Editor: Luna Huang

Mộ Quân Tà mang theo Cố Khuynh Thành, nắm một người, hỏi rõ Cố Ngọc Phượng ở đâu, liền tiến quân thần tốc, tách mọi người ra, thẳng đi tới trong phòng của Cố Ngọc Phượng.

Lúc này Cố Ngọc Phượng chính hưng phấn ngủ không yên, thấy hai người bọn họ cùng xuất hiện, liền biết mình kế hoạch tự nhận là hoàn mỹ đã thất bại, nhưng nàng chưa kịp nói, Mộ Quân Tà liền trực tiếp xuất thủ, đã đem người đánh ngất xỉu.

Vừa đi nhập hẻm nhỏ, Cố Khuynh Thành ngửi thấy được mùi thúi phi thường khó ngửi, nói đúng ra, là một sưu vị hòa lẫn nước gạo, dị thường khó ngửi.

Mộ Quân Tà nhìn không chớp mắt, thẳng đi vào, thẳng đi tới đuôi hẻm nhỏ, nguyên lai cuối hẻm là một gian thổ địa miếu rách nát, quanh năm khuyết thiếu tu sửa, thổ địa hôm nay chỉ còn lại một cái thùng rỗng, tường trái phải hai bên ngã phân nửa, chỉ còn lại phân nửa còn dư lại đau khổ chịu đựng mấy người lương trụ.

Về phần tường cùng ván cửa, sớm không biết tung tích, chỉ còn lại có một đổ nát thê lương.

Nhưng mà, thổ địa như vậy, lúc này lại tụ tập không ít người, mà những người này đều là không có thực lực, vô pháp tu luyện, có lẽ thực lực thấp, chỉ có thể ở trên đường cái làm khất cái mà sống.

Thấy người xa lạ ăn mặc không tầm thường, đám khất cái bắt đầu vây, nhưng thế mặt của Mộ Quân Tà quá khó coi, bọn họ không thể làm gì khác hơn là cách khá xa hỏi: “Vị đại gia này, người xin thương xót, chúng tiểu nhân đều thật lâu không có ăn cơm no rồi.”

Mộ Quân Tà đem Cố Ngọc Phượng ném vào trong đống khất cái, móc ra mấy vmiếng lam tinh tệ ném ở trên người của tên khất cái, lạnh lùng nói: “Đây là một nữ nhân, cùng thù lao ta cho các ngươi, về phần phải làm sao, ta nghĩ các ngươi rất rõ ràng.”

(Luna: Tà ca có cần như vậy không @@)

“Tạ ơn đại gia! Tạ ơn đại gia, chúng tiểu nhân hiểu, hiểu!” Tên khất cái nắm lam tinh tệ kích động không thôi, nói cám ơn liên tục.

Nữ nhân và thù lao, thấy hai thứ này ai còn không rõ?

Bọn họ những tên khất cái này có thể không hiểu những thứ khác, nhưng cái này phải hiểu, có không ít người tìm bọn họ làm chuyện như vậy, còn có tú bà trong thanh lâu, bình thường để cho bọn họ tắm rửa sạch sẽ, cho bọn hắn thay đổi y phục, để cho bọn họ đi khai bao cho cô nương.

Đối với chuyện như vậy, bọn họ có thể nói là am hiểu sâu. Lúc này liền ôm lấy Cố Ngọc Phượng, chui vào trong thổ địa miếu.

Thấy đám khất cái, toàn bộ mặt của Cố Khuynh Thành co quắp, nàng tự nhận là tương đối ngoan, nhưng cùng Mộ Quân Tà vừa so sánh, phân đã bị miểu thành tra.

Này mới chính thức thiên người kỵ vạn người áp a!

Quả nhiên đu ngoan, đủ tuyệt!

Không hỗ là tôn thượng của Ám Dạ thần điện!

“Lưu lại xem náo nhiệt, hay là trở lại?” Mộ Quân Tà quay đầu, nhìn Cố Khuynh Thành.

Ngẩng mặt lên, đón nhận ánh mắt Mộ Quân Tà Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành cười nhíu mày: “Có náo nhiệt đương nhiên là xem náo nhiệt rồi. Đi, tìm một địa phương có đường nhìn.”

Túm Mộ Quân Tà, Cố Khuynh Thành một vòng đi phụ cận thổ địa miếu, chọn cổ thụ ba bốn người ôm cũng không hết, nháy mắt với Mộ Quân Tà.

Mộ Quân Tà mang theo bất đắc dĩ lại cưng chìu cười, ôm hông của Cố Khuynh Thành, đạp không, bất quá giây lát, hai người liền rơi vào trên nhánh cây chỗ cao nhất, may mà cành cây cổ thụ tuy rằng rắc rối khó gỡ, nhưng thô to có thừa, hai người ngồi trên không sao.

Tục ngữ nói đứng xem được xa, lần này Cố Khuynh Thành có thể lĩnh hội được, vị trí này của bọn họ cực cao, phóng nhãn nhìn lại, toàn bộ bên trong thổ địa miếu đều phạm vi tầm mắt.

Chỉ bất quá, những tên khất cái kia cũng không phải không biết xấu hổ, tự nhiên sẽ tìm một chỗ có chỗ che bí mật.

Cố Khuynh Thành chán đến chết đùa bỡn lá cây, dùng cùi chỏ thọt Mộ Quân Tà, thấp giọng hỏi: “Ngươi hạ thủ có đúng hay không quá nặng? Thế nào Cố Ngọc Phượng đến bây giờ còn chưa tỉnh?” Không có tần số nhìn hiện trường, cũng không có âm hiệu hiện trường, náo nhiệt này còn có thể tiếp tục xem sao?

“Đã tỉnh.” Mộ Quân Tà Mộ Quân Tà vung lên, thần bí cười.

Cố Khuynh Thành nhíu mi lại, đang định hỏi rõ, chợt nghe thổ địa miếu truyền tới một tiếng, chói tai có thể so với giết lợn còn chói tay hơn.

“A!”

“Các ngươi đừng tới đây, đừng tới đây!” Trong thổ địa miếu, Cố Ngọc Phượng từ hôn mê tỉnh lại, liền thấy có một tên khất cái cả người bẩn thỉu xú hồng hồng ghé vào trên người mình, mà thấy nàng lúc này trần truồng, đến sợi dây cũng không có, suýt nữa bị sự thật trước mắt hách ngất đi.

Cố sức muốn điều động linh lực của mình, thế nhưng thật lâu, lại phát hiện Linh Hải của mình trống rỗng, không có một tia linh lực. Nàng căn bản không biết, lúc nàng hôn mê, Mộ Quân Tà đã phế đi linh lực của nàng.

Mộ Quân Tà người này làm việc từ trước đến nay tàn nhẫn, cẩn thận, nếu dám mang Cố Ngọc Phượng tới nơi này, hắn tự nhiên nghĩ xong sách lược vẹn toàn, Cố Ngọc Phượng chắp cánh cũng khó đào.

Mà Linh Hải, ở vào bụng đan điền, địa phương tồn trữ linh lực, Mộ Quân Tà càng là sẽ không bỏ qua, trực tiếp phế đi thực lực Cố Ngọc Phượng qua nhiều năm như vậy khổ tâm tu luyện ra được, đem nàng biến thành so với phế nhân còn không bằng phế nhân.

Cố Ngọc Phượng che ngực. Mãnh liệt khuất nhục. Để cho nàng hận không thể lập tức chết đi. Nàng không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Kế hoạch của chính mình tại sao phải thất bại. Càng không biết tại sao mình gặp phải ở đây.

Trong đầu bỗng nhiên hiện ra mặt âm trắc trắc của Mộ Quân Tà, Cố Ngọc Phượng hình như hiểu, cái này căn bản là Mộ Quân Tà cùng Cố Khuynh Thành hạ thủ, nhất định là Cố Khuynh Thành xúi giục Mộ Quân Tà, hắn mới có thể đối với mình như vậy, nhất định là như vậy, nhất định là như vậy!

Cố Ngọc Phượng một bên sợ hãi nhìn đám khất cái như lang như hổ trước mắt, một bên lui về phía sau an ủi mình, không phải là Mộ Quân Tà làm như vậy, hắn làm sao có thể đối với nàng như vậy?

Nàng bộ dáng bây giờ, quá phận buồn cười, bởi vì thích Mộ Quân Tà, nên trong tiềm thức không muốn Mộ Quân Tà sẽ đối với nàng như vậy, sau đó đương nhiên đem những tội danh này, toàn bộ đẩy lên trên đầu Cố Khuynh Thành.

Đám khát cái liếc nhau, đáy mắt dâm quang không giảm, trái lại ẩn dấu dáng người run run của Cố Ngọc Phượng, càng thêm rục rịch, nhưng là bọn hắn cũng có phỏng chừng, bọn họ không có tu vi, nếu như nữ nhân trước mắt này có thực lực làm sao bây giờ?

Hơn nữa, nhìn ăn mặc của nàng, chắc cũng là tiểu thư đại hộ nhân gia, như thế nào cho phải? Lúc này là làm hay không làm?

Nghe được thanh âm trong thổ địa miếu, chỉ có Cố Ngọc Phượng uy hiếp tên khất cái, Cố Khuynh Thành liếc mắt, nàng chỉ biết những tên khất cái này không đáng tin cậy, xem ra còn cần nàng thêm thêm chút gia vị mới được.

Cố Khuynh Thành giống tiểu hồ ly vậy, nheo mắt lại cười, móc ra mị dược Cố Ngọc Phượng vốn dùng để gia hại nàng, gọi Tiểu Bạch ra, để Tiểu Bạch đi một chuyến.

Tiểu Bạch dẩu môi, có chút không tình nguyện: “Tỷ tỷ, vì sao làm loại sự tình này, ngươi mới có thể nhớ tới ta?”

(Luna: Tiểu Bạch ủy khuất quá)

“Thối Tiểu Bạch, tỷ tỷ lúc nào không nghĩ ngươi? Chớ như vậy, nhanh đi đi, sau khi trở về, chúng ta cùng nhau xem cuộc vui, ngoan hắc!” Cố Khuynh Thành xoa đầu nhỏ của Tiểu Bạch, đem Tiểu Bạch ném ra.

Tiểu Bạch tự nhiên sẽ không sỏa hồ hồ đích thực té xuống, trên không trung xoay người, cực kỳ u oán nhìn Cố Khuynh Thành một mắt, liền cắn mị dược, như một đạo lưu quang bạch sắc, xông vào thổ địa miếu.

Thấy tốc độ Tiểu Bạch cực nhanh, Cố Khuynh Thành hài lòng gật đầu, nàng chính là nhìn trúng tốc độ nhanh của Tiểu Bạch, mới để cho Tiểu Bạch chạy, như vậy mới sẽ không làm lỡ hí nàng xem.

“Tuyết Thần Điêu luôn luôn lấy tốc độ xưng, nàng trái lại vận khí tốt, dĩ nhiên đem Tuyết Thần Điêu cũng khế ước.” Mộ Quân Tà nửa đùa nữa nghiêm túc nói.

“A? Ngươi nhận thức Tuyết Thần Điêu? Mau nói nghe một chút, Tiểu Bạch rốt cuộc là đẳng cấp gì a?” Cố Khuynh Thành vừa nghe Mộ Quân Tà nói cho đúng ra tên của Tiểu Bạch, lập tức tinh thần tỉnh táo, một đôi con ngươi sáng ngời, chăm chú nhìn Mộ Quân Tà.

“Tuyết Thần Điêu không phải là tục vật, không thể lấy đẳng cấp ma thú bình thường, đối với nó tiến hành hạn chế. Nàng chiếu cố thật tốt, tương lai nó có tác dụng lớn.” Mộ Quân Tà xoa xoa đỉnh đầu của Cố Khuynh Thành, ném ra một câu.

Cố Khuynh Thành bĩu môi. Chỉ biết trong miệng Mộ Quân Tà moi không ra hữu dụng, liền không lên tiếng nữa.

Mà lúc này, Tiểu Bạch cũng đã trở về, mang theo đầy bụng bực tức, trực tiếp tiến vào trong lòng của Cố Khuynh Thành, cũng không ngẩng đầu lên cũng không lên tiếng, mười phần tiểu hài tử giận dỗi.

Đối với lần này, Cố Khuynh Thành không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ cười cười, an ủi Tiểu Bạch: “Được rồi, ngoan Tiểu Bạch đừng nóng giận, chúng ta cùng nhau xem náo nhiệt, có được hay không?”

Tiểu Bạch nặng nề hừ một tiếng, trực tiếp vứt cho Cố Khuynh Thành một cái ót, cùng với một đuôi dựng thẳng lên, biểu thị nó rất tức giận.

“Quên đi, ngươi không nhìn, tự ta nhìn.” Không được tự nhiên là loại bệnh, có thể trị!

Cố Khuynh Thành cố ý nói như vậy, sau đó thực sự không để ý nó nữa. Thấy không người an ủi mình, Tiểu Bạch hãnh hãnh nhiên xoay người, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tỷ tỷ, ngươi vì sao không an ủi ta?”

“Ngươi tại sao muốn được an ủi?” Cố Khuynh Thành phản vấn.

“Tỷ tỷ khi dễ ta, ô ô...”

“A...cứu...cứu mạng...Quân...Quân Tà... Tôn thượng...mau...mau mau cứu...ta...”

Tiểu Bạch đang định nặn ra hai giọt nước mắt khô cứng, lại bị tiếng thét chói tai cắt đứt, sợ đến núp ở trong lòng Cố Khuynh Thành, không dám thò đầu ra, thấp giọng hướng Cố Khuynh hỏi: “Tỷ tỷ, thanh âm này thật là khủng khiếp...” Sẽ không phải là cùng đồ nói đưa vào có quan hệ chứ?

Tiểu Bạch nghiên đầu nhỏ đang suy nghĩ, trong lúc nhất thời cũng đã quên sợ, Cố Khuynh Thành ôm nó, nhẹ giọng nói: “Ngoan, Tiểu Bạch không sợ nga, kế tiếp có thể có náo nhiệt đẹp mắt.”

Cố Khuynh Thành lộ ra một tiếu ý cả người lẫn vật vô hại, ôm Tiểu Bạch, nhiều hứng thú nhìn phương hướng thổ địa miếu, ban nãy Cố Ngọc Phượng một tiếng thét chói tai cùng ngôn ngữ đứt quảng, rõ ràng thay đổi thanh, xem ra là mị dược nổi lên tác dụng.

Thế nhưng, ngay Cố Khuynh Thành mắt không chớp nhìn chằm chằm thổ địa miếu thì, Mộ Quân Tà bên cạnh bỗng nhiên truyền đến lãnh ý sưu sưu vèo, ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy mặt Mộ Quân Tà đã đen.

Giơ tay lên đụng đụng cánh tay của hắn, Cố Khuynh Thành hỏi: “Uy, Mộ Quân Tà, ngươi làm sao vậy?”

“Nàng cứ nói đi?” Mộ Quân Tà tê mâu híp lại, phụt ra lãnh ý hãi nhân.

Cố Khuynh Thành còn chưa kịp nói, chợt nghe một tiếng thét chói tai càng thêm thạch phá thiên kinh.

“A... Nóng quá... Nóng quá... Quân... Quân Ta... Quân Tà ca ca...mau...mau...mau hảo hảo yêu ta...”

Phốc...

Nghe được câu này, Cố Khuynh Thành cuối cùng cũng hiểu Mộ Quân Tà vì sao tức giận, nguyên lai Cố Ngọc Phượng mang hắn trở thành, hữu tình lang đang cùng nàng... Điên loan đảo phượng, còn không tự chủ hô lên tên của Mộ Quân Tà, trách không được Mộ Quân Tà sẽ mặt đen!

Cố Ngọc Phượng trước một tiếng thét chói tai, cũng hô tên của Mộ Quân Tà, chỉ là nàng nghĩ đến có náo nhiệt xem, hoàn toàn bỏ quên những lời này.

OMG, Cố Ngọc Phượng ngươi cường hãn, đến tôn thượng đại nhân cũng dám vũ nhục, còn trở thành cái tình nhân gì biểu hiện giả dối, tôn thượng đại nhân không KO ngươi mới là lạ!

Cố Khuynh Thành nhìn có chút hả hê nghĩ, liền cảm giác được hàn ý trên người Mộ Quân Tà càng ngày càng mãnh liệt, ngay sau đó hắn cà một chút, liền bay xuống cành cây.

Nhìn bóng lưng của Mộ Quân Tà đứng ngoài thổ địa miếu, Cố Khuynh Thành đình chỉ tâm tình muốn cười, tận lực bảo trì giọng nói bình ổn mà hỏi thăm: “Ngươi muốn đi làm gì?”

“Chém đầu lưỡi của nàng.” Mộ Quân Tà lạnh như băng phun ra vài từ, cuối cùng quay đầu lại, ánh mắt tốt tươi, thâm trầm nhìn về phía Cố Khuynh Thành, bình tĩnh phun ra vài từ: “Muốn cười, cũng không cần nhịn.”

Tiếng nói của Mộ Quân Tà vừa dứt, Cố Khuynh Thành Cố Khuynh Thành đại là giáo lý Phúc Âm, quả quyết cười, ôm bụng, trên nhánh cây cười đến cười run rẩy hết cả người, Tiểu Bạch suýt nữa bị nàng ném đi mấy lần.

Tôn thượng quả nhiên là tôn thượng, chính là phong phạm của BOSS lớn, sau này nàng tuyệt đối muốn cười liền cười, tuyệt đối không nhịn!

Vừa nghĩ tới Cố Ngọc Phượng dĩ nhiên ảo giác cùng Mộ Quân Tà lăn sàng đan, Cố Khuynh Thành đã cảm thấy buồn cười, căn bản không dừng được, cười đến nước mắt đều sắp chảy ra.

Mộ Quân Tà nhìn Cố Khuynh Thành đã cười đến hình dạng không có hình tượng, trong mắt hàn ý biến mất không ít, từ từ tràn ngập cưng chìu dung túng bất đắc dĩ, thế nhưng này không có nghĩa là hắn sẽ bỏ qua Cố Ngọc Phượng.

Dám mơ ước, khinh nhờn hắn? Vậy trả giá thật lớn đi!

Mộ Quân Tà giận tái mặt, đi tới cửa thổ địa miếu, tay phải khẽ nâng lên, nhắm ngay Cố Ngọc Phượng bên góc tường, cái lưỡi đang gọi, bàn tay đồng thời lên xuống, một đạo hàn quang thật nhanh bắn về phía Cố Ngọc Phượng, đầu lưỡi nửa đoạn, liền rớt xuống.

“A!” Cố Ngọc Phượng đau đến kinh hô một tiếng, thế nhưng nàng chưa kịp triệt để hô lên hết, trong cơ thể truyền tới cường liệt dậy sóng, cấp tốc xâm chiếm lý trí của nàng, một nhu cầu ** mãnh liệt càng hơn từ trước.

Nàng trực tiếp xoay người, đem nam nhân trên người ép xuống, không cố kỵ gì đòi hỏi.