Buổi chiều đi học về Mây cùng bọn bạn rủ nhau ra sau ruộng chơi, dạo gần đây đọc truyện nhiều hơn nên nàng biết những rung động trong lòng mình gọi tên là gì rồi, đó là một chút tình yêu trong sáng thuở học trò. Nàng biết mình thầm thích Trang rồi, sự thầm thích ấy đôi khi còn vượt quá cả những gì nàng tưởng, nhưng nàng vẫn chưa tìm được một từ diễn tả trọn vẹn tình cảm đó trong lòng mình.

Nàng thích Trang nhưng lại sợ nếu nàng muốn tiến tới một bước sẽ đem mối quan hệ này đánh mất.

Nàng thích, nhưng lại sợ vì thích nên phải rời xa.

"Ê! Hút một điếu?"

Bọn nhỏ thường hay học theo những gì bọn chúng làm ở nhà, cũng không phải lần đầu tiên Mây hút thuốc, còn nhớ hôm mới tập lần đầu tiên nàng ho đến không thể nào thở được. Khói thuốc có tác dụng rất tốt trong việc xua đuổi hết những suy nghĩ trong đầu nàng, chúng khiến nàng cảm thấy trống rỗng, nàng tự nhủ rằng nếu trống rỗng như thế nàng sẽ quên được Trang... Có lẽ là vậy, hoặc là do nàng quá bế tắc mà nghĩ một lý do trẻ con như thế.


Sau khi hút thuốc xong cả bọn mới chia nhau về nhà, Mây ôm cặp lên chạy về nhà, bây giờ là tiết học buổi chiều cho nên mẹ Trang ắt hẳn cũng không còn nghe radio nữa rồi, giờ này đang đợi nàng về ăn cơm.

Đúng thật là vậy, lúc nàng về đến nhà mẹ đang đứng xoay lưng lại với nàng, cái bếp dầu tỏa ra một mùi hương thơm lừng, mùi hương mà nàng thích nhất trên đời. Nàng đi lại gần người mẹ, đưa tay ôm ngang eo như mọi ngày nàng luôn thế.

Mẹ xoay người lại nhìn nàng, ánh mắt vừa mang theo sự nghi hoặc và buồn bã, cúi người đưa mũi mình ghé sát đầu mũi của nàng. Gần đến mức hơi thở của hai người cũng quấn quít vào nhau, nhẹ nhàng, buộc chặt không rời.

"Con hút thuốc đúng không?"

Mây chột dạ: "Không có, tự nhiên hút thuốc chi?"

"Con có, mẹ ngửi được mấy hôm nay, là con hút thuốc. Một lần có thể là mẹ sai, nhưng nhiều ngày nay mùi thuốc cứ lảng vảng trong nhà..."


Chưa nói hết câu đã rơi nước mắt đầy mặt, bỗng nhiên lòng của Mây như bị ai bóp lấy, đau đến độ không thể nào đứng yên được. Nàng lắc đầu nguầy nguậy như ngày còn nhỏ khi phạm sai thường làm, phủ nhận rằng nàng không hề làm như vậy.

Nhưng nước mắt trên mắt người kia rơi xuống như đang buộc tội nàng, nàng biến thành một kẻ không còn cách nào bào chữa, chỉ có thể cúi đầu xuống nhận hết mọi tội lỗi của mình.

"Tại sao lại làm vậy? Có chuyện gì buồn sao? Có gì không nói với mẹ được sao mà lại hút thuốc? Con là con gái, sau này còn lấy chồng, không thể nào hút thuốc được."

"Lúc nào cũng lấy chồng lấy chồng, ngoại trừ lấy chồng ra mẹ không nghĩ được gì à?" Mây quát lên một tiếng, thành công trong việc khiến Trang sững người.

"Xin lỗi..."

Lời xin lỗi của Mây hệt như tiếng muỗi kêu, vừa nói xong Mây đã chạy đi mất dạng, bỏ lại một người bỡ ngỡ, ngỡ ngàng không biết làm sao tiếp nhận.


Cũng là lần đầu tiên sau ngần ấy năm mỗi người một phòng, Trang giận quá nên đóng cửa phòng mình lại không cho con bé ngủ chung với mình nữa. Tuy là đóng cửa phòng nhưng cô lại mong mỏi con bé tha thiết muốn mình mở cửa, ấy vậy lại chẳng có một tiếng nào, cánh cửa chỉ im lìm, buồn bã như tình trạng của hai người lúc này.

Rõ ràng là cô còn không làm gì, vậy mà người chịu hết thảy dày vò lại là cô.

Bên ngoài phòng là Mây, một người bị giận dỗi.

Nàng ngồi gục đầu ở cửa phòng của Trang mà không dám gõ cửa, cánh cửa này mười năm vì nàng mà mở, chẳng hiểu sao bây giờ lại đóng chặt như vậy. Có lẽ là Mây hư thiệt, đã làm cho Trang buồn, lỗi của nàng, nếu mà mẹ Trang cho nàng cơ hội gặp mặt nàng nhất định sẽ xin lỗi, sau đó nàng sẽ hứa rằng nàng sẽ không làm như thế nữa.
Những điếu thuốc đó chỉ khiến nàng giải tỏa trong một khoảnh khắc, nhưng chỉ có mẹ Trang mới là thứ quan trọng nhất đời này. Nàng sợ, sợ mẹ Trang cũng không cần mình nữa.

Hai người cứng đầu không ai chịu bước thêm một bước nữa, cả đêm cả hai không ai có thể ngủ ngon.

Trong phòng, Trang hết xoay người sang trái rồi lại xoay sang phải, bình thường cô hay than con bé ôm cô chặt quá cô không thở nổi, giống như đeo chì trên người. Hiện tại một mình cô đáng lẽ ra phải rất thoải mái nhưng cô lại chẳng thấy thoải mái tí nào, đôi mắt cô đỏ lên, chực trào rơi nước mắt.

Rõ ràng là con bé hư nhưng cô lại buồn đến thế này, con bé liệu có buồn không? Hay giờ phút này đang ngủ rất ngon.

Bên ngoài cửa phòng, Mây ngồi im lặng tận hưởng sự xa cách trừng phạt bản thân mình, bây giờ thì nàng biết mình sai rồi, nàng muốn được ôm mẹ trong vòng tay mình, nghe mẹ dịu dàng nói chuyện, tận hưởng từng cơn gió man mác từ chiếc quạt lá có thêu tên mình kia. Nhớ thật nhớ.
Trang quyết định thử xem có nên bước xuống giường tìm đến phòng con bé không, cô loay hoay giữa đi và không, nửa tiếng sau mới quyết định sẽ đi sang phòng con bé cho con bé một cơ hội xin lỗi mình.

Vừa mở cửa ra đã thấy Mây đang đứng trước cửa phòng nhìn cô, có vẻ như con bé cũng đang loay hoay giữa việc gõ cửa phòng hay không.

Đáng lẽ ra cô nên cứng rắn bắt con bé bỏ thuốc, nhưng chẳng hiểu sao chỉ cần thấy con bé thôi uất ức trong lòng cô như xả đê, chảy ra ngoài khóe mắt khiến cô trở nên chật vật vô cùng. Trong lòng cô vẫn rất mạnh mẽ, cô nghĩ vậy, nhưng chẳng hiểu sao bề ngoài lại có thể yếu đuối đến vậy.

"Đừng khóc nữa, con xin lỗi, từ nay con không làm vậy nữa..."

Nàng đưa tay ôm người nước mắt đầy mặt kia vào lòng, được rồi, là nàng sai, nàng sai rất nhiều, từ giờ sẽ không bao giờ làm cho mẹ buồn như thế nữa. Thuốc lá làm sao quan trọng bằng những giọt nước mắt tủi hờn kia, gương mặt vốn dĩ rất đằm thắm lại ướŧ áŧ như mèo ướt mưa, tội nghiệp vô cùng. Nàng tự trách bản thân mình hư đốn, rõ ràng là thích chết mê chết mệt nụ cười của người kia, hành động lại khiến cho người kia rơi nước mắt.
"Hứa nhé?"

Đã nghĩ kĩ rằng bản thân sẽ cứng rắn ra dáng một chút, bây giờ lại giống như cô vợ nhỏ đang năn nỉ chồng mình đừng hư nữa, thật sự chẳng có chút oai nghiêm nào tồn tại cả.

"Con hứa mà, nhất định không nuốt lời!"

Mây gật đầu chắc nịch, dù sao nàng cũng không ngu ngốc thêm một lần nữa làm người mình yêu buồn bã nữa. Một lần thấy nước mắt của người đã khiến nàng đau đến chết đi sống lại rồi.

Nhưng Mây không biết rằng từ ngày hai người cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, từ đó về sau vui buồn của Trang đều là Mây, nhẹ nhàng đến mức bản thân hai người cũng không nhận ra có điều gì lạ trong mối quan hệ này.

"Nhớ nhé..."

Trang dùng giọng mũi để bắt Mây phải hứa với mình, bản thân đã lớn rồi mà không biết được mình biến thành trẻ con.

Mây ôm người kia vào lòng mình, hôn nhẹ lên mái tóc mượt, điệu bộ cũng không giống gì một vãn bối thương mến trưởng bối của mình.
Từ lâu Mây đã mong là người được bầu bạn bên cạnh Trang suốt đời, đó là ước nguyện duy nhất của nàng.

Hai người như vậy mà đã hết giận, kể từ đó về sau chẳng bao giờ thấy Mây hút thuốc nữa, cho đến khi con bé rời khỏi vòng tay của Trang, bay cao bay xa, lúc đó Trang cũng không quản được nữa.