CHƯƠNG 35

Khi tin nhắn gửi đến thì cũng là lúc Lăng Trí mới vừa tắm xong, đang nằm trêи giường xem ảnh chụp trong điện thoại.

Số ảnh này là thừa dịp Thịnh Hạ không chú ý mà chụp lén, không nhiều lắm, cũng chỉ bảy tám tấm nhưng mỗi một tấm đều rất có cảm xúc.

Có dáng vẻ cô ghé vào máy gắp thú cười sảng kɧօáϊ, có dáng vẻ cô cúi đầu kiên nhẫn gắp đồ ăn cho hai đứa bé, có dáng vẻ cô nghiêng mặt nói nhỏ với Lăng Duyệt, còn có dáng vẻ cô tò mò nhìn về phía anh, hỏi anh đang chụp gì đó…

Lăng Trí nhớ lúc mình trả lời “Tôi đang tự sướиɠ” thì đầu đất nhỏ kia tin tưởng không chút nghi ngờ, cúi đầu nở nụ cười.

Tại sao có thể đáng yêu như vậy.

Càng nghĩ trái tim càng ngứa, chàng trai chống tay ngồi dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo mềm mại trêи màn hình, trong lòng như có mấy trăm con mèo nhỏ lăn qua lộn lại, ầm ĩ không thôi, khiến cả người anh ngày càng dao động.

Muốn gọi điện thoại nói cho cô biết tâm ý của anh.

Muốn quang minh chính đại mà kéo tay cô, véo mặt cô, chụp ảnh cho cô, nghe cô dùng giọng nói ngọt ngào và dịu dàng gọi tên của anh.

Muốn cho tất cả mọi người biết cô là của anh.

Lăng Trí nhắm mắt lại, trong nháy mắt lại có xúc động không thể áp xuống phát ra từ nội tâm.

Đúng lúc này, điện thoại rung một chút, anh nhìn kĩ lại thì thấy là cô.

Khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, chàng trai nhanh chóng trả lời: Làm sao vậy?

Nhiệt Nhiệt là ta: Là thế này, ba mẹ tôi mấy ngày nữa sẽ tham gia một bữa tiệc rượu thương mại có rất nhiều danh nhân nhưng trước kia bọn họ chưa từng trải qua trường hợp như vậy, không biết phải mặc quần áo gì, nên chú ý những thứ gì. Trước kia bạn học Lăng cậu đã tham gia tiệc rượu giống vậy chưa? Nếu như có thì có thể nói vài điều cần chú ý cho chúng tôi không? Còn phải ăn mặc thế nào, cần chú ý điều gì hay không? [đáng thương vô cùng.jpg]

Lăng Trí sửng sốt, “tiệc rượu thương mại có rất nhiều danh nhân” đương nhiên anh đã từng tham dự. Trêи thực tế những tiệc rượu cao cấp, các party gì đó thì anh đã tham gia từ nhỏ tới lớn. Tuy không thích nhưng nên biết cũng biết, không nên biết cũng đều biết.

Nhưng ngưỡng cửa của những buổi tiệc rượu và party đó đều không thấp, khách được mời tham dự đều giống nhau, không giàu thì cũng quý. Ba mẹ cô ấy…

Nhớ lại Thịnh Hạ đã từng nói nhà mình rất có tiền, Lăng Trí dừng lại một chút.

Anh vẫn luôn cho rằng cô nói “trong nhà có tiền” chỉ là khá giả ở tầng lớp trung lưu, bằng không cũng sẽ không sống ở khu phố cũ kĩ này. Nhưng xem ra anh đã hiểu lầm?

Nếu như đây là lần đầu ba mẹ cô tham dự tiệc rượu như thế thì có thể hiểu rằng trước kia nhà cô có điều kiện bình thường nhưng hiện tại không giống như trước…

Chàng trai ngơ ngẩn nhấp môi, tất cả xúc động và ngứa ngáy cũng biến mất.

Giờ không phải lúc.

Giờ không phải lúc.

Đại khái là thấy anh chậm chạp không trả lời nên cô gái nhỏ có chút sốt ruột, lại gửi một dấu chấm hỏi tới. Lăng Trí hoàn hồn, áp suy nghĩ phức tạp trong lòng xuống, trả lời cô một câu: Có thể.

Nhiệt Nhiệt là ta: Quá tốt rồi! Tôi biết hỏi cậu sẽ không sai mà! [ôm lấy đùi đại ca.jpg]

Lăng Trí nhìn chằm chằm cái gói biểu cảm ngu ngốc kia mới thấy khá lên đôi chút. Anh cúi đầu đánh một loạt chữ: Những việc cần chú ý lát nữa tôi sẽ viết thành file word cho cậu, còn quần áo trang điểm gì đó, tôi đề cử cho cậu vài cửa hàng, cậu dẫn ba mẹ đi xem đi.

Sau khi viết xong anh dừng lại một lát rồi xóa hết, đổi thành: Những việc cần chú ý lát nữa tôi sẽ viết thành file word cho cậu, không rõ thì cứ hỏi lại. Còn quần áo trang điểm gì đó, tôi biết vài cửa hàng không tồi, nếu ba mẹ cậu rảnh thì tôi có thể dẫn bọn họ đi xem, thuận tiện làm mẫu lễ nghi gì đó cho họ, tránh việc nói không rõ ràng làm bọn họ hiểu sai.

Thịnh Hạ nhìn tin nhắn này liền sợ ngây người, nam thần muốn đích thân dẫn ba mẹ cô đi mua đồ?! Mẹ ơi lo lắng quá! Chẳng may bị ba mẹ phát hiện mình yêu thầm nam thần thì phải làm sao bây giờ?!

Chỉ có điều…chỉ có điều nam thần nói rất đúng, có vài thứ có thể không nói rõ được, vẫn phải tận mắt nhìn mới có thể học được.

Cô gái nhỏ lo lắng nuốt nước miếng, quyết định trả bất cứ giá nào vì tâm ý của ba ba. Cô chịu đựng ngại ngùng và hoảng loạn, từng chữ từng chữ trả lời: Nếu như vậy có phải làm phiền cậu quá không?

Dein Vater: Không đâu, tôi tan làm lúc 4 giờ chiều cũng không có việc gì phải lo cả. Ngày mai tan học cậu có thể dẫn ba mẹ đến đường Trường Xuân, chúng ta gặp nhau ở đó.

Đường Trường Xuân là con đường phồn hoa cao cấp nhất thành phố, có rất nhiều cửa hàng xa xỉ. Thịnh Hạ vội nói: Được, vậy chiều mai gặp lại.

Nhiệt Nhiệt là ta: [tặng cậu một con cua to.jpg]

Nhiệt Nhiệt là ta: [tặng cậu một cái ruột bút lớn.jpg]

Dein Vater: Cậu lấy đâu ra nhiều gói biểu cảm vậy?

Nhiệt Nhiệt là ta: Tìm trêи mạng đấy, còn trộm rất nhiều của bạn bè hoặc trêи nhóm WeChat, bọn họ cũng gửi rất nhiều!

Trong đầu Lăng Trí tức khắc hiện ra cảnh tượng mọi người đang bàn tán xôn xao trong nhóm nhưng cô không hé một lời giống như bị rớt mạng lại điên cuồng vơ vét gói biểu cảm của họ.

Anh thấy buồn cười, hoàn toàn khôi phục bình tĩnh, kiên nhẫn biến mất vì xao động vừa rồi cũng đã trở lại.

Dein Vater: Ừ, đi ngủ sớm một chút đi. [véo khuôn mặt cậu.jpg]

Thịnh Hạ nhìn gói biểu cảm tràn đầy cưng chiều mà đỏ mặt cười ngây ngô, tuy nam thần tùy tiện gửi nhưng mà… ai nha, vẫn có cảm giác khuôn mặt thật sự bị véo một cái!

Hắc hắc hắc hắc hắc hắc.

***

Nghe con gái bảo bối nói đã tìm một thầy giáo nhỏ đáng tin cậy cho họ, mẹ Thịnh mới nửa tin nửa ngờ gật đầu, đồng ý ngày mai xem trước rồi mới nói tiếp.

Ba Thịnh xem như cũng thở dài nhẹ nhõm, lúc mẹ Thịnh lên lầu mới lau mồ hôi nói với Thịnh Hạ: “Thiếu chút nữa kế hoạch thất bại rồi, mắn mắn có con nhóc lanh lợi là con ở đây. Có điều người bạn học kia của con có thể khiến mẹ con yên tâm sao?”

“Chắc chắn có thể!” Thịnh Hạ cố gắng không để lộ tình cảm với nam thần ra ngoài, chỉ tin tưởng gật đầu nói: “Cậu ấy cái gì cũng biết, ba và mẹ chỉ cần làm theo cậu ấy thì chắc chắn sẽ không gặp phải vấn đề lớn lao.”

“Thật ra ba không lo lắng lắm, dù sao chúng ta cũng không phải người thuộc tầng lớp đó, cũng không muốn chen vào vòng tròn quan hệ của họ. Qua lần này chỉ xem như có thêm kiến thức, cho mẹ con một kinh hỉ lớn.” ba Thịnh yên tâm, nói: “Chỉ là mẹ con, da mặt mỏng, lòng tự trọng lại cao, sợ bị người ta chê cười… Chỉ có điều chúng ta cũng không thể đi là làm trò cười cho người khác được, có người hướng dẫn cũng tốt. Vậy thì ngày mai cả nhà chúng ta cứ dọn dẹp thật tốt đi, cũng đã rất lâu không tiêu nhiều tiền rồi…”

Thịnh Hạ vui vẻ: “Con không cần đâu, con không tham dự tiệc rượu. Còn Tiểu Xuyên chắc chắn cũng không có thời gian, đội bóng của thằng bé mấy ngày này phải tham gia giải đấu thành phố nên mỗi buổi đều tập luyện.”

Mấy ngày này Thịnh Xuyên không có cảm giác tồn tại là bởi vì mỗi ngày tan học và cuối tuần đều luyện tập trong trường.

“Vậy thằng bé coi như xong, con nhân cơ hội này mua thêm vài món quần áo đi, mỗi cô gái nhỏ đều phải chăm chút vẻ ngoài mới đẹp!” ba Thịnh hào khí nói: “Dù sao ba ba con có rất nhiều tiền, ba muốn mua cái gì liền mua cái đó!”

Thịnh Hạ bị ba ba thổ hào chọc cười, hai ba con lại nói chuyện trong chốc lát thì Thịnh Hạ lên lầu đi ngủ.

Một đêm này ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau, cô và Dư Xán đi học theo lẽ thường.

Lúc đi qua khu dạy học thì hai người đụng phải bạn học học bá.

Dư Xán và bạn học học bá đều sửng sốt một chút, lễ phép lại có chút xấu hổ mà gật đầu xem như chào hỏi đối phương, sau đó từng người đều đảo mắt ra chỗ khác.

Thịnh Hạ lo lắng nhìn Dư Xán, muốn nói lại thôi, sau khi Dư Xán thấy bạn học học bá lên lầu mới quay đầu lại nói với cô: “Đột nhiên tớ phát hiện, dường như tớ cũng không thích cậu ấy như vậy nữa.”

Thịnh Hạ sửng sốt, không xác định cô ấy có phải đang cậy mạnh hay không.

“Chắc do suy nghĩ của tớ đều đặt lên việc học.” Dư Xán nghiêm trang nói: “Học tập khiến bạn vui sướиɠ, lời này đúng là không hề sai. Cậu xem, nó còn có thể trị thất tình.”

Thịnh Hạ bị Dư Xán chọc cười, cũng hiểu cô ấy sợ mình sẽ lo lắng nên đi theo ba hoa vài câu, không nhắc lại chuyện của bạn học học bá nữa.

Hai người tách ra trước cầu thang, Thịnh Hạ rút lại nụ cười thân thiết, bước nhanh vào phòng học.

Mới vừa ngồi xuống liền thấy Kim Trác Văn mang hai quầng thâm mắt, ủ rũ héo úa đi đến. Thịnh Hạ sửng sốt, quan tâm nói: “Bạn cùng bàn, cậu làm sao vậy? Bị bệnh rồi ư?”

Bởi vì chuyện xảy ra ở Video Games City hôm qua mà suốt cả đêm Kim Trác Văn không ngủ. Lúc thì cân nhắc mối quan hệ giữa Thịnh Hạ và Lăng Trí, lúc lại cân nhắc giữa Thịnh Hạ và Đường Kình, lăn qua lộn lại đến mức muốn lăn đến chết.

Rất nhiều lần cậu cầm điện thoại gọi nhưng còn chưa nối máy lại vội vàng cúp.

Cậu muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Nếu như hỏi mà Hạ Hạ thừa nhận thì phải làm sao bây giờ? Cho dù là Đường Kình hay Lăng Trí thì cậu cũng không có cơ hội.

Lúc này đối với ánh mắt quan tâm của Thịnh Hạ, cậu càng cảm động và khó chịu nhưng cũng không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ có thể lấy hết can đảm nói bóng nói gió: “Mình… mình không sao cả, chỉ có điều tối hôm qua ngủ không tốt. Còn cậu thì sao, tối hôm qua ngủ ngon không?”

“Cũng khá ổn.” Thịnh Hạ không biết bạn cùng bàn xui xẻo của mình đang nghĩ cái gì, thấy cậu đúng là không bị gì liền cười tủm tỉm vẫy tay với Đường Kình đang cầm chiếc bánh trảo vào phòng học, giống như chào hỏi.

“Hắc, Tiểu Hạ Tử, sao mỗi ngày cậu đều đến sớm như vậy!” Đường Kình cũng tùy ý chào hỏi với cô.

Thịnh Hạ gãi mặt, ngượng ngùng mà cười: “Không có gì đâu, chỉ sớm hơn cậu một chút thôi mà…”

Kim Trác Văn đang nghẹn ngào trong lòng nhìn thấy một màn như vậy càng nghẹn hơn nữa.

Cậu muốn nhịn nhưng vẫn không nhịn được, hít một hơi thật sâu, lại gần hỏi Thịnh Hạ: “Đúng rồi Hạ Hạ, chuyện là… hôm qua vì sao lại đi chơi cùng Lăng Trí? Cậu… cậu và cậu ấy rất thân thiết sao? Mình nhớ lúc cậu ấy còn đi học thì hai người cũng không nói chuyện mà?”

“A, đúng vậy.” Thịnh Hạ cho rằng Kim Trác Văn chỉ tò mò, không nghĩ nhiều lắm, gật gật đầu nói: “Sau khi cậu ấy bỏ học thì tụi mình mới quen biết, cậu ấy hiện tại là…”

Cô nghĩ, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ cười một chút: “Mỗi tối mình đều đến nhà cậu ấy học bổ túc, cậu ấy hẳn là thầy giáo bổ túc của mình.”

Kim Trác Văn không chú ý tới khuôn mặt nhộn nhạo của cô, chỉ kinh ngạc: “Thầy giáo dạy bổ túc?”

“Đúng đúng.” thật ra ngoài quan hệ dạy học bổ túc thì bọn họ cũng là bạn bè, có điều Thịnh Hạ hơi ngượng ngùng, mím môi rồi không nói gì nữa.

“Thế… thế ngày hôm qua hai người…”

“Ngày hôm qua?” Thịnh Hạ chớp chớp mắt: “Ngày hôm qua cậu ấy mời mình đi ăn, bởi vì mình… cũng xem như giúp cậu ấy một việc nhỏ.”

Nhìn vẻ mặt thản nhiên của cô, thái độ khi nhắc đến Lăng Trí cũng rất tự nhiên, Kim Trác Văn lập tức liền thở dài nhẹ nhõm, cục đá đè trong lòng cả đêm cũng rơi xuống.

Có điều khi nghĩ đến thái độ thân mật của Lăng Trí đối với Thịnh Hạ, cậu lại cảm thấy có nguy cơ. Còn Đường Kình nữa, tuy Đường Kình không đẹp trai chói mắt như Lăng Trí nhưng cũng là một anh chàng đẹp trai, chân dài lại có cơ bụng, quan trọng nhất là Hạ Hạ còn vì cậu ta mà cười thẹn thùng…

Đây rõ ràng là trước có sói sau có hổ rình rập mà!

Kim Trác Văn âu sầu nhưng không muốn từ bỏ, lại cẩn thận cân nhắc thái độ của Thịnh Hạ đối với Lăng Trí và Đường Kình thì lại thấy Đường Kình có uy hϊế͙p͙ lớn hơn. Cho dù Lăng Trí có đẹp trai nhưng nếu Hạ Hạ không thích thì cũng chỉ uổng phí.

Hơn nữa cậu nhớ rõ Lăng Trí là bạn thân của Đường Kình, Hạ Hạ quen biết Lăng Trí chắc chắn có Đường Kình là trung gian, bằng không lúc Lăng Trí còn đi học hai người họ cũng không thân thì làm sao hiện tại lại có thể cùng xuất hiện với nhau?

Thật đáng ghét.

Tên Đường Kình này thật sự quá đáng ghét.

Không chỉ khiến Hạ Hạ đặt cậu ta vào lòng mà còn dẫn đến một tên tình địch, cậu đã gây ra thù oán gì chứ!

Kim Trác Văn nghĩ liền có chút tức giận, nghẹn uất móc ra một đống đồ ăn trong cặp rồi ném lên bàn Đường Kình, cười một cái giả tạo rồi nói: “Mua nhiều quá nên ăn không hết, cậu giúp mình ăn đi!”

Đường Kình không kịp phòng ngừa, cảm thấy rất quỷ dị và rối rắm.

Tiểu mập mạp này cuối cùng là bị gì thế? Mấy ngày hôm nay lại thay đổi chóng mặt mang nhiều đồ ăn cho cậu thế…

Mấy ngày đầu Đường Kình thật ra chả thấy không đúng chỗ nào, bạn bè thì cậu ăn đồ của tôi, tôi ăn đồ của cậu cũng là việc bình thường, cậu cũng không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng gần đây tiểu mập mạp mang càng ngày càng nhiều đồ ăn vặt, còn luôn đưa gần hết cho cậu ăn, lần trước cậu đưa bạn cùng bàn của mình một viên chocolate Kim Trác Văn cho, sau đó Kim Trác Văn lại thấy không vui…

Đường Kình luôn trì độn cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Hơn nữa gần đây nghe em gái từ trêи trời rơi xuống luôn ồn ào vài thứ như đam mỹ gì đó, cậu lập tức liền thấy không ổn rồi. Mẹ nó, tiểu mập mạp này không phải đang yêu thầm cậu chứ?!

Vừa lúc Kim Trác Văn đang tức giận liếc trộm cậu, Đường Kình bất thình lình chạm mắt với cậu ta, lập tức cả người đều đổ đầy mồ hôi lạnh.

Chết tiệt, cậu ta vậy mà còn nhìn lén mình!!!

Trai thẳng Đường Kình thấy không ổn lắm, cả người đều thấy không ổn, theo bản năng cậu muốn nói ông đây chỉ thích con gái, cậu hết hi vọng đi. Cuối cùng lại nhớ em gái đã từng nói, đồng tính luyến ái là bẩm sinh chứ không phải bệnh, không nên dùng ánh mắt kì thị mà nhìn họ thì cậu lại nhịn xúc động trong lòng xuống.

Thích một người không sai, chỉ có thể trách cậu quá đẹp trai lại có mị lực, nam nữ gì cũng bị đánh gục! Hơn nữa tuy tiểu mập mạp thích cậu nhưng cũng không làm ra chuyện gì quá đáng, mỗi ngày còn mang đồ ăn cho cậu. Trong lòng Đường Kình miên man suy nghĩ, giống như cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một cách: Không thể nói rõ thì cứ ám chỉ đi!

Chì cần dùng cách ám thị cho cậu ta biết mình chỉ thích con gái, tuyệt đối không thể bị bẻ cong, tiểu mập mạp nếu rõ ý của cậu thì sẽ hết hi vọng!

Nghĩ như vậy, Đường Kình liền nở một nụ cười tươi, vỗ vỗ bả vai bạn cùng bàn, nói vừa đủ để Kim Trác Văn nghe được: “Chuyện là… tôi muốn nói với cậu, tôi phát hiện hình như mình đang thích một cô gái…”

Kim Trác Văn đang trộm chú ý động tĩnh của cậu: “…”

“!!!”