Đau...

Cô gắng sức nói thêm.