Editor: Luna Huang

Cố Khuynh Thành lôi kéo tay của Mộ Quân Tà, một đường cúi đầu cuồn cuộn, lại không phát hiện, người sau lưng, khóe miệng vẫn lộ vẻ tiếu ý tuyệt đối cưng chìu, cũng là bởi vì tiếu ý này, toàn bộ trên đường phố, đều không khỏi đình, đám nữ tử càng làm như tây tử phủng tâm, mắt bốc hồng tâm nhìn Mộ Quân Tà.

Cảm thụ được ánh mắt kẻ khác ác hàn đến từ trái phải hai bên, Cố Khuynh Thành ngừng lại, ngẩng đầu một cái, liền thấy Mộ Quân Tà câu thần cạn tiếu, không khỏi nói: “Hừ! Ngươi còn dám loạn chiêu hoa đào, cũng đừng trách ta lạt thủ thôi hoa, đem mấy đóa hoa mềm mại này, ngạnh sinh sinh chặt bỏ!”

“Vâng, vi phu cẩn tuân nương tử chi mệnh.” Mộ Quân Tà ôm quyền, hành một tiểu sinh lễ, thuận thế mang Cố Khuynh Thành vào trong lòng, trong ánh mắt ghen ghét ước ao của mọi người, bắt cóc Cố Khuynh Thành.

Đi thẳng đến trong bao sương yên tĩnh của tửu lâu, Cố Khuynh Thành mới hồi phục tinh thần lại, đẩy trong ngực của Mộ Quân Tà một cái, đỏ mặt dương cả giận nói: “Ai là nương tử của ngươi, ngươi ít ở bên ngoài phá hư danh tiếng trong sạch của ta!”

“Thế nào, A Thất trách bổn tôn, bây giờ còn chưa có tới cửa hạ sính sao?” Mộ Quân Tà chuyển hóa tự xưng, mang theo tiếu ý quyến cuồng, liếc nhìn Cố Khuynh Thành, bàn tay cũng không thành thật leo lên hông mềm mại của Cố Khuynh Thành.

“Tới địa ngục đi, ta sắp chết đói rồi, không công phu nghèo cùng ngươi!” Mặt nhỏ của Cố Khuynh Thành đỏ lên, nói ra, cũng như hờn dỗi. Mâu tử hắc sắc nhìn chằm chằm Mộ Quân Tà, nhất phó ‘cũng đến tửu lâu, không ăn đến ngươi nghèo ta không ngừng lại’.

Mộ Quân Tà không khỏi lắc đầu, giọng điệu bất đắc dĩ, xen lẫn cưng chìu nói: “Hảo, chúng ta ăn cơm trước.”

Dứt lời, Cố Khuynh Thành liền nhìn Ảnh Nhất lần trước bị mình đánh một chút, trong nháy mắt xuất hiện ở trong phòng, mấu chốt là, trang phục của Ảnh Nhất chính phái như vậy, trong tay cầm một thực đơn to.

Cố Khuynh Thành quét thực đơn một mắt, mặt trên phỏng chừng có mười mấy món ăn, Ảnh Nhất chỉ dùng một tay cầm, công phu rất cao!

“Vị tiểu ca…này ngươi tới làm lâu la cho cho thế nào, bảo chứng bao ăn bao uống, so với ngươi ở chỗ hắn làm thuộc hạ tốt hơn nhiều. Ngươi xem, thế nào?” Ảnh Nhất vung tay lên, đem tất cả thái phẩm toàn bộ dọn lên bàn, Cố Khuynh Thành tấm tắc lấy làm kỳ đồng thời không quên đục khoét nền tảng.

“Thất tiểu thư, người vẫn là ăn cơm trước đi.” Ảnh Nhất nhìn chủ tử nhà mình mặt mang cạn tiếu một mắt, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội vã giục Cố Khuynh Thành dùng cơm, hy vọng lấy cái này ngăn chặn miệng của nàng.

Thế nhưng, khóe miệng mỗ nữ gặm một đùi gà, cũng không trở ngại nói: “Ngươi suy nghĩ một chút đi, phúc lợi ta khẳng định cho ngươi tốt nhất.”

“Người là chủ mẫu, tự nhiên là của chủ thượng, liền là của ngươi, người cũng đừng quấn quýt cái này.” Ảnh Nhất thầm nghĩ cầu Cố Khuynh Thành đừng nói nữa, nhanh lên ăn cơm đi, không thấy được sắc mặt của chủ thượng, toàn bộ cũng thay đổi sao?

Bất quá, nghe được lời nói này của Ảnh Nhất, cạn tiếu cạn tiếu của Mộ Quân Tà, bên mép tiếu ý lớn hơn, chủ động gấp thức ăn cho Cố Khuynh Thành.

“Nàng xem nàng, bao nhiêu người, ăn miệng đầy dầu.” Thấy Cố Khuynh Thành gặm đùi gà, bên mép đều là dính dầu mỡ, tôn tôn thượng đại nhân cũng không ngại, dùng ngón tay lau cho nàng.

Chỉ là, Cố Khuynh Thành thực sự rất muốn nói một câu, tôn thượng đại nhân, ngươi lau dầu thì lão lão thật thật lau dầu không tốt sao, ngón tay ấm áp, luôn đứng ở bên miệng của nàng, là mấy cái ý tứ?

“Được rồi, ta ăn còn không được sao? Người có thể lấy tay ra chưa?” Cuối cùng, trận đầu chiến dịch của đại hôi lang cùng tiểu bạch thỏ, Cố Khuynh Thành hoàn bại, hơn nữa bại thật thê thảm, nhân gia đến một câu phản đối đều không có nói ra, nàng chủ động bỏ cuộc.

Không có biện pháp a, ai bảo nhân gia tôn thượng đại nhân, kháp tử huyệt của nàng.

Thấy Cố Khuynh Thành không lên tiếng nữa, Ảnh Nhất rốt cục thở dài một hơi, cũng không lo lắng bị ánh mắt của chủ thượng giết chết.

Một bữa cơm, Cố Khuynh Thành kéo dài, ăn đủ một giờ, mới xem như kết thúc.

“Cách…” Vùi ở ghế trên, Cố Khuynh Thành không có hình tượng chút nào ợ một cái, chậm rãi nói: “Đúng rồi, ngươi còn chưa có nói cho ta biết, sự tình của Tần gia.”

“Chính là như nàng nghĩ, Tần gia đúng là bị ta diệt.” Mộ Quân Tà ôm Cố Khuynh Thành vào trong lòng, châm trà, đưa đến bên mép của Cố Khuynh Thành, tiểu nha đầu ban nãy ăn nhiều đồ dầu mỡ, vừa lúc giải rồi.

“Ngươi cứ như vậy diệt Tần gia?” Cố Khuynh Thành thuận theo tay của Mộ Quân Tà, hớp một ngụm nhỏ, thỏa mãn nheo lại, trong lòng không khỏi oán thầm, đại ca tốt xấu Tần gia cũng là đệ nhị đại thế gia, ngươi lớn lối như vậy diệt nhân gia, thực sự sẽ không dẫn lửa thiêu thân sao?

“Đắc tội bổn tôn, đó là chết chưa hết tội.” Mộ Quân Tà hời hợt ném ra một câu nói.

Nghe vậy, Cố Khuynh Thành bỗng nhiên nhớ lại thân phận của Mộ Quân Tà.

Đúng vậy, thế nhân đồn đãi, đường đường Ma tôn Ám Dạ thần điện thủ đoạn độc ác, sát nhân là huyết, nhưng nàng và Mộ Quân Tà ở chung, được hắn nơi nơi nhân nhượng, suýt nữa đã quên điểm này.

“Vậy phía sau Tần gia không có thế lực khác sao? Những gia tộc khác cùng Tần gia giao hảo đâu?” Chuyện này là vì nàng dựng lên, cũng không biết Cố gia có thể bị liên lụy hay không, nàng ngược lại không phải là lo lắng trên dưới Cố gia, dù sao Cố gia nhiều năm như vậy, không có suy sụp như vậy, nàng lo lắng thân nhân của mình.

Mấy năm nay, gia gia cùng nhị thúc, vẫn che chở nàng đầy đủ, phần ân tình này, nàng khắc trong tâm khảm, tuyệt đối không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn bọn họ!

Nếu phía sau Tần gia thực sự có thế lực khác, nàng tất nhiên phải nghĩ biện pháp, trước đem mọi người Cố gia dời đi, không bị liên lụy.

“Có bổn tôn ở, ai dám thương nàng!” Mộ Quân Tà ghé vào bên tai của Cố Khuynh Thành, thấp giọng nói, trong giọng nói mặc dù không có sát ý, nhưng giọng nói nhàn nhạt, làm cho lòng người thả lỏng không ít.

Cố Khuynh Thành kéo kéo khóe miệng, không tim không phổi cười nói: “Được rồi, ta cũng không công phu cùng ngươi dây dưa, ta còn có việc muốn làm!”

“Đi đâu?” Mộ Quân Tà nhàn nhạt nói.

Đây là tiết tấu muốn bồi nàng cùng đi sao?

Cố Khuynh Thành trừng mắt nhìn, trong lòng cười trộm, nét mặt lại nghiêm trang vấn: “Ta muốn đi nghiệp đoàn luyện khí sư, thế nào, ngươi muốn phải bồi ta cùng đi?”

“Đi thôi.” Mộ Quân Tà gật đầu, ôm lấy Cố Khuynh Thành đứng lên, liền đi ra ngoài.

“Chủ…” Ảnh Nhất trốn ở trong góc, đối mặt gian phòng trống rỗng, hắc tuyến đầy đầu, trong lòng không ngừng reo hò: “Chủ thượng, ngươi tiết tháo!”

Đáng tiếc, lại không người nghe được đáy lòng hắn reo hò.

Chậm rãi bước đi hơn mười phút, Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà đi tới nghiệp đoàn luyện khí sư.

Luyện khí sư công hội, thấy Cố Khuynh Thành vài lần, cũng biết nàng là quý khách của hội trưởng, liền không ngăn cản nữa, đưa Cố Khuynh Thành cùng Mộ Quân Tà đến trước phòng làm việc của hội trưởng.

“Cảm tạ.” Cố Khuynh Thành hướng người dẫn đường nói tiếng cám ơn, liền đẩy cửa ra cùng Mộ Quân Tà một trước một sau đi vào, thế nhưng trong phòng, trống rỗng một người cũng không có.

“Mọi người đi đâu?” Cố Khuynh Thành cau mày, lẩm bẩm một câu.

Môi mỏng của Mộ Quân Tà hơi câu dẫn ra, cười nhạt nói: “A Thất, sư phụ nhà nàng xem ra là không quá hoan nghênh đồ đệ như nàng.”

“Tới địa ngục đi!” Cố Khuynh Thành cười mắng một câu, đưa tay đẩy hắn một cái, chế nhạo nói: “Ta đại khái đoán được sư phụ ta ở đâu. Đều nói, nhất nhật vi sư chung sinh vi phụ, cũng không biết tức phụ xấu như ngươi có dám đi gặp cha mẹ chồng hay không!”

“Ân? A Thất, ý lời này của nàng là, thừa nhận thân phận của ta?” Mộ Quân Tà ôm Cố Khuynh Thành trong lòng, một đôi đồng tử thâm thúy, híp thành một cái tuyến, đáy mắt tinh quang hiện ra.

Ngạch…

Cố Khuynh Thành nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn về phía Mộ Quân Tà, trong đầu có chỗ trống một cái chớp mắt, nguyên ý của nàng là muốn chế nhạo Mộ Quân Tà một câu, nhưng ai biết lực chú ý của Mộ Quân Tà, căn bản không đặt ở ba chữ ‘ tức phụ xấu’, mà là bắt được ba chữ phía sau.

Nàng cuối cùng là đã biết cái gì gọi là đào hầm tự chôn mình, nàng hiện tại chính là một ví dụ sống sờ sờ nha!

“A?? Cái gì, ta nói gì rồi?” Cố Khuynh Thành chớp chớp mắt, giả vờ không hiểu vấn, nàng hiện tại chính là đâm lao phải theo lao, không thể làm gì khác hơn là giả vờ ngây ngốc đến cùng, phản chính nàng chết sống chính là bất tùng khẩu, Mộ Quân Tà cũng không có biện pháp làm gì nàng.

Ân, cứ làm như vậy!

Cố Khuynh Thành càng nghĩ càng cảm thấy, quyết định của bản thân thật sự là quá anh minh rồi, nhưng nàng đã quên thuộc tính BOSS của tôn thượng.

“Phải không? A Thất, thực sự đã quên?” Mộ Quân Tà tự tiếu phi tiếu nhìn nàng, thẳng nhìn da tóc trên đầu nàng.

Âm thầm nuốt nước bọt một cái, nhắm mắt nói: “Đúng, đúng vậy…”

Lời còn chưa dứt, Cố Khuynh Thành liền cảm giác được một trận thiên toàn địa chuyển, một giây kế tiếp, bản thân liền bị Mộ Quân Tà để bàn bên cạnh, không thể lui được nữa, môi mỏng hơi lạnh của Mộ Quân Tà, đã áp vào.

Một ấm áp, một hơi lạnh, hai người tiếp xúc, đại não của Cố Khuynh Thành lập tức trống rỗng.

Mà lúc này, Mộ Quân Tà đã bắt đầu công thành đoạt đất, chậm rãi tư mài mỗi một tấc của môi đỏ mọng.

Thẳng đến mười phút sau, y phục của Cố Khuynh Thành xốc xếch đi ra phòng làm việc của hội trưởng, người nào đó vẻ mặt thoả mãn theo ở sau lưng nàng, nàng mới hiểu được quyết định giả ngu của bản thân, thật tình quá ngu.

“A Thất, nàng nói, ta đến cùng là gì của nàng a?” Mộ Quân Tà đạm đạm nhất tiếu, ngón tay cái ma sát môi đỏ mọng sưng của Cố Khuynh Thành, không tiếng động uy hiếp.

Tê…

Cố Khuynh Thành đau rút khẩu lãnh khí, trong lòng không ngừng oán thầm, người này là chúc cẩu đi? Bằng không, làm sao sẽ cắn người?

Vừa nghĩ tới, ban nãy ở trong phòng, nàng thiếu chút nữa không thở nổi, thành một linh sư đầu tiên chết khi đang hôn, nàng liền không nhịn được đỏ mặt.

Thấy nàng nãy giờ không nói gì, Mộ Quân Tà bỗng nhiên kéo gần khoảng cách của hai người lại, khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại.

Hơi thở mát lạnh, chỉ một thoáng liền nhào vào trên mặt của Cố Khuynh Thành, nàng chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, oanh một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa như tôm bị luộc chín, lộ ra đỏ ửng.

“A Thất, nàng nói hay không?”

Phanh…

“Ta nói, ta nói còn không được sao!” Đột nhiên bị Mộ Quân Tà dùng song chưởng giam lại, phía sau đó là tường cứng rắn, Cố Khuynh Thành hối tiếc không thôi, vội vàng nói: “Ngươi, ngươi là phu quân ta, nam nhân của ta, được chưa!”

Nói xong, Cố Khuynh Thành cũng không biết mình là khí lực từ nơi nào tới, mạnh đẩy Mộ Quân Tà ra, bước nhanh đi đến xưởng nhỏ của Cừu Hàn Bách.

“Ha ha…”

Đi ra rất xa, thanh cười nhẹ tràn đầy khoái trá của Mộ Quân Tà, như trước quay chung quanh tai nàng.

Mặt của Cố Khuynh Thành bưng nóng hổi, cúi đầu, càng chạy càng nhanh, dường như rất sợ Mộ Quân Tà đuổi theo.

Thối Mộ Quân Tà này, dĩ nhiên dùng phương thức này ép nàng đi vào khuôn khổ, cũng quá không thưởng thức, chẳng lẽ không biết hai chữ ôn nhu viết như thế nào sao?

Bất quá, tính cách của Mộ Quân Tà, lấy loại thủ đoạn này đối phó nàng, đã coi như là ôn nhu…

Trong lòng Cố Khuynh Thành giận dữ nghĩ, rồi lại nhịn không được thay Mộ Quân Tà thanh minh, nàng mạnh nhắm nghiền hai mắt, nhịn không được vỗ xuống cái trán, trực giác bản thân sắp điên rồi, nhưng tay còn chưa có hạ xuống, đã bị người chộp vào trong bàn tay.

Bỗng nhiên mở hai mắt ra, Mộ Quân Tà mang theo tiếu ý nhợt nhạt, đáy mắt tràn đầy thần sắc thoả mãn cùng cưng chìu, liền rơi vào trong mắt của nàng.

“Ngươi, ngươi thế nào…” Theo kịp?

Lúc này, hắn không phải là chắc còn ở nghiệp đoàn luyện khí sư sao? Thế nào chỉ chớp mắt, liền chạy tới phía trước nàng?

Cố Khuynh Thành nhìn nghiệp đoàn luyện khí sư phía sau biến thành một điểm nhỏ, nhìn lại người trước mắt, nàng thật hoài nghi bản thân hoa mắt, có thể để nàng trừng mắt nhìn, lần thứ hai mở ra, Mộ Quân Tà vẫn như cũ tại chỗ.

Lúc này, Cố Khuynh Thành mới tin tưởng, không phải là mình hoa mắt, mà là tốc độ của tôn thượng đại nhân, thật là quỷ dị!