CHƯƠNG 44

Biết được là Lăng Trí và Đường Kình cứu ba cô gái, ba mẹ Thịnh và mẹ Dư cảm kϊƈɦ không thôi, liên tục nói cảm ơn với họ.

Lăng Trí và Đường Kình ngại ngùng nên cũng không ở lại lâu hơn, khách khí vài câu liền tạm biệt.

Trước khi đi, mẹ Thịnh tha thiết lôi kéo Lăng Trí, dặn anh tối mai nhất định phải dẫn hai đứa bé đến nhà họ ăn một bữa cơm.

Lăng Trí cười cười đồng ý.

Mẹ Thịnh lại nhìn về phía Đường Kình, mời cậu đến góp vui.

Từ trước đến nay Đường Kình là một người rất dễ thân, vừa nghe nói ngày mai là sinh nhật mẹ Thịnh thì hoàn toàn không khách sáo, vỗ ngực nói: “Đi! Tụi con chắc chắn sẽ đi! Vậy thì con chúc dì sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn khỏe mạnh, mỗi ngày đều vui vẻ!”

“Miệng của đứa nhỏ này thật ngọt.” mẹ Thịnh bị cậu chọc cười, xoa đôi mắt hơi đỏ, nói: “Vậy ngày mai chúng ta gặp lại, đêm nay thật sự rất cảm ơn các con, các con cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”

Lăng Trí lễ phép cười đáp lại, nghiêng đầu nhìn về phía Thịnh Hạ: “Chúng tôi đi trước đây.”

Thịnh Hạ có chút quyến luyến nam thần nhưng ở đây có nhiều người như vậy cô cũng không dám biểu hiện gì, chỉ có thể gật gật đầu, nhấp môi lộ ra một nụ cười mềm mại: “Được, về cẩn thận nha.”

Ánh mắt Lăng Trí dừng trêи hai lúm đồng tiền trêи má cô trong chớp mắt, sau đó mới cười chào hỏi những người khác trong phòng rồi cùng Đường Kình về.

Đã hơn 9 giờ tối, cửa bệnh viện vẫn đông xe qua lại, hai người kêu taxi, Lăng Trí muốn ngồi ghế phụ nhưng bị Đường Kính kéo xuống ghế sau: “Tôi nói này tiểu Trí gia, cậu giấu cũng giỏi đấy.”

Lăng Trí nhìn cậu một cái, cũng không vùng vẫy, đóng cửa xe rồi lười biếng tựa lên ghế ngồi: “Tôi giấu cậu cái gì?”

“Còn giả bộ à!” Đường Kình dùng khuỷu tay huých cánh tay anh một cái: “Nói đi, cậu và Tiểu Hạ Tử là chuyện gì, từ khi nào hai người cấu kết với nhau rồi?!”

“Cấu cái rắm, có thể nói chuyện đàng hoàng hay không?” Lăng Trí nhìn cậu bằng ánh mắt xem thường sau đó mới nói: “Còn nữa, trước mắt hai chúng tôi còn trong sạch.”

“Trước mắt vẫn trong sạch?” ánh mắt Đường Kình sáng lên: “Nói như vậy thì sau này…”

“Sau này cô ấy sẽ là mẹ cậu.” vẻ mặt Lăng Trí đương nhiên vỗ vai cậu: “Con trai ngoan, con có thể tập thích ứng từ bây giờ.”

Đường Kình: “…”

Đường Kình đẩy tay anh, phát ra một tiếng “ba” : “Tôi nói này Lăng đại gia cậu có chút tự trọng nào không vậy? Với cái bộ mặt không biết xấu hổ này của cậu thì chưa biết Tiểu Hạ Tử có để ý cậu không đâu, khoe khoang bây giờ có phải quá sớm hay không?!”

Lăng Trí nhìn cậu một cái, nhướng mày: “Cậu cảm thấy tôi sẽ cho cô ấy cơ hội để ý người khác à?”

Đường Kình: “…”

Đường Kình nhớ tới thằng nhóc này vừa tính toán vừa bá đạo, khóe miệng co rút hai cái mới nói: “Đột nhiên tôi có chút đồng cảm với Tiểu Hạ Tử, bị một con sói xấu xa như cậu để ý… Có điều nếu cậu thích người ta thì sao lại không mau thổ lộ vậy?”

Nói đến đây Đường Kình cười hắc hắc xấu xa: “Thế nào? Chẳng lẽ tiểu Trí gia của chúng ta còn ngại ngùng không dám?”

Lăng Trí khinh thường nhìn Đường Kình một cái: “Cậu cho rằng ai cũng giống như cậu à, nhìn lén người ta thôi cũng đỏ cả mặt.”

Đường Kình cũng không muốn che giấu cảm tình của mình với Giản Nhiên, cũng không bất ngờ với việc bị Lăng Trí phát hiện nhưng nghe vậy trong lòng cũng lúng túng, ho nhẹ: “Cậu thì biết cái gì? Tôi… tôi chỉ sợ vừa gặp mặt lần đầu tiên mà nhiệt tình như lửa sẽ mạo phạm với người đẹp!”

Lăng Trí cười ha hả.

Đường Kình cảm thấy thằng nhóc này thật sự quá đáng ghét, vội chuyển đề tài về: “Đang nói chuyện của cậu đấy, chớ nói sang chuyện khác!”

Lăng Trí nghiêng đầu liếc cậu một cái, cũng không muốn lắm lời nữa, chỉ nhìn ánh đèn xẹt nhanh bên ngoài cửa sổ, nói: “Còn chưa phải lúc.”

Đường Kình sửng sốt: “Cái quái gì mà lại không phải lúc?”

“Tôi bây giờ lấy gì để thổ lộ?” giọng nói Lăng Trí thản nhiên nhưng cũng rất tỉnh táo: “Không có tiền, không có thời gian, càng không có năng lực bảo vệ cô ấy và người nhà, vậy mà phải nhận giúp đỡ của cô ấy mới có thể sống qua ngày. Tôi cứ như vậy làm gì còn mặt mũi nào.”

Nụ cười cà lơ phất phơ trêи mặt Đường Kình dừng lại: “Cậu… cậu suy nghĩ nhiều quá đấy!”

Cậu hoàn hồn, nói: “Không phải chỉ là yêu đương thôi ư? Cũng không phải lập tức kết hôn thì sao phải suy xét điều kiện gia đình. Không phải nói thanh xuân dùng vui vẻ không bị gò bó à, cậu chỉ cần lo việc muốn quên thì quên, muốn yêu thì yêu thôi! Còn việc sau này để sau này nói, không phải bây giờ cậu cũng nỗ lực kiếm tiền sao? Cuộc sống sau này cũng càng ngày càng tốt thôi!”

“Không lấy kết hôn làm mục đích yêu đương là chơi qua đường.” Lăng Trí quay đầu lộ ra nụ cười ghét bỏ với cậu: “Ba của cậu là người có tiết tháo, không giống như cậu.”

“Cậu mới không có tiết tháo đấy! Không phải tôi mẹ nó thấy cậu lần đầu tiên trong đời thích một cô gái trước mà còn nín nhịn như hòa thượng mới không đành lòng phí lời với cậu à!” Đường Kình ngày càng sốt ruột chửi thề vài tiếng, sau đó mới nói tiếp: “Vậy cậu định làm gì bây giờ? Một mực yêu thầm người ta, chờ sau này kiếm được nhiều tiền, có năng lực bảo vệ cậu ấy thì lấy thân phận bá đạo tổng tài lái Maserati đến thổ lộ à?”

Lăng Trí bị cậu chèn ép đến co quắp khóe miệng: “Cậu cảm thấy tôi là loại người kiên nhẫn như thế à?”

“Ai biết được cậu chứ! Dù sao tôi cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải chuyện tốt, Tiểu Hạ Tử là một cô gái tốt, chẳng may có tên nhãi ranh khác thích cậu ấy mà thừa dịp cậu chưa sẵn sàng theo đuổi thành công thì làm sao bây giờ?” Đường Kình nói xong lại ngữ trọng tâm trường* nói: “Nghe anh đi, Trí Nhi, thích thì nhích! Nếu cậu thật lòng không muốn khiến cậu ấy tủi thân thì phải cố gắng làm việc gấp bội! Lấy năng lực của cậu thì chỉ cần chịu đựng vài năm để học đại học, thành tựu sau này chắc chắn còn tốt hơn ba cậu!”

*trịnh trọng mà nghiêm túc, chân thành

Lăng Trí vui vẻ, cũng không nói giỡn với cậu nữa: “Tôi tự cho mình ba tháng.”

“Ba tháng?” Đường Kình sửng sốt phản ứng lại: “Vậy cậu… cậu định thi đại học xong mới thổ lộ?”

“Vốn dĩ cô ấy không có hứng thú với việc học, rất dễ phân tâm, nếu tôi nói ra lúc này thì cô ấy chắc chắn không thể ôn tập tốt.” Trong đầu Lăng Trí hiện lên dáng vẻ cô gái nhỏ nghiêng đầu lạc vào cõi thần tiên, Lăng Trí khó nhịn được cong khóe miệng, sau đó mới nói tiếp: “Tôi cũng cần ít thời gian để chuẩn bị những việc sau này.”

Đường Kình chỉ cảm thấy hai mắt của mình bị thứ gì đó làm chá, mũi cũng ngửi thấy mùi chua của tình yêu*, cậu nghẹn một chút, tấm tắc: “Việc gì sau này? Không phải cậu quyết định thi đại học sao?”

*ghen tị khi thấy những người khác thể hiện tình yêu

“Đại học sẽ thi, kế hoạch tương lai cũng phải làm.” Lăng Trí nhìn cậu một cái: “Cho dù không trở thành bá đạo tổng tài nhanh thế thì tôi cũng phải mở mang đầu óc.”

Đường Kình tò mò: “Xem bộ dáng này của cậu hẳn là trong lòng đã có ý định rồi nhỉ?”

Lăng Trí không trả lời ngay, chỉ dừng một chút hỏi cậu: “Trần Lập, cậu có quen biết người này nhiều không?”

Đường Kình: “Trần gì cơ… không phải cậu nói nhϊế͙p͙ ảnh gia nổi tiếng, chuyên môn chụp tạp chí thời thượng cho ngôi sao hàng đầu - Trần Lập sao?”

Lăng Trí “Ừ” một tiếng: “Tôi nghe nói gần đây ông ấy tham gia một cuộc thi cấp thế giới nhưng vẫn chưa tìm được người mẫu thích hợp.”

“Mẹ nó lời này của cậu là ý gì đây, chẳng lẽ cậu muốn làm người mẫu cho ông ta???” Đường Kình kinh ngạc: “Nhưng không phải trước kia cậu rất phản cảm với những tai tiếng của giới giải trí sao! Tuy… tuy rằng giới người mẫu cũng không giống giới giải trí lắm nhưng nghe nói thật sự cũng rất hỗn loạn, cậu…”

Sản nghiệp của nhà họ Lăng từng liên quan đến bất động sản, tài chính, khách sạn, các ngành dịch vụ ăn uống, giới giải trí cũng ở trong đó. Trước kia ba của Lăng Trí vì một tình nhân mà mở hẳn một công ti giải trí, chỉ vì nâng người phụ nữ kia lên. Đáng tiếc người phụ nữ kia không biết cố gắng, lăn lộn nhiều năm cũng không thành bọt nước gì.

Bởi vì chuyện này mà Lăng Trí cực kì không thích giới giải trí nhưng vì người phụ nữ kia ỷ ba anh cưng chiều cô ta mà có một lần chèn ép mẹ anh. Anh tự tìm hiểu giới giải trí rồi lợi dụng quy tắc trong giới ép người phụ nữ kia xuống vĩnh viễn.

Có thể nói so với người bình thường thì anh càng hiểu giới giải trí hơn, cũng càng thêm chán ghét nó, cho nên lúc này Đường Kình mới kinh ngạc như vậy.

“Cậu… cậu vì Tiểu Hạ Tử nhà cậu mà trả bất cứ giá nào rồi! Chuyện bán rẻ nhan sắc cũng tình nguyện làm…”

Đối với Lăng Trí, việc làm người mẫu đúng là bán rẻ nhan sắc. Nhưng bây giờ trêи người anh ngoại trừ dáng người không tệ lắm và cái đầu có kiến thức sâu sắc hơn người thường một chút thì thật sự không còn thứ gì khác có thể lấy ra tranh đấu.

“Cho dù không có cô ấy thì tôi cũng sẽ không chấp nhận số phận.” Chỉ là có thể sẽ không gấp gáp như bây giờ thôi. Có điều Lăng Trí cũng không cảm thấy gấp gáp một chút có gì không tốt cả, anh cười một chút, nói: “Suy cho cùng chuyện này cũng chỉ là ván cầu mà thôi, tôi cũng không mãi mãi đi trêи con đường này.”

Anh không có hứng thú làm người mẫu, chỉ là hôm qua lúc đi làm thì vô tình nghe lão làng trong giới thời trang nhắc tới chuyện này mới có suy nghĩ như vậy.

“Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” Đường Kình cau mày nói: “Tuy rằng người mẫu hay diễn viên gì đó dễ kiếm tiền hơn công việc bình thường nhưng chưa nói đến vất vả, muốn thật sự nổi tiếng cũng không dễ dàng đâu. Nhìn anh hai từ trêи trời rơi xuống của tôi sẽ biết, đã lăn lộn bao nhiêu năm trong giới kia rồi nhưng vẫn không lạnh không nóng…”

Nhị thiếu gia nhà họ Đường là một diễn viên tuyến 4, 5*.

*địa vị trong giới, cao nhất là tuyến 1 (những người rất nổi tiếng và được đánh giá cao), thấp nhất là tuyến 18 (những ngôi sao vô danh tiểu tốt không đáng nhắc đến)

“Anh ta không có giá trị nhan sắc cũng không đủ chỉ số thông minh nên dù có nhà họ Đường chống lưng cũng không nổi được.” Lăng Trí lười biếng nói, giữa chân mày mơ hồ hiện lên và phần hăng hái “Cậu cảm thấy tôi có thể như anh ta à ?”

Đường Kình: “…”

Đường Kình muốn nôn nhưng cũng cảm thấy vui mừng. Trong nháy mắt, cậu có một cảm giác Lăng đại thiếu gia trước kia đã trở lại rồi.

“Được rồi, nếu cậu đã quyết định tốt thì thân là anh em, ngoại trừ ủng hộ thì có thể làm gì nữa.” Đường Kình nói xong liền vỗ vỗ ngực: “Có yêu cầu giúp đỡ thì cứ nói, anh đây chống cho em.”

Lăng Trí cũng không khách sáo với cậu: “Anh hai kia của cậu không phải có chút nhân mạch* sao? Cậu giúp tôi nghĩ cách đoạt lấy yêu cầu tuyển người mẫu thi đấu của nhϊế͙p͙ ảnh gia Trần, sau đó dẫn ông ấy tới nhà chúng ta ăn bữa cơm, chuyện còn lại tôi tự làm được.”

*mối quan hệ, địa vị trong giới

Đường Kình nghĩ nghĩ, dứt khoát nói: “Được rồi, cậu chờ tin của tôi!”

***

Thịnh Hạ không biết nam thần đang tìm đường vươn lên, sau khi về đến nhà rồi hoàn toàn bình tĩnh lại, trong đầu vẫn luôn xuất hiện bóng dáng nam thần từ trêи trời rơi xuống cứu cô, sau đó còn véo tay an ủi cô.

Cô còn hơi nghi ngờ mình đang nằm mơ nên nhéo mặt rất nhiều lần, cuối cùng mới tim đập như sấm vùi mình vào gối.

Vì sao nam thần lại đối xử tốt với mình như vậy, dịu dàng với mình như vậy chứ?

Chẳng… chẳng lẽ đối với mình, cậu ấy cũng…

Không không không! Không thể như vậy được! Tầm mắt của nam thần cao như vậy thì sai có thể thích cô được! Chắc chắn do cô bị thương quá thảm hại nên mới xuất phát từ đạo nghĩa bạn bè mà quan tâm cô một chút!

Nhưng… nhưng chẳng may đầu óc của nam thần không bình thường mà thích cô thì sao?

Ai da, không được, không thể tự mình đa tình…

Thịnh Hạ lăn qua lộn lại, lúc thì cười ngây ngô lúc thì rối rắm, thủy chung không cho rằng suy nghĩ mở cờ trong bụng của mình là sự thật.

Không biết qua bao lâu cô mới mơ mơ màng màng ngủ thϊế͙p͙ đi.

Đang ngủ, Thịnh Hạ lại gặp ác mộng, trong mơ vẫn là cảnh tượng đáng sợ bị bắt cóc năm đó nhưng không lâu sau, nam thần xuất hiện với ánh sáng vàng, chân cưỡi mây cứu cô.

Thịnh Hạ tỉnh dậy từ trong mộng ngơ ngác nhìn lắc tay mèo béo trêи cổ tay mình, một lúc lâu sau mới toét miệng cười trộm vài tiếng.

Đây là lần đầu tiên cô mơ thấy việc năm đó mà sau khi tỉnh lại không muốn khóc cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nam thần…

Lăng Trí…

Cậu ấy đúng là quý nhân của mình mà.

Nếu có thể ở bên cậu ấy vĩnh viễn thì tốt rồi.

Suy nghĩ này như một cơn gió nhẹ, bất ngờ nhưng lại tự nhiên thổi vào lòng Thịnh Hạ. Khiến cho suy nghĩ từ sâu dưới đáy lòng cô trong nháy mắt trồi lên khiến cô xúc động.

Thịnh Hạ che lồng ngực đang đập loạn lại, có chút hoảng hốt nhưng cũng không thể không sinh ra cảm giác chờ mong trong lòng.

Sẽ… sẽ có một ngày như vậy chứ?