Vẻ mặt của nàng tỏ rõ sự nghiêm túc, “Ý thần thiếp không phải như vậy. Mặc kệ là chuyện tốt hay chuyện xấu, thần thiếp cũng không cần bệ hạ giấu giếm. Bệ hạ đã đáp ứng, ngoại trừ chuyện cơ mật quốc gia, những chuyện khác sẽ không giấu giếm thần thiếp. Đây là lời hứa, không thể vi phạm.”

Hắn thành khẩn nhận sai, “Rồi, là trẫm không tốt. Lần sau nhất định sẽ không như vậy.”

Thấy thái độ hắn biết hối cải như thế, nàng rốt cuộc cũng hài lòng, “Vậy là được rồi, thần thiếp sẽ không so đo với bệ hạ nữa.”

Hắn dở khóc dở cười, “Đa tạ phu nhân khoan hồng.”

Nghe hắn gọi mình là “phu nhân”, thân thể nàng đột nhiên cứng đờ.

Động tác này tuy nhỏ, nhưng hắn vẫn phát hiện ra, nhẹ nhàng ôm eo nàng, “Sao vậy?”

Nàng thấp giọng nói, “Bệ hạ xác định chưa? Người muốn thần thiếp lần nữa trở thành…”

Hoàng đế cười, “Vừa nãy nói nhiều như vậy, ta còn tưởng nàng không còn cảm giác gì với việc một lần nữa trở thành hoàng hậu này.” Nghịch yêu với cái mũi của nàng, hắn nói tiếp: “Đương nhiên là chắc chắn. Nàng là thê tử kết tóc của trẫm, nàng không làm hoàng hậu thì ai làm?”

“Nhưng…”

Hắn che môi nàng, “Chuyện đã qua thì cứ để nó qua. Đứa bé đầu tiên của Nguyệt nương, kì thật cũng không thể đổ tội lên đầu nàng. Nói cho cùng, vẫn là lỗi của Công Nghi Bội. Nàng cũng đã vì việc này mà trả một cái giá đắt, không cần canh cánh trong lòng.”

Nàng mím môi, “Bệ hạ không sợ thần thiếp lại đi hại người khác sao?”

“Rốt cuộc nàng nghĩ bản thân mình nhẫn tâm đến mức nào vậy?” Hắn không nhịn được nhíu mày.

“Bệ hạ không biết thần thiếp là người lòng dạ độc ác?” Vốn chỉ là diễn trò, nửa thật nửa giả nhưng Cố Vân Tiện không biết vì sao bản thân lại nhập tâm đến vậy. Có lẽ là vì những chuyện cũ kia đã ảnh hưởng đến nàng quá lâu, nên không kìm được muốn hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Cơ Tuân.

Nghe ra sự khác thường trong giọng nói của nàng, hắn trầm mặc.

Hồi đó, Nguyệt Nương có thai, Công Nghi Bội có ý đồ hạ độc nàng ta giá họa cho Vân Nương, nhưng không ngờ bị nàng biết được. Vân Nương không ngăn cản Công Nghi Bội, ngược lại tương kế tựu kế, mặc cho ả ta hạ độc, trái lại bắt được ả.

Hắn khi đó tức giận là vì Cố Vân Tiện là Hoàng hậu, thân là chủ mẫu, lẽ ra phải quản lý phi tần hậu cung. Nhưng nàng rõ ràng biết hoàng duệ đang gặp nguy hiểm, lại tùy ý để tất cả mọi chuyện xảy ra như thế.

Đây là sự thất trách rất nghiêm trọng, cũng làm cho hắn không thể nào tin tưởng nàng nữa.

Đế vương từ xưa đều lo lắng chuyện sau khi mình ra đi. Nếu chính thê không có tài có đức, sau khi hắn băng hà, nàng sẽ đối xử với hoàng duệ của hắn như thế nào?

Chuyện như của Lữ hậu không thể để xảy ra thêm một lần nữa.

Lúc ấy hắn nghĩ như vậy nên mới quyết tuyệt phế nàng. Nhưng bây giờ nghĩ lại, kỳ thật hắn đối xử với nàng như vậy quá hà khắc rồi.

Lúc trước hắn không thích nàng, thời gian nàng sống ở hậu cung thật ra rất khổ cực. Bởi vì địa vị bất ổn, nên nàng cũng không có cảm giác an toàn, không dám tùy ý không có mục đích với phi tần sinh được hoàng duệ.

Nhưng ngay cả như vậy, nàng cũng chưa từng nghĩ qua việc sẽ tự mình động thủ. Thuận nước đẩy thuyền, ngồi chờ kết quả, đây là chuyện xấu duy nhất nàng từng làm qua.

Nàng đương nhiên có lỗi, nhưng bản thân hắn làm sao không sai được?

“Sự tình lúc trước, trẫm biết nàng cũng có sự bất đắc dĩ của nàng.” Hắn nói chậm lại, “Nếu như khi đó ta có thể đối xử với nàng tốt hơn một chút thì nàng cũng sẽ không như vậy.”

Cố Vân Tiện đã tưởng tượng qua rất nhiều đáp án của Cơ Tuân nhưng thế nào cũng không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nên nhất thời sững sờ.

Nàng biết, từ trước đến nay, mặc dù hắn không chủ động nhắc tới lí do trước kia nàng bị phế, nhưng trong lòng vẫn cho rằng sự việc kia là lỗi lầm không thể tha thứ của nàng.

Hắn chưa từng nghĩ qua vì sao nàng lại làm như vậy.

Thế nhưng bây giờ, hắn lại nói với nàng, sự việc kia hắn cũng có lỗi, hắn biết nàng có sự bất đắc dĩ của nàng.

Những oan ức, không cam tâm kia, hắn có thể hiểu được?

Cúi đầu xuống, nàng cảm thấy hốc mắt mình có nước.

Hắn nhìn nàng một cách trìu mến, xích lại gần một chút, hôn lên trán nàng, “Nàng yên tâm, về sau sẽ không có chuyện như vậy nữa. Hài tử của Nguyệt nương là đứa cuối cùng, nàng… sẽ không có thêm đứa con thứ nào nữa.”

Cho dù tâm tình phức tạp, nàng vẫn nghe ra được huyền cơ ẩn trong lời nói của hắn, hoang mang mở to hai mắt.

Hắn có chút bất đắc dĩ mà bật cười, “Lúc đầu trẫm không có ý định nói cho nàng, nhưng nàng lại không cho trẫm giấu nàng bất cứ điều gì nên trước tiên, chúng ta nói về chuyện này đi.”

Nàng không nhúc nhích.

Hắn vịn vai nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, “Còn nhớ rõ những gì nàng từng nói với ta không?”

“Thần thiếp đã nói gì?”

“Nàng nói, nàng không thích ta có nữ nhân khác, không thích ta đi thăm họ, không thích ta ở bên người khác.”

Nàng không biết hắn muốn nói gì, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.

“Mấy ngày nay trẫm đã suy nghĩ rất lâu, cảm thấy lời nàng nói tuy rất lớn mật, nhưng thật ra rất có đạo lý. Nếu trái tim chúng ta đã hướng về một người, đương nhiên sẽ không thể chịu được việc chia sẻ người đó với người khác. Đương nhiên, người đời cũng không suy nghĩ như thế, lúc trước ta cũng chưa từng nghĩ như thế. Nhưng hiện tại ta có thể hiểu được.” Hắn nói, “Càng quan trọng hơn là, trẫm hi vọng nàng có thể vui vẻ, nhưng nếu trong lòng nàng cứ một mực nghĩ ngợi về việc này, giữa chúng ta chung quy vẫn sẽ tồn tại một vấn đề. Trẫm không muốn chúng ta sẽ vì chuyện này mà cãi nhau.” Càng không hi vọng nàng vì chuyện này mà trong lòng có khúc mắc, lúc lạnh lúc nóng.

Nàng bỗng nhiên có một dự cảm.

Không, không thể nào. Việc này thực sự khó mà tưởng tượng nổi.

Hắn sẽ không làm như thế.

Hắn sẽ không…

“Cơ Tuân ta ở đây lập lời thề, kể từ hôm nay, cũng chỉ có một nữ nhân là Cố Vân Tiện.” Cặp mắt của Hoàng đế vừa đen vừa sâu, nhìn thẳng vào mắt nàng, phảng phất như thấy được chỗ sâu thẳm trong đáy lòng của nàng, “Giữa phu thê chúng ta, sẽ không còn người thứ ba.”

Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt gần như ngây dại.

Nói xong câu đó, chính hắn dường như cũng có chút ngượng ngùng, “Lời này nói ra cũng đâu kỳ quái đến thế?” Lắc đầu cười nói, “Nàng xem chúng như một lời hứa hẹn cũng tốt, một câu nói đùa cũng được, chung quy loại chuyện này chỉ khi ta làm được nàng mới có thể tin. Cho nên, nàng bây giờ chỉ cần chờ nhìn biểu hiện của ta là được rồi.”

Dường như hắn thật sự không có ý định tiếp tục luẩn quẩn ở đề tài này nữa, vừa nói xong đã muốn phân phó cung nhân đi truyền lệnh.

Nàng rốt cuộc cũng kịp phản ứng, đuổi theo níu ống tay áo của hắn lại, “Bệ hạ…”

Hắn quay đầu.

“Người… người nghiêm túc sao?” Nàng nói một cách khó khăn.

Hắn ôn nhu nhìn nàng một lát rồi đáp, “Đương nhiên.” Ngẫm nghĩ, Cơ Tuân lại bổ sung, “Chỉ có điều, chuyện này sẽ hơi phiền toái. Vì để tránh cho triều thần bất mãn với nàng, trẫm sẽ phải phí chút tâm tư. Cũng may bây giờ nàng đang mang thai, ta ở cạnh nàng cũng sẽ không ai có ý kiến gì. Chờ đến khi nàng sinh hài tử ra, thì cũng sẽ không khác nhau là mấy.”

“Sau khi hài tử được sinh ra?”

“Chờ con của chúng ta ra đời, nàng lúc đó nhất định đã là Hoàng hậu.” Hắn nắm chặt tay nàng, “Trẫm sủng ái thê tử của mình, ai dám nhiều lời.”

Ý của hắn là sẽ phục lập cho nàng trước khi sinh?

Việc này ngược lại không mưu mà hợp với tính toán của nàng.

Cố Vân Tiện trước đó đã nghĩ qua, nhất định phải lấy thân phận hoàng hậu sinh ra đứa bé này, mới có thể cho nó thân phận con trai trưởng tôn quý nhất. Nếu không cho dù về sau nàng trở thành Hoàng hậu, đứa nhỏ này vẫn không thoát khỏi thân phận con thứ.

Nhưng hắn rốt cuộc có ý thức được một vấn đề rất quan trọng hay không?

Nếu nàng sinh hạ con trai, thì chính là trưởng tử danh chính ngôn thuận. Theo quy củ quốc triều, trưởng tử chính là người được chọn làm Thái tử.

Hắn dự định…

Hình như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng nàng, hắn nắm chặt tay nàng, cười cười, “Trẫm hi vọng cái thai này là con trai.”

“Vì sao?”

“Nếu nàng sinh con gái thì phải tiếp tục chịu giày vò. Nếu là con trai, sự tình sau đó liền thuận theo tự nhiên.”

Ý tứ của hắn cũng không khó hiểu. Thái tử đương nhiên phải là con trai. Nếu nàng sinh con gái, đương nhiên không thể gánh vác chức trách lớn lao này. Nhưng thân thể của nàng có thể mang thai lần thứ hai hay không còn rất khó nói. Nếu như cái thai này là con gái, nàng phải tiếp tục uống thuốc, tiếp tục suy nghĩ biện pháp. Nhưng nếu là con trai, liền có thể kê cao đầu không lo lắng, còn có đứa thứ hai hay không thì đều phải xem tâm tình của ông trời.

Cho nên, hắn thật sự có ý này.

Hắn muốn lần nữa lập nàng làm Hoàng hậu, còn muốn cho con của nàng lên làm Thái tử.

Không chỉ như thế, càng quan trọng hơn là hắn đã đáp ứng với nàng, sẽ không có nữ nhân khác.

Hắn nói, bên cạnh hắn chỉ có mình nàng.

Hứa hẹn về lập hậu và thái tử thật ra đều không có gì, nàng vốn đã có mục tiêu như thế, chẳng qua bây giờ là điều mong mỏi được thực hiện mà thôi.

Nhưng về lời hứa hẹn còn lại, nàng hoàn toàn chưa từng nghĩ đến…



Đêm hôm ấy, Hoàng đế ngủ rất say bên cạnh Cố Vân Tiện. Nương theo ánh sáng của trăng, nàng nửa ngồi tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt hắn, càng nhìn lòng càng tràn ngập sự bi thương.

Nàng không rõ rốt cuộc ông trời đang trêu đùa gì nữa Lúc nàng dốc hết tấm chân tình với hắn, hắn lại vứt bỏ nàng như giày rách. Giờ đây nàng đã mất đi tình cảm thật sự, chỉ còn lại sự tính toán, hắn lại đối xử với nàng như vậy.

Lúc trước nàng một mực không quá quan tâm sự sủng ái của hắn. Nàng luôn cảm thấy chỉ là hắn nhất thời cao hứng, đối với nàng như thế là do hứng thú với một người không thể hiểu thấu được, cũng sẽ không kéo dài được bao lâu. Nếu như nàng lại tin tưởng hắn, chỉ sợ sẽ lại phạm phải ác mộng như kiếp trước.

Nhưng bây giờ nàng không thể xác định rõ.

Trải qua mấy ngày ở chung, nàng thật ra đã biết rõ hắn là một người có thành tựu, mưu tính, hành vi hoang đường chỉ là vỏ bọc để ngụy trang. Ẩn giấu dưới lớp mặt nạ kia chính là một người vừa khôn khéo lại kín đáo.

Mà vì nguyên nhân như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói bừa việc sủng ái một ai đó.

Nếu Cơ Tuân nói, vậy là hắn đã thật lòng.

Chí ít, thời điểm hắn nói ra lời hứa hẹn kia, là sự chân thành thật sự.

Chuyện tương lai khó mà đoán trước, có thể sau này hắn sẽ coi trọng những mỹ nhân khác, sẽ phụ lại lời thề ước. Nhưng ít ra vào thời khắc ấy, trong lòng hắn cũng chỉ có nàng. Ít ra vào thời khắc đó, hắn nguyện ý vì nàng từ bỏ tất cả nữ nhân, nguyện ý ở bên nàng, ngày ngày đêm đêm.

Ít ra vào thời khắc ấy, hắn đối với nàng là thật lòng.



Sáng sớm ngày hôm sau, đại giá khởi hành rời khỏi hành cung Mậu Sơn, trở về hoàng cung Dục Đô phía bắc.

Có lẽ bây giờ cũng không nóng vội nên Hoàng đế không triệu Cố Vân Tiện qua làm bạn, mà một mình ngồi một xe.

Cố Vân Tiện ngồi trong xe vén rèm, nhìn Mậu Sơn ngày càng xa, trong lòng có chút cảm thán.

Lần này chỉ ở đây ngắn ngủi hơn mười ngày nhưng nàng lại cảm giác giống như thời gian đã trôi qua rất lâu.

Lâu đến mức nàng có thể thực hiện được tâm nguyện ở cả hai kiếp.

Cung nhân Hàm Chương điện đã sớm nhận được tin tức, biết nương nương nhà mình vừa ra ngoài một chuyến đã có thai nên ai cũng vô cùng vui mừng. Tâm tình kích động khó có chỗ xả, bọn họ liền đồng tâm hiệp lực đổi mới hoàn toàn bài trí trong Hàm Chương điện, làm cho Cố Vân Tiện sững sờ.

“Các ngươi, cũng quá phô trương rồi?” Nàng đứng ở cửa điện nhìn khắp bốn phía, nói một cách do dự.

Thời điểm như vậy, nếu là ngày xưa Thái Hà đều sẽ là người ngăn lại, nhưng lúc này lại đi ngược với con đường cũ, nàng ấy cười tủm tỉm nói, “Nô tỳ cảm thấy rất tốt. Kỳ thật bọn họ cũng không quá phô trương, chỉ là đem một số vật dụng tốt ở khố phòng dọn ra, không tính là khác người. Nương nương không cần lo lắng.”

Cố Vân Tiện nhìn Liễu Thượng cung một chút, thấy đối phương cũng không có biểu hiện dị nghị gì nên không phản đối nữa.

Dù sao dưới tình huống như vậy, nàng giả bộ biết điều cũng không có tác dụng gì.

Để cung nhân tùy ý lui ra thu dọn đồ đạc, nàng ngồi xuống giường mềm bên cạnh, xoa bả vai, “Bây giờ ngồi xe ngựa một lát cũng thấy mệt, thật sự càng ngày càng vô dụng.”

“Ai có thai cũng sẽ như vậy.” A Từ nói, “Để nô tỳ xoa bóp cho tiểu thư nhé.”

“Không cần.” Cố Vân Tiện trừng mắt, nhìn nàng ta cười, “Em lui xuống xem bọn họ đi, đừng để họ chăm sóc cây hoa ta thích không đúng ý.”

Sau khi A Từ lui ra, Liễu Thượng cung mới nói, “Nô tỳ vừa đi nghe ngóng, bệ hạ lúc này vừa hồi cung chưa được một lát đã có mấy đại thần cầu kiến, bẩm có việc muốn diện kiến bệ hạ.”

Cố Vân Tiện cười nhạt một tiếng, “Nghĩ thôi cũng biết, hơn phân nửa là về việc lập hậu.”
HẾT CHƯƠNG 107