Đào Kính Hàn khẽ mím môi, mặt không cảm xúc hoàn toàn không giống với người ôn hòa vui vẻ thường ngày.

Cô là đội trưởng rất tốt, cũng là tỷ tỷ rất tốt, các thành viên của Wonders ít nhiều đều được cô chăm sóc, chưa từng thấy qua dáng dấp cô như vậy, lúc này đều có chút sững sờ, nhìn bốn phía, hận không thể rời đi vùng đất thị phi này ngay lập tức.

Bầu không khí trong phòng dần dần đông lạnh, nàng nhẹ thở gấp, dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Biên Tuế Đồng, đột nhiên trong lúc đó bị lửa giận xâm chiếm đi ý thức, nhận ra có gì đó không đúng, nàng chậm rãi chớp mắt hít sâu một hơi.

Thấp giọng nói: “Em đi trang điểm trước.”
Biên Tuế Đồng gật đầu, bỗng nhiên căng thẳng, đột nhiên phản ứng lại liền nhanh chóng nắm lấy cổ tay của Đào Kính Hàn.

“Chị có thể ở đây chờ em không?”
Ngữ khí trầm thấp, mạc danh mang hàm ý khẩn cầu.

Đào Kính Hàn chịu không nổi, nàng chưa bao giờ thấy bộ dạng Biên Tuế Đồng thấp kém như vậy, tim đập loạn xạ, khó nhận ra gật đầu: “Tùy chị.”
Kim Trí Dạng lẳng lặng nhìn cô, lo lắng mím mím môi, sau đó nghi hoặc nhìn Biên Tuế Đồng, lòng tràn đầy không hiểu.

Cô là fan của Đào Kính Hàn nhiều năm, tự nhiên cũng biết quan hệ giữa nàng và Biên Tuế Đồng tốt đến mức khiến người ta phải ghen tị, nhưng...!hình như từ khi gặp Đào Kính Hàn, hai người kia luôn luôn có một chút kỳ quái.

Lẽ nào thật sự đúng như nhiều người đã nói, gặp dịp thì chơi?

Wonders đã trình diễn nhiều ca khúc rất hay, thể loại tương tự như, bảy cô gái chuẩn bị cùng một trang phục, áo sơ mi trắng cùng quần đen càng thêm phá động.

Tiếng nhạc hỗn loạn vang lên, trở lại sân khấu đã cách xa từ ​​lâu, bảy cô gái ít nhiều cũng có chút kích động, tim đập theo tiếng nhạc, ngay cả Đào Kính Hàn có tâm tình bị Biên Tuế Đồng ảnh hưởng cũng ở trong tình huống này, ném những cảm xúc đó ra sau đầu, kích động thở hổn hển.

Trong , người kém nhất trong số họ được xếp hạng B, không có một ai cho không cái gì, sau hơn một tháng luyện tập, các động tác đều đúng chỗ, còn có mấy phần phát huy vượt xa người thường, gợi cảm mát mẻ, vặn eo xoay người, kiêu ngạo bễ nghễ nhìn khán phòng.

Trong mấy tháng nay, các loại kết hợp tầng tầng lớp lớp, những gương mặt đang run rẩy trên sân khấu, tất cả đều là mỹ nam mỹ nữ, nhưng bài hát có chút tẻ nhạt.

Hạ Thanh Tây nhìn một chút, cảm thấy đối thủ lớn nhất của bọn họ là DDOG và Giant.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Đào Kính Hàn chỉ chào hỏi Biên Tuế Đồng liền ngồi xe bảo mẫu trở về khách sạn, người kia có chút sững sờ, âm thầm siết chặt ngón tay, không biết nàng đang nói cái gì.

Đào Kính Hàn không khỏi có chút trào phúng, lại không cam lòng muốn biến thành liếm cẩu sao? Nhưng trong lòng lại có một loại mong đợi.

Đào Kính Hàn không muốn nghĩ quá nhiều, cũng không muốn thừa nhận.


Thứ tư, thứ 6, thứ bảy có buổi biểu diễn, Đào Kính Hàn thỉnh thoảng nhìn ra cửa, nhưng mãi không chờ được người mà nàng muốn chờ, trái tim dần chìm xuống đáy.

Tại sao lại bắt đầu tưởng bở? Nàng không khỏi nhíu mày.

Sau một tuần, vốn là mệt mỏi quá sức, Đào Kính Hàn còn bị tâm tư khác chiếm cứ, cảm giác mệt mỏi càng thêm rõ ràng, sắc mặt phờ phạc, đôi mắt đen láy, chỉ sau một tuần eo liền nhỏ đi một vòng.

Hạ Thanh Tây cau mày lo lắng nói nhỏ: “Bằng không cậu nói rõ cho chị ấy biết đi.

Nếu chị ấy còn cư xử như vậy liền triệt để cắt đứt.”
“Cậu như vậy… thân thể nào chịu cho nổi.”
Đào Kính Hàn chỉ lắc đầu cười khổ.

Nào có đơn giản như vậy?
Kỳ thực, lần nào nàng cũng nghĩ như vậy.

Quên đi, đó chỉ là đoạn cảm tình ở giai đoạn sơ khai, còn chưa kịp nảy nở đã bị nghiền nát.

Liên kết của hai người bị cắt đứt, cảm tình đôi khi có đôi khi không, đứt đoạn mất còn có cái gì?
Nói vậy nhưng đôi khi lại khiến người ta phát điên, bận rộn không nhớ tới cũng không sao, nhưng khi nhớ tới lại có một loại tiếc hận thấu xương, quấy nhiễu làm cho tim, gan, phổi của nàng đau đến run lên.

Cảm tình giống như sương mù mờ mịt, nơi nào con người có thể kiểm soát.

Trong nháy mắt, khi chương trình chuẩn bị công bố ca khúc, toàn bộ sân khấu đã chật cứng, đối thủ của họ là hai nhóm khác.

Người chủ trì phía trên nói liên tiếp, nhưng Hạ Thanh Tây nhàn nhạt lôi kéo tay Trác Tri Vi, nghiêng người nói nhỏ với cô: “Cậu nói chúng ta có thể làm được không?”
Hôm qua nhìn bảng thành tích, xem ra Giant có ưu thế lớn hơn một chút, đừng nhìn bộ dáng nàng tự tin định liệu trước mình nắm chắc phần thắng, kỳ thực là vẫn có chút thấp thỏm, dù sao thì Giant cũng là một nhóm nhạc nam có rất nhiều fan, đã xuất đạo sớm hơn bọn họ một năm.

.

||||| Truyện đề cử: Thói Ở Sạch Cấm Dục Bác Sĩ |||||
“Ừm.” Trác Tri Vi kiên định gật đầu.

Con ngươi đột nhiên lưu chuyển, khóe môi nhàn nhạt cong lên, khóe mắt có chút nhu hòa, khẽ nói: “Không phải có Tiểu Hạ tổng ở đây sao?”
Cô khẳng định như vậy, Hạ Thanh Tây dần dần bình tĩnh lại, nghe thấy câu nói sau, đôi mắt liền đột nhiên cong thành hình lưỡi liềm, câu ngón tay cô, thanh âm có chút làm nũng: "Cậu muốn đi cửa sau a."
Trác Tri Vi chưa kịp trả lời, đã nghe người chủ trì dõng dạc nói: "Đứng nhất hôm nay là..."
Ba nhóm số trên màn hình đồng thời tăng lên, con số thay đổi nhanh chóng, hai người đột nhiên ngẩng đầu, căng thẳng nhìn vào màn hình.


Sài Húc đứng phía sau Hạ Thanh Tây, miệng lẩm bẩm, tuy thanh âm của hắn rất nhỏ nhưng đủ lớn một vòng người xung quanh có thể nghe thấy.

"Wonders, Wonders..." hắn nắm chặt tay, ánh mắt kiên định.

Hạ Thanh Tây không khỏi cười ra tiếng, quay lại nhìn hắn, nhưng lại vô tình nhìn thấy Cầu Vũ Hâm bên cạnh hắn, sắc mặt tựa hồ tối đen.

Người chủ trì: "Wonders!"
"Xin chúc mừng Wonders!"
Xung quanh "Ầm" một tiếng pháo nổ vang, nổ đến thân thể Trác Tri Vi run lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi, Hạ Thanh Tây cũng bị dọa sợ, con nai chấn kinh mở to mắt, nhưng cũng không quên giúp Trác Tri Vi bịt tai lại.

Tâm tình của Trác Tri Vi dần dần bình tĩnh, thừa dịp lúc này dựa vào trong ngực của Hạ Thanh Tây, ôm lấy eo nàng.

"A a a a!" Fan la hét thất thanh: "Thanh Vi là chân ái!" Nói xong liền che miệng lại, như con mèo ở trong đám người sợ fan only tìm tới.

Hai người đều sững sờ, sau đó cụp mắt mím môi ngượng ngùng cười, Hạ Thanh Tây vòng tay qua vai cô, nhẹ nhàng hô hấp bên tai cô, thấp giọng nói: “Thanh Vi là chân ái.”
Tai của Trác Tri Vi giật giật, cắn môi, gò má ửng hồng.

Cô khẽ cười một tiếng, ở trong lòng nàng gật gật đầu, thanh âm nhẹ như lông vũ, cọ trán hai lần: “Ân, là chân ái.”
Bên cạnh nàng, Vương Kỳ Vũ và Trình Ý cũng ôm nhau, Kim Trí Dạng cùng Thu Minh ở chung phòng ngủ, quan hệ cũng rất tốt, vui mừng nắm tay quay một vòng, sau khi dừng lại liền ôm, chỉ có Đào Kính Hàn lặng lẽ nhìn về phía xa, khóe môi cong lên, nhưng đôi mắt lại bị một tầng sương mù bịt kín.

Đứng nhất a...!
Tuy hàm lượng kim không cao lắm, nhưng dù sao cũng là thứ nàng từng theo đuổi.

Chỉ là không có cô gái tên Biên Tuế Đồng chật vật, không có ai rơi lệ, cũng không có ai là bến đỗ tâm hồn của nàng.

Phần lớn người hâm mộ bên dưới đều là fan only, chỉ mơ hồ nghe được một câu: “Thanh Vi là chân ái.”
Nàng chớp mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy thật xa lạ, tất cả mọi người đều đắm chìm trong kích động.

Chỉ có nàng là hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh, trong lúc hoảng hốt lùi lại mấy bước, trên mặt nàng có loại ẩm ướt không tên, nàng đưa tay lên, đó giống như là...!nước mắt của nàng.

Nàng nhịn không được cúi đầu cười cười, xoa nhẹ ngón tay, thấm nước mắt vào ngón tay, chỉ lưu lại mấy giây ngắn ngủi.

Vẫn là thành công.


Nàng tự lau nước mắt cho mình.

...!
Suy cho cùng, đây là buổi trình diễn ca khúc chính thức đầu tiên trong lịch sử của cả nước, vẫn rất đáng nhớ.

Sau khi kết thúc chương trình, Vân Thư Entertainment đã sắp xếp một đại tiệc ăn mừng, không chỉ có Wonders, mà còn có Giant, còn rất nhiều bậc tiền bối của Vân Thư Intertainment.

Là nhân vật chính, các thành viên trong Wonders không được cũng phải uống mấy ly.

Giữa muôn vàn bóng dáng vừa lạ vừa quen, Đào Kính Hàn thoáng nhìn thấy Biên Tuế Đồng đang mặc một chiếc váy lưng trần.

Bả vai xinh đẹp lộ ra ngoài không khí, dáng người thon gầy, làn da trắng nõn mỗi giờ mỗi khắc đều ảnh hưởng không nhỏ đến trái tim của Đào Kính Hàn.

Hô hấp mạc danh cứng lại, đầu óc như say, cảm giác xao động từ yết hầu đến tận tim, nàng nuốt một ngụm nước bọt rồi vội vàng dời tầm mắt.

“Kính Hàn!”
Biên Tuế Đồng gọi nàng bằng tiếng Hàn, Đào Kính Hàn chợt sững người, đôi mắt hơi mở to, hoảng hốt bất định, cái tên vừa lạ vừa quen lôi kéo nàng xuyên không gian, tựa như nàng đã trở lại hơn ba năm trước.

Đôi mắt mất mát chớp chớp, nếu có thể quay lại là tốt rồi, nàng cái gì cũng không muốn thích người này.

Yêu thích một người thật mệt mỏi.

Biên Tuế Đồng bước nhanh về phía nàng, vẻ mặt mơ hồ có chút vui mừng.

Cô mở môi muốn nói cái gì đó, nhưng tâm tình căng thẳng khiến cô thận trọng hơn, vì sợ sơ ý một chút sẽ chọc giận Đào Kính Hàn một lần nữa.

Chị rất nhớ em.

Chị thích em.

Chị đã chia tay.

Cô có cả vạn lời muốn nói với Đào Kính Hàn, nhưng khi lời đến trên môi liền không còn cái gì.

“Chúc mừng em.”
Mắt Đào Kính Hàn lóe lên, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, nội tạng đau đớn nhiều ngày khiến đầu óc nàng không tỉnh táo.

Nàng kiên định nhìn Biên Tuế Đồng, không nhìn ra được tâm tình.

Một lúc lâu sau nàng mới mang mặt nạ tươi cười nói: "Cũng chúc mừng chị, mặc dù muộn một chút."
“Chúc mừng chị đã được toại nguyện.”

W.S hiện đang là đại hit ở Hàn Quốc, vào dịp này, chắc chắn sẽ có người bắt chuyện.

Đào Kính Hàn nhìn nam nhân đang chầm chậm bưng rượu đi tới, khẽ cười một tiếng:
“Có người đến tìm chị, chị tùy ý, em đi gặp đồng đội trước.”
Biên Tuế Đồng muốn ngăn nàng lại, nhưng bị người vướng víu nên chỉ có thể nở nụ cười doanh nghiệp nhìn theo bóng lưng của Đào Kính Hàn vội vàng rời đi.

“Kính Hàn tỷ!” Nhìn thấy Đào Kính Hàn ở phía xa, Thu Minh nóng lòng gọi nàng.

“Làm sao vậy?” Đào Kính Hàn không nhanh không chậm hỏi, khi tầm mắt chạm tới nhóc cà lăm liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Em, em…” Thu Minh lắp bắp, mặt đỏ bừng, nhắm mắt lại, vẫn là nói: “Em muốn đi vệ sinh!”
Đào Kính Hàn bật cười: “Uống nhiều rồi, mau đi đi, chị giúp em chăm sóc em ấy."
Thu Minh vội vàng nói cảm ơn, đặt Kim Trí Dạng ngồi lên ghế: "Em sẽ quay lại ngay!"
Đào Kính Hàn gật đầu: "Không cần vội."
Nhóc cà lắm ngưỡng mộ nàng khi còn đang đi học, tửu lượng cũng không nhiều, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Khi nhìn vào Đào Kính Hàn, đôi mắt kia sáng hơn cả những vì sao trên trời.

“Unnie!”
Một câu tiếng Hàn vang lên, lại là một người Hàn liền nói nhanh như đọc rap.

Đào Kính Hàn đã về nước gần một năm, có chút mới lạ sau một năm không sống trong môi trường kia.

Nàng trì độn nghiêng đầu, suy tư một lúc: “Cái, cái gì?”
Nhóc cà lăm cười ngốc, dưới ánh đèn màu cam mạc danh có chút đáng yêu.

Xem ra có tiểu fans như vậy cũng không tệ, Đào Kính Hàn ngồi bên cạnh nàng, chống cằm dùng ánh mắt nhu hòa lắng nghe nàng nói.

Một số có thể nghe hiểu, nhưng một số thì có chút mơ hồ.

Nhưng sau khi phân tích, đại khái là nàng ấy ngưỡng mộ nàng thế nào, bây giờ cùng nàng chung nhóm liền có bao nhiêu kích động, ở Trung Quốc tốt thế nào, lại có thích bạn cùng phòng Thu Minh đến mức nào.

“Unnie, em có thể ôm chị một chút được không?”
Kim Trí Dạng đưa tay ra, cánh tay run rẩy.

“Em đã muốn ôm chị từ lâu rồi.” Cô làm nũng nói: “Lúc trước khi nhìn thấy chị ôm Biên lão sư, em liền hận mình không thể xuyên qua.” Nàng khẽ cười.

“Đương nhiên.” Đào Kính Hàn hào phóng ôm nàng ấy.

Đối với Đào Kính Hàn, giống như mình đang đối mặt với fans đã ủng hộ nhiều năm như vậy, chân thành nói: "Cảm ơn tình cảm của em.".