Bách Lý Thần Hi hơi nhướng mày, thật mới lạ, trong ấn tượng của nàng không hề biết đến sự tồn tại của nữ nhân này, nàng không biết nàng ta đến từ đâu?

Trong lòng mang theo sự hoài nghi, Bách Lý Thần Hi bắt đầu đánh giá khuôn mặt của Tư Đồ Mộng Liên.

Không thể phủ nhận, Tư Đồ Mộng Liên cũng là một mỹ nhân, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt trắng trẻo, lông mi đẹp như vẽ, môi không tô son vẫn đỏ, mặc trên người một y phục màu trắng, nếu như không xem ánh mắt không có ý tốt của nàng ta, thì là loại không dính khói lửa trần gian, như thần tiên xuống phàm.

Bách Lý Thần Hi thấy như thế nào cũng không có điểm thú vị, Ngự Thanh cũng sớm tỉnh, hắn nói “Phàm nhân, nữ nhân này đối với ngươi có thái độ thù địch kìa.”

“Cả hai con mắt của ta đều thấy được.” Bách Lý Thần Hi mắt trợn trắng, bốn mắt nhìn nhau, nàng có thể nhìn không thấy sao? Nhưng mà, nàng đối với nàng ta không có nửa điểm hứng thú, liếc đi, liếc đi, lại liếc cũng liếc không ra được cái lỗ thủng nào, nàng ta nếu thật dám ra tay với nàng thì nàng cũng sẽ không e ngại.

Bách Lý Thần Hi thu hồi tầm mắt, ngược lại nhìn về phía Đông Phương Thanh Thanh, nói: “Trở về tìm ngự y trị thương đi, ta không muốn trở thành người nhặt xác người khác.”

Đông Phương Thanh Thanh “……”

Ta nói này đại tiểu thư, nàng quan tâm người khác có thể đừng quan tâm đến dáng người được không? Đây là ý gì? Nàng nhìn Đông Phương Thanh Thanh rất giống yếu đuối sao?

“Người bên cạnh Bách Lý Thần Hi ta đây, không chứa chấp kẻ yếu.” Lời này nói ra nghe rất có khí phách, tiếng nói thật mạnh mẽ, khiến người khác tin cậy.

“Đông Phương Thanh Thanh nhất định không làm kẻ yếu, cũng sẽ khiến ta có tư cách đứng bên cạnh ngươi.” Nàng sẽ trở nên mạnh hơn, không ngừng mạnh hơn, sẽ có một ngày nàng sẽ trở về báo thù.

Trong ánh mắt của Đông Phương Thanh Thanh ngay lúc này mang đầy sự hận thù, cả người đều tản ra khí lạnh, Bách Lý Thần Hi đều thu hết đáy mắt, từ lần đầu tiên tiếp xúc với Đông Phương Thanh Thanh nàng là có thể nhìn ra được quá khứ của Đông Phương Thanh Thanh, lúc này nàng càng thêm khẳng định.

Bách Lý Thần Hi duỗi tay nắm lấy tay của Đông Phương Thanh Thanh, dùng sức nắm thật chặt, nói “Bách Lý Thần Hi ta tuyệt không cho phép người của mình bị khi dễ, chúng ta đều có thể thực lực càng mạnh, ngươi muốn làm cái gì, ta đều giúp đỡ ngươi.”

“Cảm ơn!” Đông Phương Thanh Thanh thật sự bị cảm động, từ khi mẫu thân nàng chết cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên mà nàng cảm nhận được sự ấm áp.

“Không cần nói cảm ơn, ta vẫn có câu nói này, không được phản bội ta nếu không ta sẽ tự tay gϊếŧ ngươi.” Chỉ cần là người của Bách Lý Thần Hi, nàng đều sẽ bảo vệ, không hỏi đúng sai.

“Thần Quý phi? Quả nhiên là nổi danh không bằng gặp mặt.” Tư Đồ Mộng Liên thấy Bách Lý Thần Hi căn bản đã không để ý tới nàng, trong lòng liền nén giận không thôi, vẫn luôn Ma Lâm nàng, nhưng người ta ngay cả con mắt đều không nhìn nàng, hoàn toàn xem nàng như không tồn tại nàng ta không thể chịu được, càng bực mình, thật không thể nhịn được nữa.

Tư Đồ Mộng Liên thừa nhận rằng Bách Lý Thần Hi quả thật rất đẹp, cả người giống như tiên tử từ trong bức tranh đi ra, đã thế không phải là ngốc tử, nhưng thật sự là một cái phế vật không phải sao? Trừ bỏ đẹp hơn nàng, còn có điểm nào mà mạnh bằng nàng? Dựa vào cái gì nàng ta có được tình yêu của Nạp Lan Ngôn Kỳ?

Bách Lý Thần Hi hơi nhướng mày, đây là phiền toái đưa tới cửa? Xoay người, thẳng thắn hỏi: “Ngươi là ai?”

Tư Đồ Mộng Liên hơi nhíu mày, cười nói “Ta là Tư Đồ Mộng Liên, Đại tế tư của điện Quang Minh, cũng là nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng, từ nhỏ cùng với Hoàng Thượng lớn lên cùng nhau có cảm tình cực kỳ tốt. Vừa trở về không được mấy ngày, đã nghe nói Hoàng Thượng lại nạp một vị phi tần vẫn luôn vội vàng không cơ hội gặp nhau, trùng hợp hôm nay lại có thể gặp được ngươi, đã sớm nghe nói Bách Lý gia tộc có đích nữ là người phế vật đến kinh người, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, cũng khó trách mấy ngày này xem ngươi như là bảo bối.”