Edit:Linhlady

"Ừ." Cho dù nội tâm đang kích động như thế nào, Mạc Kỳ vẫn trưng bộ mặt than, khiến người khác không đoán ra được tâm tư của hắn.

Mạc Tiêu Uyên vừa thấy các dạng này của anh cả nhà mình, ở trong lòng yên lặng trợn trắng mắt.

【 muộn tao 】

Mạc Tiêu Uyên ở trong lòng phun tào, trên mặt cũng ra vẻ không tình nguyện.

【 hừ! Rõ ràng là người là mình mang về, thế mà lại nói tên trước cho người khác. 】

Mạc Tiêu Uyên cảm thấy thật ủy khuất, rõ ràng hắn mới là người Quả Quả nên dựa vào nhất, vì sao nhóc lại ghé vào đùi đại ca.

Rõ ràng cũng có thể ghé vào trên đùi hắn mà!

Mạc Tiêu Uyên cúi đầu nhìn thoáng qua đùi mình so với anh cả nhỏ hơn rất nhiều, trong mắt ủy khuất càng sâu.

Hiên Viên Quả Quả không biết có phải nhận ra cảm xúc của Mạc Tiêu Uyên hay không, lập tức nhảy đến trước mặt hắn, sau đó nhanh chóng nắm lấy tay hắn, lại nhảy đến trước mặt Mạc Kỳ.

Hiên Viên Quả Quả biết, Mạc Kỳ mới là người nói chuyện ở cái nhà này.

"Anh trai, em có thể chơi cùng anh ấy không?"

Hiên Viên Quả Quả nghiêng đầu, hoàn mỹ làm siêu lòng y.

Mạc Kỳ:!!! Chơi chơi chơi! Tùy tiện chơi!

Hiên Viên Quả Quả làm động tác này khiến Mạc Kỳ manh rối tung rối mù mặt không biểu tình gật đầu, cuối cùng còn nhìn Mạc Tiêu Uyên nói: "Đi chơi với em gái phải ngoan."

Mạc Tiêu Uyên:......

Rốt cuộc anh là anh của ai hả!"Hì hì, anh phải chăm sóc em nha ~"

Hiên Viên Quả Quả quay đầu nói với Mạc Tiêu Uyên, mi mắt cong cong dáng vẻ tinh xảo khiến tâm Mạc Tiêu Uyên nhảy dựng.

"Biết...... Đã biết!"

Mạc Tiêu Uyên bên tai đỏ lên, hắn quay đầu đi, không tiếp tục nhìn Hiên Viên Quả Quả.

Hiên Viên Quả Quả cũng không thèm để ý, dù sao bé sẽ ăn vạ Mạc Tiêu Uyên, hắc hắc ~

Thời gian trôi đi, cả nhà đi ăn cơm.

Mạc gia từ trước đến nay đều là nam thừa, nữ thiếu, đột nhiên xuất hiện một bé gái tinh xảo ngoan ngoãn, mọi người đều yêu thích không thôi, trong đó không thiếu Mạc Kỳ.

Đến nỗi thân phận của Hiên Viên Quả Quả, bọn họ nhưng cũng không hoài nghi gì.

Người Mạc gia có một tuyệt kỹ, đó là giác quan thứ sáu cực kỳ tốt, trên cơ bản nếu bọn họ thích, căn bản không có khả năng là người xấu.

Huống chi, đứa bé này lại do tên gia hỏa Mạc Tiêu Uyên keo kiệt mang về!

Phải biết rằng lúc trước bọn họ muốn nuôi một con chó nhỏ đã bị Mạc Tiêu Uyên đại nhân giáo huấn giáo huấn nửa ngày, nói cái gì một con chó một ngày ăn hết bao nhiêu, một tháng lại ăn hết bao nhiêu, một năm lại ăn hết bao nhiêu.

Tóm lại dáng vẻ keo kiệt kia, thật sự làm cho bọn họ không đành lòng nhìn thẳng.

Cũng không biết Mạc gia bọn họ tạo nghiệp gì, vì sao lại có một tiểu thiếu gia chết keo chết kiệt tham tiền như vậy!

Hiện giờ tiểu thiếu gia lại mang về một bé gái, hơn nữa nhìn dáng vẻ, bé gái có thể ăn!

Đây là kết luận của người Mạc gia sau khi nhìn Hiên Viên Quả Quả ăn xong bát thứ ba còn ra vẻ đáng thương nhìn quản gia nhà bọn họ.

Mạc Tiêu Uyên nhìn Hiên Viên Quả Quả đang đến bát cơm thứ tư, khóe miệng theo bản năng giật giật.

Hắn còn chưa ăn xong bát thứ nhất, nhóc con đã ăn tới bát thứ tư!

Giờ khắc này, Mạc Tiêu Uyên như nghe thấy thanh âm tan nát cõi lòng.

Hiên Viên Quả Quả cũng mặc kệ này kia, đồ ăn nơi này thật sự rất ngon, bé thật đói thật đói ~

Chờ đến khi bé ăn no xong, bé sờ sờ bụng của mình, ừm...... No no.

Tầm mắt mọi người đều dừng ở trên bụng của bé, khiến bên tai bé có chút hồng hồng.

Mạc Kỳ:!! A a a! Bụng nhỏ, sờ khẳng định thật thoải mái!

Mạc Tiêu Uyên theo bản năng sờ bụng của mình, cứng cứng, khẳng định không mềm như của Quả Quả.