Hai ba ngày sau đó, Từ Văn Diệu đều ở nhà chăm sóc cho Vương Tranh, nếu không phải chuyện trọng yếu sẽ không đến công ty. Anh vốn dĩ là người bận rộn nhưng vì Vương Tranh đã cắt giảm hết những xã giao không cần thiết, công việc có thể giải quyết ở nhà đều đem về nhà làm. Chuyện cũng không cách nào hơn. Anh luôn bất an, nếu để Vương Tranh rời khỏi tầm mắt, anh liền cảm thấy không yên lòng.
Nhưng gần đây một dự án quan trọng của công ty xảy ra vài sự cố, Từ Văn Diệu phải tự mình đảm đương, dùng thế lực gia đình mà bắt tay quan hệ với cơ quan tỉnh ủy thành phố G. Bề này lo liệu cầm quân chống địch, cho người đi tìm hiểu thực hư công ty đối thủ, bề kia đích thân giám sát, đốc thúc tiến độ làm việc của nhân viên marketing. Một tuần, ngày nào cũng phải th gia các buổi tiệc xã giao, ăn cơm hữu nghị, mỗi đêm phải mười hai giờ đêm mới về đến nhà, sáng sớm hôm sau lại lật đật chạy tới công ty.
Vương Tranh nguyên bản sống rất nội tại, không hỏi những việc mình không hiểu, cũng chẳng tò mò muốn biết Từ Văn Diệu tất bật làm gì ngoài đường. Chuyện này cố nhiên có một phần là tin tưởng, nhưng một phần lại mang tâm thế phòng bị. Như thể sớm đã tự hiểu lấy để không phải hỏi han điều gì khiến mình bị bẽ mặt. Từ Văn Diệu mới đầu bận tối mắt tối mũi nên không để ý gì, tới khi rảnh rỗi một chút mới phát hiện thấy Vương Tranh quá mức an phận thủ thường. Bây giờ, cậu đang sống cùng anh, không đả động gì tới chuyện chia tay chia chân, lúc nào cũng là một vẻ mặt trời có sập xuống cũng không hoảng. Trên danh nghĩa thì là không có gì nhưng sự thật lại là không quan tâm. Từ Văn Diệu có về khuya thì cậu cũng không nói năng gì, chẳng có thời gian cùng cậu tới bệnh viện tái khám hay là ở nhà quấn quýt nhau, cũng không đặng nửa câu ý kiến. Anh càng nghĩ càng thấy không ổn, đến cả đôi ba câu oán hờn giận dỗi mà người yêu thường nói như ‘lúc nào anh cũng không có thời gian cho em!’ cậu cũng chẳng bao giờ thốt ra.
Có thể là vì cậu thấu hiểu, có thể vì thói quen, nhưng sao lại cứ lạnh lùng giữ khoảng cách như vậy?
Cứ nghĩ tới thái độ đó của Vương Tranh, Từ Văn Diệu lại lo lắng tự hỏi, sao cậu lại như vậy nhỉ?
Bóng ma Lý Thiên Dương để lại đã ám ảnh Vương Tranh quá nặng nề. Vì tình yêu không chân thành đó mà hôm nay Vương Tranh luôn giữ khoảng cách với người khác, không để bản thân phải lún vào quá sâu. Đi một bước lại cẩn thận suy tính ba bước. Tuy quyết định sống cùng Từ Văn Diệu nhưng trong tiềm thức luôn đầy ắp phòng bị, có thể rút chân ra bất cứ lúc nào.
Tính cách này của Vương Tranh khiến người khác đau lòng không thôi. Lúc nào cũng co mình tự bao bọc bản thân dưới dáng vẻ hết sức yếu đuối nhưng lại ẩn chứa dũng khí rất lớn, tùy thời tùy lúc sẽ co chân bỏ chạy, lặng lẽ cô đơn đến lạ lùng. Từ Văn Diệu hiểu được điều đó, nhưng tiếc là trong thời gian này không có cách nào ở bên cạnh cậu. Anh biết Vương Tranh không phải bình thản vô lo như vẻ ngoài, nhưng cố tình thay cậu cứ im lặng không nói, hễ khi nào anh giải thích cậu lại sẽ dùng ánh mắt như anh đang làm việc uổng công vô ích soi vào anh rồi nhẹ nhàng đáp: Em biết anh bận mà, không sao đâu, chuyện công ty quan trọng hơn.
Song, thứ cảm giác thấp thỏm vô hình đó lại quấy rầy Vương Tranh khiến cậu đêm chẳng thể yên giấc. Đôi lần Từ Văn Diệu giật mình tỉnh giấc, lại thấy cậu đang mở to mắt quan sát anh, hơi thở ấm áp phả hết lên trên mặt làm lay động cả lớp lông tơ, nhộn nhạo tới mức anh chỉ muốn ôm lấy người vào lòng rồi đè dưới thân phóng túng một phen. Nhưng sau cùng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Anh biết thời điểm này là thời gian riêng tư của cậu. Chỉ những lúc khuya khoắt vắng lặng thế này thì bao nhiêu nỗi áp lực tích tụ vào ban ngày của Vương Tranh mới được giải phóng. Tuyệt đối không được quấy rầy, kể cả thân thuộc như anh.
Dần dà sau đấy, Từ Văn Diệu phát hiện Vương Tranh ngày một mất ngủ nghiêm trọng. Cậu sẽ khẽ khàng rời giường, ra ngoài phòng khách, bật một đĩa nhạc rồi nằm trên ghế nghe bằng tai nghe. Đĩa nhạc rất đa thể loại, có Debussy[1], Haydn[2], đến cả Đặng Lệ Quân hay ca kịch Đế nữ hoa[3]. Vẻ mặt lúc cậu chìm đắm trong âm nhạc là một loại biểu cảm mà Từ Văn Diệu chưa từng nhìn thấy. Trống rỗng. Như thể đang giải thoát cho con quái thú trong lòng ra để nó cắn nuốt hết mọi cảm xúc của cậu. Ban ngày, cậu là người yêu hoàn hảo của Từ Văn Diệu, là ông chủ hòa nhã vui vẻ với dì Trâu, là giáo sư khoan dung độ lượng trước mặt sinh viên, là đứa con hiếu thuận rất biết nghe lời, biết gọi điện về nhà hỏi thăm gia đình vài ngày một lần.
[1] Claude Debussy (1862-1918) là một nhà soạn nhạc nổi tiếng người Pháp.
[2] Joseph Haydn (1732-1809) một nhà soạn nhạc người Áo xuất chúng trong nền âm nhạc cổ điển.
[3] Là vở kịch Quảng Đông kinh điển kể về chuyện tình giữa công chúa Trường Bình và Chu Thế Hiển.
Nhưng khi đêm xuống, âm nhạc nền nã rót vào lòng, lại tháo bỏ hết mọi mặt nạ cùng những lo âu, để lộ một Vương Tranh mỏi mệt, mặt mày vô cảm không muốn cười cũng chẳng muốn động đậy, không màng đau thương chẳng đặng giả vờ. Việc Từ Văn Diệu có thể làm vào lúc đó chính là lặng lẽ quay vào phòng, xem như không biết gì, hay như thể trời sáng rồi giật mình tỉnh giấc lại thấy không ai bên cạnh, liền vội vàng chạy tới phòng khách, ôm Vương Tranh đã ngủ say vào phòng, tắt nhạc, cất đi tai nghe.
Anh muốn thay đổi, muốn lắc mạnh bả vai Vương Tranh để cậu có thể nhìn rõ và tin tưởng vào mình. Nhưng anh lại biết, nếu làm như vậy, Vương Tranh chắc chắn sẽ lại hỏi, Lẽ nào anh thấy em không tin anh? Chỉ cần anh nói thêm một câu, Vương Tranh nhất định hỏi tiếp, Sao anh lại nghĩ em như thế, rốt cuộc là anh không tin em hay không tin vào chính mình?
Sau đó, tình hình chẳng những không được cải thiện mà còn tồi tệ hơn trước.
Phải, quả thật hiện giờ anh đã hoàn toàn có được Vương Tranh, nhưng chỉ trên phương diện thể xác thì có nghĩa lý gì? Xét theo một khía cạnh nào đó, là hoàn toàn vô tác dụng.
Một tháng sau đó, tình hình mới bắt đầu có chuyển biến, Vương Tranh hết thời gian nghỉ bệnh phải quay về trường học, giúp đỡ các nghiên cứu sinh làm luận án. Vì được quay lại với việc mình yêu thích nên tinh thần của Vương Tranh cũng tốt lên rất nhiều. Ban ngày bận rộn, đêm về cũng có thể miễn cưỡng ngủ được nhiều hơn một chút. Dự án ở công ty Từ Văn Diệu cũng đã qua thời kỳ bận rộn, cơ bản mọi việc vận hành theo khuôn khổ, vì vậy anh cũng có thể thả lỏng bản thân hơn. Nhân dịp này, anh dự tính cuối tuần đưa Vương Tranh ra ngoài hẹn hò, dù chỉ là ăn một bữa tối hay xem phim cũng được. Đang lúc nghĩ ngợi thì Vương Tranh gọi điện thoại tới, giọng nói có chút chần chừ, bảo là phó chủ nhiệm khoa cho cậu phiếu ưu đãi giảm giá của nhà hàng Thái, hỏi anh có rảnh không, tối nay đến đó dùng cơm tối.

Từ Văn Diệu giật mình, đây là lần đầu Vương Tranh chủ động hẹn anh ra ngoài nên trong lúc nhất thời đầu óc không tiếp thu kịp. Phía bên kia, Vương Tranh nghĩ là anh công việc bận bịu, liền đổi ý: “ Anh không rảnh cũng không sao, chỉ là phiếu ưu đãi giảm giá mà thôi...”
“ Không, không, anh rảnh chứ, vô cùng rảnh luôn ấy. Em ở đâu? Anh bây giờ rảnh rồi, anh qua đón em nhé?”
Phía đầu dây bên kia, Vương Tranh hình như đang mỉm cười, đáp: “ Em ở trường, cách nhau cả nửa thành phố, anh không cần phải đến đâu, phiền lắm...”
“ Em khách sáo với anh làm gì...” Từ Văn Diệu đứng dậy mặc áo khoác, vừa nói chuyện điện thoại vừa đi ra ngoài. “ Bây giờ đang lúc tan tầm, khó đón xe, anh cũng không yên tâm để em đi tàu điện ngầm, nên để anh tới đón là tốt nhất!”
Nửa tiếng sau Từ Văn Diệu tới đại học Z, từ xa đã thấy Vương Tranh đứng đợi dưới lầu khoa của cậu rồi, trên người là chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, áo khoác màu xám vắt ngang cổ tay, quần âu đen bao phủ lấy đôi chân thẳng tắp, tóc cậu hơi dài bay mềm mại trong gió. Người yêu của anh là một người đàn ông ôn nhuận như ngọc, mi mục đẹp tựa tranh. Từ Văn Diệu chỉ vừa nhìn thấy một Vương Tranh mong manh như thế thôi đã thấy tiêu tán được cơn áp lực đè nén suốt thời gian qua. Có một người như thế cùng mình già đi, thì dù cả đời không thể thực sự tin tưởng nhau hẳn cũng là hạnh phúc nhỉ? Có thể làm rất nhiều việc cho đối phương để cậu được vui vẻ, bản thân khi hồi tưởng lại cũng không thấy gì tiếc nuối, có lẽ cũng là một kiểu ban phúc chăng?
Từ Văn Diệu nghĩ, chắc có lẽ anh đã đặt trọng tâm vào sai chỗ rồi, việc anh có thể làm và cần làm chính là khiến Vương Tranh được an tâm vui vẻ, vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn, nhưng kết quả đạt được lại vững vàng và chắc chắn. Anh khẽ mỉm cười, chạy xe từ từ tới rồi dừng lại bên cạnh Vương Tranh. Cậu mở cửa bước vào, lấy phiếu ưu đãi của nhà hàng ra khoe: “ Anh xem, nhà hàng Thái này nổi tiếng lắm đó!”
Nửa tháng nay tới thành phố G này, Từ Văn Diệu đã đi hết những nhà hàng lẫn khách sạn lừng lẫy tiếng tăm rồi. Nhà hàng Thái này vốn dĩ chẳng được anh quan tâm, nhưng khi thấy Vương Tranh vui vẻ, lại còn có chút hào hứng của trẻ con mong chờ được cha mẹ khích lệ, anh lại thấy cao hứng theo, chồm người qua giúp cậu thắt dây an toàn. “ Thế thì bữa nay anh được thơm lây phần em rồi. Thầy Vương à, thầy khiến tôi được hậu đãi mà lấy làm sợ đó.”
“ Tất nhiên rồi!” Vương Tranh cười. “ Em muốn ăn cà ri cua.”
“ Được, nhưng không thể ăn nhiều quá. Nhớ là em không được phép ăn đồ gì có chất kích thích. Đồ Thái phần nhiều là cay nên phải dặn người ta làm ít cay đi.”
Vương Tranh hào hứng đáp: “ Em ăn không được thì anh ăn, em chỉ cần nhìn thôi cũng được rồi.”
“ Em tha cho anh đi, nửa tháng nay anh toàn ăn cơm ngoài với uống rượu xã giao, bây giờ anh chỉ muốn ăn cháo ngô gặm bánh ngô thôi.”
Vương Tranh do dự: “ Vậy tụi mình về nhà nấu ăn đi, hôm nay không đi nhà hàng.”
Từ Văn Diệu quay sang nhéo cằm nắn má Vương Tranh một trận, sau đó mới hài lòng khởi động xe: “ Vì em có gì anh không chịu được, với lại chẳng mấy khi em muốn ăn gì đó.”
Anh khẽ liếc nhìn cậu, ẩn ý nói tiếp: “ Hơn hết, anh thích em có thể tùy hứng một chút.”
Vương Tranh không đáp mà chỉ nhìn anh, Từ Văn Diệu nhướn mày hỏi: “ Sao hả, bỗng dưng thấy anh vĩ đại quá phải không?”
“ Không.” Vương Tranh khó chịu quay đầu, lí nhí nói: “ Có khi tùy hứng là đáng yêu, nhưng lại có lúc gây ra họa. Em gò ép bản thân cũng đã mấy mươi năm, bây giờ không nên thay đổi làm gì.”

Từ Văn Diệu bất chợt hãm phanh, xoay người nắm tay Vương Tranh: “ Nếu mẹ bắt ăn món em không thích, em có từ chối không?”
“ Không.”
“ Nhưng em vô cùng ghét món đó?”
“ Vậy thì chắc là sẽ không ăn...” Vương Tranh khẽ ngập ngừng. “ Nhưng đó là mẹ em, em gây ra bao nhiêu là chuyện khiến ẹ đau lòng thất vọng. Mẹ rất thương rất yêu em, nhưng chuyện như vậy cũng không ít.”
Từ Văn Diệu thở dài, nói: “ Anh cũng vậy, cũng giống mẹ em muốn cho em điều tốt nhất. Nhưng đâu mới là tốt nhất phải do chính em quyết định. Em không nói, anh lợi hại cỡ nào cũng sẽ có lúc đoán sai.”
“ Anh mong em có thể thẳng thắn nói những điều em nghĩ với anh, sau đó thì kiên trì với những ý nghĩ đó, có như vậy anh mới nghe và làm theo. Nhưng quan trọng là,” Từ Văn Diệu chợt đanh mặt, nói bằng giọng trầm trọng. “ Không được nói chúng ta không hợp hay không ổn. Anh nói cho em biết, chúng ta sẽ không bao giờ có chuyện không ổn. Lần tới anh còn nghe thấy em nói như vậy thì đừng trách sao anh lại trừng phạt em.”
Vương Tranh thấp giọng mắng: “ Đồ chủ nghĩa quân phiệt!”
“ Phải, em nói đúng rồi, ba đời nhà anh đều là quân nhân cả, chỉ cần có lợi cho nhiệm vụ, ổn định được lòng quân thì dù là chủ nghĩa quân phiệt cũng đã làm sao nào?” Từ Văn Diệu nheo mắt nhìn cậu, ngữ khí nặng nề: “ Đời này em định sẵn gắn chặt với anh rồi, có muốn hay không cũng chẳng thay đổi được gì đâu! Tính lâm trận rút lui hả, muộn rồi cưng!”
Vương Tranh kìm lòng không được mà cười mắng: “ Từ Văn Diệu, anh dũng cảm quá ha!”
Từ Văn Diệu lại khởi động xe chạy đi tiếp, nói: “ Nhà mình cứ vậy đi, việc lớn anh làm chủ, việc nhỏ em quyết định. Tiêu chí hàng đầu là yên bình và đoàn kết, còn hình thức cụ thể thì từ từ thương lượng sau.”
“ Được, vậy anh nói xem, đâu là việc lớn, đâu là việc nhỏ?”
Từ Văn Diệu cười híp cả mắt, nói: “ Việc nhỏ là thu chi gia đình, bạn bè khách khứa, ăn ở ngủ nghỉ vân vân, em muốn sao cứ định vậy. Còn việc lớn chính là quốc kế dân sinh, đối ngoại chu toàn,” anh dừng lại một chút rồi nói tiếp, “ thêm cả chuyện trên giường nữa, đó là việc nhằm góp phần xây dựng và ổn định gia đình.”
Vương Tranh giật mình, sau đó hiểu ra, mặt mày đỏ ửng, mắng: “ Dẹp đi!”
“ Anh nói thật mà Tiểu Tranh. Anh là người đàn ông của em! Em hiểu điều đó có nghĩa gì không? Chính là, bất cứ lúc nào anh cũng ở bên cạnh em. Em muốn anh làm gì anh cũng sẽ làm cho em, nhưng đương nhiên phải là chuyện không trái pháp luật.” Từ Văn Diệu bật cười, nắm lấy tay Vương Tranh. “ Nắm tay đi bên nhau tới già! Chúng ta không ai phản bội lời hứa này, được không?”
“ Em không đời nào làm thế!”
“ Anh biết là em không làm. Ý của anh là, mong em hãy cứ thoải mái yêu cầu và tùy hứng với anh, dù có quá đáng cũng không sao. Giống như tối tối ngủ không được, em có thể gọi anh dậy cùng thức đếm sao với em. Hai người cùng nghe nhạc cũng rất lãng mạn đó. Em nhớ trước đây chúng ta từng nói chuyện về Vivaldi chứ?”

“ Nhớ!” Vương Tranh chần chừ hỏi: “ Em mất ngủ làm phiền tới anh hả?”
“ Không có, nhưng anh không muốn em một mình bỏ ra phòng khách nằm nghe nhạc,” Từ Văn Diệu sẽ sàng nói. “ Anh hi vọng vào những lúc như vậy em có thể gọi anh cùng dậy, cả hai cùng tâm sự. Tin anh, hai người cùng giải quyết sẽ dễ hơn nhiều.”
Vương Tranh gục đầu xuống, rất lâu sau mới đáp: “ Em biết rồi!”
Hai người vừa lái xe vừa trò chuyện, thoáng chốc đã tới nhà hàng Thái. Từ Văn Diệu ngừng xe. Cả hai sóng vai chầm chậm đi vào, tán gẫu đôi ba chuyện phiếm. Từ Văn Diệu nói một cách gãy gọn và đơn giản nhất về những dự án hiện tại của công ty cho Vương Tranh nghe. Vương Tranh nói về chuyện luận văn nghiên cứu bấy lâu của cậu chuẩn bị đưa đi xuất bản.
Nhân viên lễ tân đưa hai người vào bàn ăn khuất trong dãy hành lang phủ đầy trúc kiểng và mặt tường thủy tinh có nước chảy. Vương Tranh gọi những món mà cậu thích. Từ Văn Diệu chỉ chọn mỗi món cháo hải sản. Trong khi đợi thức ăn mang lên, Từ Văn Diệu vào phòng rửa tay, anh vừa đóng cửa đang lúc rửa tay đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng đôi co của hai người.
Giọng nói với điệu bộ vô cùng lưu manh của người trẻ tuổi hơn: “ Chú J à, hôm nay đã quá ngày mười lăm rồi, phải chăng chú nên tính tiền nợ cho tôi?”
Giọng của người có vẻ hơi đứng tuổi có chút run rẩy và hoảng sợ, đáp: “ Tôi, bây giờ tôi không có nhiều tiền đến thế.”
“ Không có tiền mà dám tới đây? Đùa hả ông? Giá cả nơi này đâu có rẻ? Ông tính giỡn mặt với tôi hả? Nhanh lên, mau móc tiền ra, không thì đừng trách tôi không biết kính lão đắc thọ?”
“ Tôi, tôi không tới đây để ăn uống mà đến để làm việc. Tôi vẫn chưa được phát lương. Khoảng hai ngày nữa được không? Hai ngày nữa…”
“ Mẹ ông chứ, lão ẻo[4] kia, ông định chơi ai hả? Không trả tiền phải không, mẹ kiếp lão đây đánh ông…”
[4] Nguyên tác: có nghĩa là thúy tình, là tiếng lóng ám chỉ người đồng tính, xuất hiện trong giới gay của Đài Loan
Từ Văn Diệu nghe thấy chợt thở dài nghĩ, lẽ nào lại trùng hợp đến thế. Anh đẩy cửa bước ra, thấy một gã thanh niên ăn vận hết sức lưu manh đang xách cổ áo một người đàn ông trung niên, nắm đấm giơ cao chuẩn bị hạ thủ. Từ Văn Diệu không chút đắn đo, xấn lên vặn cổ tay của gã thanh niên kia, bẻ quặt ra sau lưng, rồi đè đầu gã xuống. Đoạn, anh lại ngước nhìn người vẫn còn đang run sợ, mặt mày thảm bại kinh hãi kia. Đối phương nếu không phải là Trương Quý Sinh thì còn ai vào đây nữa?
“ J, sao lại là anh?”
“ Không phải, tôi không phải!” Trương Quý Sinh hớt hải lùi ra sau, cật lực lắc đầu, tính xoay lưng bỏ chạy khỏi phòng rửa tay. Từ Văn Diệu nghiến răng, bước lên kéo áo người đàn ông lại, quát: “ Chạy con khỉ! Không phải anh thì là ai hả?”
Trương Quý Sinh sợ hãi, mắt đỏ hoe lên, hai tay bưng mặt, đau khổ chối: “ Tôi, tôi, tôi… cậu nhận lầm người rồi, thật sự đã nhầm lẫn…”
“ Được rồi, anh đừng che mặt nữa, tôi thấy rồi.” Từ Văn Diệu mất kiên nhẫn bỏ tay đang kéo áo Trương Quý Sinh ra, bỗng nhiên lại nghe thấy anh ta thét lên: “ Coi chừng!”
Từ Văn Diệu kịp thời xoay người, vung chân đá gã lưu manh kia một cú, sau đó liên tục tung cước vào hắn làm hắn bật ngửa ra sàn, anh tiếp tục bồi thêm mấy đạp, toàn nhằm vào chỗ hiểm. Tên ma cô kia thảm thiết rống lên. Từ Văn Diệu đánh đã tay rồi, ngước đầu lên thấy Trương Quý Sinh định chạy, liền quát: “ Trương Quý Sinh, anh có giỏi thì cứ thử chạy đi!”
Trương Quý Sinh run run không dám vặn tay nắm đấm cửa. Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy từ bên ngoài vào, bảo vệ nhà hàng cùng một người đàn ông mặc tây trang mang giày da bước vào. Người đàn ông đó trông trẻ hơn Từ Văn Diệu một chút, dáng người cao ráo, mũi thẳng, mắt sâu hun hút khiến gương mặt điển trai nom như phủ một tầng sương giá. Anh ta quét mắt liếc Trương Quý Sinh một cái, lại nhìn Từ Văn Diệu, rồi bước lên giới thiệu: “ Xin lỗi anh, nhà hàng chúng tôi không chào đón những người tới đây để đánh nhau, vì vậy anh và bạn của anh có thể ra ngoài tiếp tục không?”
Từ Văn Diệu không hề tức giận lại còn mỉm cười hỏi: “ Anh thực sự muốn đuổi tôi?”

“ Đừng, đừng. Chỉ là hiểu lầm thôi. Giám đốc Hách, tất cả chỉ là hiểu lầm,” Trương Quý Sinh vội vã nói. “ Người này tới kiếm chuyện với tôi, còn anh Từ đây vì bất bình nên ra tay giúp đỡ.”
“ Nói vậy, người thanh niên này tới vì ân oán cá nhân của anh?” Giám đốc Hách lạnh lùng, cao giọng hỏi. “ Lập tức quay về quầy bar cho tôi, tháng này trừ anh một nửa tiền thưởng!”
“ Dạ, dạ!” Trương Quý Sinh ủ dột bước ra ngoài, lúc bước qua cửa còn lo lắng mà quay đầu liếc nhìn Từ Văn Diệu. Từ Văn Diệu vẫy tay ra hiệu cho anh cứ đi đi, sau đó quay sang hỏi giám đốc Hách: “ Gã kia…”
“ Tống cổ hắn ra khỏi đây!” Giám đốc Hách ra lệnh cho hai bảo vệ nhưng rồi lại đổi ý. “ Khoan đã, đem hắn tới văn phòng tôi, tôi có chuyện cần hỏi.”
Bảo vệ nhanh chóng kéo tên lưu manh kia đi. Từ Văn Diệu phủi áo, bước đi rửa tay, lấy khăn lau tay, nhìn trong gương thấy giám đốc Hách kia vẫn chưa rời khỏi, bèn hỏi: “ Giám đốc còn có việc gì à?”
“ Anh quen J ư?”
“ Phải.”
“ Anh ta không có bạn ở thành phố G này, hẳn anh là bạn trước đây?”
Từ Văn Diệu khẽ mỉm cười. “ Suy đoán của anh rất chính xác, chúng tôi quen nhau cũng mười năm rồi.”
“ Vậy à.” Giám đốc Hách gật gù, khẽ hạ giọng hỏi: “ Anh và J, giống nhau?”
“ Giống nhau là sao?”
Giám đốc Hách không trả lời, chỉ trịnh trọng nói: “ Thưa anh, tôi mặc kệ trước kia hai người quen biết thế nào, nhưng hiện giờ Trương Quý Sinh là nhân viên của tôi, vì vậy mong anh sau này đừng đem rắc rối không cần thiết đến chỗ anh ta làm việc nữa.”
Từ Văn Diệu cười đáp: “ Tôi cũng có rất nhiều nhân viên, tôi hiểu chứ.”
Giám đốc Hách im lặng lùi về sau một chút, trên mặt là nụ cười hết sức khuôn mẫu: “ Vậy thì, hoan nghênh anh đã tới nhà hàng của chúng tôi. Lát nữa thanh toán, nhà hàng sẽ chiết khấu cho anh”
“ Cảm ơn.”
Từ Văn Diệu bước ra khỏi nhà vệ sinh, thở ra cơn tức đã kìm nén ban nãy, lấy lại vẻ bình thản lúc đầu, quay về chỗ Vương Tranh. Anh miễn cưỡng dẹp chuyện của Trương Quý Sinh cùng mối phức cảm của mình qua một bên. Khi đi qua đoạn hành lang mới để ý thấy nhà hàng này trang trí rất đặc biệt. Dùng kênh nước nhỏ gấp khúc khéo léo chia không gian thành hai phần. Cách đó không xa là nhà thủy tạ làm bằng tre, trên sân thượng có một quầy bar, ánh đèn đỏ lam tím vàng biến đổi liên tục. Giữa quang cảnh đó là tiếng lao xao của một người gầy còm cô độc đang bận bịu ở nơi đó. Và rồi như cảm nhận được ánh nhìn của Từ Văn Diệu mà khẽ ngước lên. Ngập trong ánh đèn mờ tỏ, Từ Văn Diệu như nhìn thấy lại người tình lớn tuổi đầy dịu dàng quyến rũ năm xưa. Từ Văn Diệu như gặp phải quỷ mị, lòng cồn cào sóng dậy. Lúc này, anh không chùn chân trước quá khứ nữa, dù phải nhớ lại những xấu hổ cũng như tiếng thét gào đầy cuồng điên đau khổ cũng không sao. Láng máng, anh nhìn thấy mình mười tám tuổi nói rằng: “ Cứ vậy đi, mẹ nó, cứ vậy đi! Mình cứ sống như vậy đi…”
Anh vẫn còn nhớ rất rõ, trong bốn bề huyên náo đó, bản thân vừa trải qua một cuộc ẩu đả, mồ hôi chảy ròng ròng, bả vai còn bị đâm ột dao, máu tuôn không ngừng. Khi ấy trẻ người nên rất hung hăng, dù có bị thương cũng không suy chuyển được chút tự tôn nào. Anh cởi áo lau máu trên vai. Sau đó nghe thấy tiếng người tình lớn tuổi kia hốt hoảng chạy tới trước mặt, cả người run rẩy, nói không được lời nào. Từ Văn Diệu mất kiên nhẫn hất tay anh ta ra, nhưng đối phương vẫn cố chấp giữ anh lại, lấy hòm thuốc xử lý vết thương cho anh.