Editor: Luna Huang

"Lâu Thiều Hàn, cơ hội này vẫn là cho chính ngươi đi. Hiện tại, nhanh lên cầm hưu thư, ly khai đường nhìn của ta. Bằng không, ta sẽ để ngươi hối hận đi một lần trên đời này."

Cố Khuynh Thành thiêu mi cạn tiếu, trong giọng nói của nàng, biến mất hào phóng tiêu sái cùng đằng đằng sát khí, sinh ra vài phần mềm giọng ngô nông từ mưa phùn Giang Nam đi ra, toàn thân càng không nhìn ra một chút xíu sát khí.

Nhưng mà chính là nàng như vậy, mặt mày mang cười, khóe miệng khẽ giơ lên, lại làm cho không người nào có thể nghi vấn tính chân thực trong lời nói của nàng.

"Cố Khuynh Thành, ngươi đây là đang muốn chết!"

Lâu Thiều Hàn gầm nhẹ, hắn cảm giác mình thực sự sắp điên rồi, người quái dị trước mắt này, ngày hôm qua dời trống bảo khố của hắn, ngày hôm nay trước mặt của mọi người, lại muốn hưu hắn?

(Luna: Biết Hàn ca đầu óc không tốt ta tốt bụng giúp Thành tỷ đính chính lại, không phải muốn mà là đã thực hiện rồi)

Chuyện này nếu như truyền ra đến bên ngoài, mặt mũi của hắn đường đường là Vương gia này, liền triệt triệt để để mất sạch.

Cố Khuynh Thành chết tiệt, thế nào ngã một chút, chẳng những không có thể ngã chết nàng, còn ngã cho nàng thông minh, chẳng lẽ nàng thật là mệnh số thiên sát cô tinh?

"Nhìn ngươi lời vô ích nhiều như vậy, phải không nguyện tự lăn? Tốt lắm, lão nương tiễn ngươi một đoạn đường." Cố Khuynh Thành điều nhiên xuất thủ, vài ngân châm, đâm vào trên người của Lâu Thiều Hàn cùng Cố Minh Nguyệt, hai người lập tức không thể động đậy, tiếng nói dường như bị bông chặn lại, nói không nên lời.

Cố Khuynh Thành hài lòng dương thần, hai tay tạo thành chữ thập vỗ vỗ, tới trước mặt của Lâu Thiều Hàn, nàng vươn một ngón tay, đâm vai của Lâu Thiều Hàn, cười khanh khách nói: "Ban nãy ta cho ngươi đi, ngươi không đi, hiện tại cũng chớ có trách ta. Người đến, mang tra nam tiện nữ, lôi ra bên ngoài cho bổn cô nương."

Nàng một tay chống nạnh, một tay chỉ huy bọn hạ nhân ngốc lăng ngoài cửa, nhưng những người đó toàn bộ hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên.

Lâu Thiều Hàn là tam vương gia được sủng ái nhất đương triều, bọn họ những hạ nhân cấp thấp nhất, đừng nói ném Lâu Thiều Hàn ra, chính là chạm một chút, bọn họ cũng là không dám.

Nhìn thấu do dự cùng sợ hãi đáy mắt của bọn họ, đầu mày của Cố Khuynh Thành không thể nhận ra khinh cau lại một chút, trong đầu những người này, trang bị đầy đủ tư tưởng tôn ti giá cả thế nào, muốn bọn họ chỉ nghe lệnh của nàng lão thất này, sợ là không quá có khả năng.

Cố Khuynh Thành không kiên nhẫn, liếc nhìn Lâu Thiều Hàn, vừa vặn đụng tới hắn cũng nhìn mình, chạm đến ánh mắt đắc ý của hắn, Cố Khuynh Thành nổi giận.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cố Khuynh Thành đột nhiên xuất chân, một cước đá vào bụng của Lâu Thiều Hàn, thẳng tắp đưa hắn bay ra ngoài.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy thân thể của Lâu Thiều Hàn, lấy tư thế đường pa-ra-bôn phi thường tiêu chuẩn, ở giữa không trung, vé ra độ cung duyên dáng, bính một tiếng, ngã vào trong bùng đất trên mặt đất trong sân, bụi văng lên.

Trong hoảng loạn, Lâu Thiều Hàn ăn vào không ít bùn đất, nhưng không biết tại sao, hắn không có thụ thương, dù cho đến một chút bị thương ngoài da, cũng không có.

Hắn bất chấp bản thân đầy người chật vật, kinh ngạc nhìn về phía Cố Khuynh Thành.

Nếu như không phải là kỹ xảo phi thường chính xác, nàng làm sao có thể đạp bay được hắn, cũng không thương hắn chút nào? Bọn họ tự vấn lòng, dù cho lấy thực lực của hắn, muốn đạp bay một người mười thước xa, cũng không mảy may thương, hắn cũng là không làm được.

Thế nhưng, Cố Khuynh Thành nổi danh phế vật, nàng làm sao có thể làm được?

Chỉ một thoáng, một loại tâm tình không rõ, leo lên lòng của Lâu Thiều Hàn, hắn không biết phải hình dung như thế nào.

Hay là, từ lúc Cố Khuynh Thành dời rỗng bảo khố của hắn, hắn phải biết, Cố Khuynh Thành trước mắt, từ lâu xảy ra biến hóa long trời lỡ đất.

Ngay lúc Lâu Thiều Hàn bên này ngũ vị tạp trần, Cố Khuynh Thành bên kia, lại có chút bất mãn, nàng vốn là muốn đạp Lâu Thiều Hàn đến đầu tường ngoài, kết quả cách mong muốn của nàng, kém khá xa.

Xem ra thân thể này của nàng, quả nhiên là phải thật tốt rèn đúc một phen, bằng không, chỉ bằng điểm chênh lệch ấy, cũng đủ nàng chết mấy lần.

May là nàng lần này sớm điểm huyệt đạo của Lâu Thiều Hàn, lượng hắn một chốc cũng không giải được.

Cố Khuynh Thành nghĩ như vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, vào lúc này, ngoài cửa tiểu viện bỗng nhiên vang lên một trận gây rối, nàng cau mày lại, không nghĩ, nàng cũng biết, người đến chắc là gia gia cùng nhị thúc của nàng.

Quả nhiên, không bao lâu thân ảnh của hai người Cố Duyên Đình cùng Cố Minh Hạo, liền xuất hiện ở Cố Duyên Đình Cố Khuynh Thành, Cố Duyên Đình sốt ruột cuống quít bước nhanh đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành, nhìn nàng từ trên xuống dưới, đến Lâu Thiều Hàn cũng không phát hiện.

"Hô... Hoàn hảo Khuynh Thành nha đầu ngươi không có việc gì, bằng không gia gia mạng già này không bị hù chết không được rồi." Thấy tôn nữ bảo bối bình yên vô sự, Cố Duyên Đình trầm tĩnh lại.

"Tam vương gia, này..." Cố Duyên Đình không nhìn thấy không có nghĩa là, không có nghĩa là những người khác không thấy được, Cố Minh Hạo thấy Lâu Thiều Hàn chật vật chí cực té trên mặt đất, trên mặt hiện đầy không giải thích được, nhưng càng nhiều hơn chính là lo lắng.

Nghe được tiếng kinh hô của Cố Minh Hạo, Cố Duyên Đình cũng nhìn thấy Lâu Thiều Hàn đầy người bùn đất trong sân, nhưng hắn có thể sánh bằng lãnh tĩnh Cố Minh Hạo, chỉ thấy hắn hướng về phía mỗi người gia bộc choáng váng, trầm giọng nói: "Các ngươi còn không đở tam vương gia dậy, cái này để ngoại nhân nhìn, nói không chừng sẽ cho là thừa tướng phủ cho chúng ta, một tội danh dĩ hạ phạm thượng. Đến lúc đó, ta cho tất cả các ngươi đều chịu không nổi!"

Cố Duyên Đình dứt lời, đám gia bộc ngây người như phỗng, vẻ mặt kinh khủng, đều phía sau tiếp trước tiến lên, ba chân bốn cẳng đở Lâu Thiều Hàn lên.

Lâu Thiều Hàn là Vương gia được sủng ái nhất đương triều, nếu như ở thừa tướng phủ của bọn hắn bị chút thương tích nhỏ xíu gì, vậy đầu trên vai của bọn họ, thật là phải dọn nhà.