Hai người Trần Phong và Triệu Thiên Sơn cùng đến tửu lâu từ sáng sớm.

Lần này, với sự xuất hiện của quận trưởng quận Hỏa Thung, pháp sư tóc bạc không gặp bất cứ trở ngại nào như hồi hôm.

Cả hai đều đến thẳng phòng riêng nơi diễn ra cuộc họp, sau đó Phong Hiệp ngồi xuống vị trí trong cùng còn Triệu quận trưởng thì đứng cạnh y.

Đem mắt nhìn vị trí mặt trời nhân tạo bên ngoài, y hỏi:
– Trước giờ đã từng có lần nào họp bất thường thế này chưa?
– Từ khi ta tham gia thì chưa, đây chính là lần đầu tiên.
– Vậy những lần họp trước thường thì thứ tự mọi người đến họp như thế nào? Có ai đến đúng giờ không?
– Ngoài ta thì chỉ có duy nhất một người, sư đoàn trưởng quận Dương Nhiên, Mộc Hỏa Lân, còn đâu đều là đến muộn hết.

Mà sao hôm qua ngài không hỏi mấy cái này luôn, nếu đó cũng là một phần của kế hoạch thì bàn bây giờ không phải hơi muộn rồi sao?
– Không, chẳng ảnh hưởng gì đâu, ta hỏi vậy thôi!
Trần Phong mỉm cười, trấn an người ngồi cạnh mình.

Quả là vậy, thông tin này cũng là có ích, nhưng không phải điều sử dụng ngay hôm nay.

Quận Dương Nhiên nằm cạnh quận Hỏa Thung, tính ra Mộc Hỏa Lân kia có thể sẽ là một trong hai người y cần làm việc nhiều nhất trong thời gian tới.

Biết được hắn ta là một người đúng giờ như thế y cũng có vài phần hài lòng, nhưng đồng thời cũng không đơn giản như vậy.

Bất quá dù sao thì nó vẫn không ảnh hưởng đến kế hoạch lúc này.
Và quả nhiên, hai người đợi không lâu thì có một thân ảnh bước vào phòng.

Hắn ta dong dỏng cao, thân hình tuy không vạm vỡ, đô con nhưng nhìn vẫn thấy được cơ bắp săn chắc ẩn hiện sau lớp áo vải đơn giản.

Hắn ta nhanh chóng nhận ra có người đến trước mình, liền bước tới, cười nói:
– Triệu quận trưởng, đã lâu không gặp! Còn vị này là?
– Đã lâu không gặp, Mộc đoàn trưởng!
Triệu Thiên Sơn bước tới, bắt tay với hắn ta, sau đó tránh sang một bên, nhường chỗ cho pháp sư tóc bạc.

Y đưa tay trái ra:
– Ta là Trần Phong, sư đoàn trưởng đương nhiệm của quận Hỏa Thung!
– Ra là Trần đoàn trưởng! Hân hạnh, hân hạnh!
Mộc Hỏa Lân bắt tay với y, cười cười nói.

Sau đó hắn ngồi vào vị trí trong cùng, có chút giống như chủ trì cuộc họp.

Phong Hiệp mặt khác, không ngồi chỗ ban nãy nữa mà đổi sang vị trí ngoài cùng, Triệu quận trưởng như cũ, không ngồi xuống, chỉ đơn giản là đứng cạnh y.

Mộc đoàn trưởng thấy vậy hơi nhíu mày, hỏi:

– Hai người sao vậy?
– Không có gì, ta là người mới, không thể cứ thế ngồi vị trí chủ tọa được, phải không?
Trần Phong cười đáp, trong lòng đối với người kia vài phần tiếu ý.

Có vẻ như cuối cùng, những tháng ngày “bình yên” của y tại Đại Viêm Đế Quốc này đã kết thúc, khi mà một trong những người y phải hợp tác vui vẻ trong thời gian tới lại là người kia.

Mộc đoàn trưởng vẫn chưa hết thắc mắc:
– Vậy tại sao Triệu quận trưởng lại đứng như thế? Vẫn còn rất nhiều chỗ trống mà?
– Cái gì cũng nên đúng vị trí của nó, không phải sao?
Pháp sư tóc bạc cười nói, đợi một biểu cảm thú vị nào đó của Mộc Hỏa Lân.

Và không làm y phải thất vọng, hắn ta khuôn mặt méo mó đi một chút, khi mà không biết nên khóc hay nên cười, nên đồng tình hay phản đối.
Không khí sau đó có hơi căng thẳng, không bên nào mở lời hay làm gì cả, chỉ đơn giản là chờ đợi đến giờ.

Các quận trưởng và đoàn trưởng khác chừng nửa canh giờ sau mới lần lượt xuất hiện, và cũng giống như với Mộc đoàn trưởng, kết thúc chào hỏi với hai người Phong Hiệp đều rất là khó xử.
Hai người cuối cùng đến là những người thuộc quận Hoàng Sam, quận cuối cùng trong ba quận tiếp giáp Hỏa Ngục của tỉnh Hắc Diệm.

Bọn họ trông thấy chỗ trống thì vô tư tiến lại, rồi để ý thấy ở đó có một người đứng và một người lạ mặt thì hơi nghi hoặc, hỏi:
– Hai vị đây là?
– Ta là Trần Phong, sư đoàn trưởng đương nhiệm của quận Hỏa Thung, còn đây là thuộc hạ của ta!
Pháp sư tóc bạc mặc cho có chút ngán ngẩm, nhưng vẫn không biểu hiện ra cái gì, nói lại lần thứ bảy câu giới thiệu.

Vị nam tử trong hai người nghe vậy thì có chút khó chịu, hỏi:
– Tại hạ là Khúc Hạo, sư đoàn trưởng đương nhiệm của quận Hoàng Sam.

Đây là Nạp Lan Yến, quận trưởng của ta.

Dám hỏi Trần đoàn trưởng vì cớ gì lại cư xử với quận trưởng của mình như vậy? Trước giờ hai chức vị này vẫn luôn ngang hàng với nhau không phải sao?
Phong Hiệp nhướn mày nhìn người nọ.

Y không bất mãn, ngược lại còn rất hài lòng với thái độ của hắn, quả đúng như thông tin hồi hôm Triệu Thiên Sơn cung cấp.

Y đáp:
– Ta không biết cách làm việc của Khúc đoàn trưởng thế nào, nhưng với ta, nếu như năng lực không đủ vậy tốt nhất không nên làm lãnh đạo, vẫn nên là chịu sự quản lý của người khác.

Quận của ta hiện đang là như vậy!
– Ý người là Triệu quận trưởng làm việc chưa tới?
Nữ tử đi cùng Khúc Hạo lên tiếng.

Nàng ta mặc cho là nữ nhân nhưng đã đạt được vị trí này từ khi còn rất trẻ, theo đó nghe được nhận xét của Trần Phong thì hơi bất bình một chút.

Nàng biết rõ, Triệu Thiên Sơn năng lực rất cao, chỉ là vì chuyện gia tộc nên mới bị chèn ép.


Người trước mặt cư xử như vậy nhiều khả năng nguyên do cũng là như thế.
Pháp sư tóc bạc không đáp, mặt khác quay sang nhìn quận trưởng của mình, hỏi:
– Chuyện ta giao ngươi làm đã hoàn thành chưa?
– Tiểu nhân vô dụng đã làm lỡ việc của đại nhân, ngàn lần mong ngài thứ tội!
Phong Hiệp quay lại nhìn Nạp Lan Yến:
– Vậy đấy! Nếu có thể ta đã cho người khác lên làm quận trưởng rồi, tiếc là ta không có quyền hạn nhiều đến thế.

Giờ thì cho ta xin phép!
Nói rồi y bước qua hai người của quận Hoàng Sam, đứng trước toàn thể các cao tầng trong tỉnh.

Khúc Hạo bọn họ tuy khó chịu nhưng cũng không có cách nào, ngồi xuống chỗ trống y để lại, bất lực nhìn Triệu Thiên Sơn đứng ngay bên cạnh.

Đợi hai người yên vị, Trần Phong mới nhìn tất cả mọi người, cười nói:
– Giới thiệu lại lần cuối, ta là sư đoàn trưởng đương nhiệm của quận Hỏa Thung, và cũng là người đã mời các vị dự cuộc họp bất chợt này.

Nếu có làm phiền thì mong các vị thứ lỗi, nhưng ta có chuyện gấp không thể chờ được!
– Trần đoàn trưởng gặp phải chuyện gì?
Mộc Hỏa Lân nhíu mày hỏi.

Đôi mắt nhỏ của hắn lúc này trông như nhắm hẳn lại.

Đối với hắn, bản thân pháp sư tóc bạc đã là cả một vấn đề cực lớn rồi, chuyện mà y mang đến hắn cho là chẳng có điểm nào tốt đẹp.

Ngoại hình của y làm hắn nhớ đến đám người Đông Thần Vực trong sách sử, ngoại trừ một điểm là tóc y bạc hoàn toàn, dấu hiệu của điềm xấu.

Mặc kệ những gì hắn nghĩ, Phong Hiệp đơn giản nói:
– Ta có cách để tiến vào Hỏa Ngục!
Một lời tuyên bố ngắn gọn nhưng ngay lập tức khiến cho tất cả mọi người trợn trừng mắt kinh ngạc.

Việc mà cả vạn năm qua không một ai có thể làm được, chỉ có thể mơ tới nhưng người trước mặt đây lại khẳng định hết sức chắc chắn.

Khúc Hạo vẫn chưa tin lắm, hỏi:
– Ý của các hạ tiến vào là…
– Đúng, đặt chân lên vùng đất đó nhưng không phải chịu bất cứ áp lực nào, được hít thở bầu không khí trong lành, đồng thời được bao quanh bởi pháp lực thuần khiết.
Trần Phong gật đầu với hắn, xác nhận sự thật mà không ai trong phòng tin nổi.

Đợi mọi người ổn định trở lại, y nói:
– Ta hiện tại đã mở ra một vùng không nhỏ không gian ổn định như vậy, tuy nhiên tài lực hiện có của sư đoàn Hỏa Thung chỉ có thể cầm cự với thú triều bên trong nó.

Nói cách khác, ta chỉ mới chiến đấu trong điều kiện thuận lợi hơn, còn chuyện mở rộng lãnh thổ vẫn là chưa thể.


Chính vì thế, ta mới triệu tập cuộc họp này để bàn bạc với các vị!
– Ý của Trần đoàn trưởng có phải là muốn có sự trợ giúp từ binh sĩ của chúng ta?
Mộc đoàn trưởng hỏi, giọng điệu có một phần rất nhỏ hàn ý mà chỉ có pháp sư tóc bạc nhận ra.

Y nói:
– Binh sĩ của các vị có nhiệm vụ của họ, cái ta muốn bàn là về cơ cấu quân đội hiện tại của các quận.
– Các hạ có thể nói rõ hơn không?
Nạp Lan Yến khá chú ý về cách lựa chọn từ ngữ của Phong Hiệp, nói.

Y mỉm cười:
– Thực ra cũng không có gì quá phức tạp.

Hiện nay các quận của tỉnh Hắc Diệm chúng ta hằng năm đều là tuyển binh từ các trại tập trung lên, sau đó tiếp tục huấn luyện bọn họ.

Tùy vào đặc điểm mỗi quận mà sẽ có các cách tu luyện khác nhau, nhưng đến một thời điểm nhất định, các binh sĩ sẽ được tuyển chọn, thăng tiến lên cấp quân đoàn.

Thành tích của các sư đoàn trưởng lưu lại để tiến cấp được đánh giá dựa trên hai tiêu chí chính: Một là chất lượng của các binh sĩ dưới trướng mạnh hay yếu, số lượng đạt chuẩn là nhiều hay ít.

Mà thứ hai, chính là khả năng xử lý công chuyện trong quận của mình hiệu quả hay không.

Đối với ba quận tiếp giáp Hỏa Ngục, đó chính là việc chống lại thú triều cùng với nghiên cứu phương pháp mở rộng lãnh thổ.

Với sáu quận còn lại thì là việc đảm bảo an ninh trong tỉnh cùng với cật lực tu luyện để lên quân đoàn tỉnh.
Ngừng lại một chút, Trần Phong tiếp tục:
– Có thể nói, việc tinh tiến tu vi là hết sức thiết yếu khi mà kẻ địch luôn rất cường hãn, muốn đảm bảo sống sót trở về bắt buộc phải là kẻ mạnh.

Tuy nhiên việc thực chiến đồng dạng cũng cực kỳ thiết yếu, bởi nếu chỉ chăm chăm đề thăng đẳng cấp, pháp lực của các binh sĩ sẽ hết sức phù phiếm.

Đó cũng là lý do mà chất lượng binh sĩ lên quân đoàn của sáu quận phía trong luôn luôn thấp hơn ba quận bên ngoài, mặc cho số lượng thì lại đông hơn.

Ta khá chắc cầm trên tay bản đánh giá ấy các vị chẳng thích thú gì!
Quận trưởng và sư đoàn trưởng của sáu quận phía trong cựa quậy trên ghế rất không thoải mái, một người nhịn không được, nói:
– Và Trần đoàn trưởng triệu tập cuộc họp này hẳn không phải để chọc tức chúng ta, phỏng?
– Đương nhiên, đương nhiên!
Pháp sư tóc bạc mỉm cười nhìn hắn ta, sau đó y chậm rãi nói:
– Ta có một đề nghị nho nhỏ với các vị, đó là giao cho ta một lượng nhỏ những binh sĩ mà các vị tuyển được từ trại tập trung.

Mười phần ta sẽ chỉ nhận hai phần, trên giấy tờ, những người này vẫn sẽ do các vị huấn luyện, nhưng thực tế lại là do ta giảng dạy thực chiến.

Hai quận Hoàng Sam và Dương Nhiên cũng có thể tham gia cùng ta nếu muốn.
Tất cả mọi người rơi vào trầm mặc.

Đối với sáu quận phía trong, đây là một đề nghị hết sức hời, khi mà bọn họ có thể nâng cao thành tích cá nhân nhờ có sự trợ giúp của người kia, mà mặt khác, y cũng được họ giúp khi bổ sung binh sĩ.

Với hai quận còn lại, bọn họ không phải quá thiếu binh lực, nhưng có thêm thì chẳng dại gì mà không nhận, thỏa thuận này tuyệt đối là ai cũng có lời.
– Nhưng làm thế nào để đảm bảo tất cả đều công bằng, không có kẻ trở mặt?
– Ta đã chuẩn bị vụ này rồi!
Phong Hiệp cười, từ trong giới chỉ lấy ra một tờ giấy.

Đây là một bản cam kết được đảm bảo tuyệt đối bởi pháp thuật, bất cứ kẻ nào có hành vi phản bội liền sẽ nhận phải một chưởng toàn lực của nhị tinh pháp tôn.


Y đặt miếng giấy và một dụng cụ viết lên bàn cho mọi người cùng xem, nói:
– Bất cứ ai đồng tình thì ký tên mình vào bản cam kết, mọi việc sẽ có thể bắt đầu từ ngày mai!
Mọi người lần lượt truyền tay nhau đọc tờ giấy, cố hết sức tìm ra điểm gì đó không đúng.

Tuy nhiên mọi câu chữ đều là hết sức rõ ràng và công bằng, đúng với những gì họ mong muốn, vậy nên ai cũng gần như đặt bút ký ngay tức thì.

Ngay cả Mộc Hỏa Lân tuy vẫn đem ánh mắt nghi hoặc hết nhìn bản cam kết đến nhìn người soạn thảo nó, nhưng cuối cùng vẫn là quyết định ký.
Trần Phong quan sát động thái của tất cả mọi người, bí mật mỉm cười.

Vậy là bước đầu kế hoạch của y diễn ra hết sức suôn sẻ, mặc cho xuất hiện tên Mộc đoàn trưởng có vẻ xảo quyệt, nhưng hiện tại vẫn chưa làm y gặp bất cứ rắc rối nào.
Mọi người ký xong xuôi đâu đấy, bản cam kết trở về tay pháp sư tóc bạc trong sự hân hoan của họ.

Với việc y là người đề xuất, y cũng sẽ là người giữ bản gốc, còn bản sao sẽ được y đưa cho họ sau.

Kể từ khoảnh khắc này, chỉ có người nào đủ mạnh, với quyền hạn cao hơn tất cả họ trong cái tỉnh Hắc Diệm này mới có thể sửa đổi nó.
Nhưng cũng đúng lúc đó, cánh cửa phòng mở ra, để lộ hai thân ảnh đang từ từ bước vào.

Mọi người đem ánh mắt khó hiểu nhìn hai người họ, chỉ trừ Phong Hiệp khóe miệng khẽ nhếch lên một chút.

Hoàn Nhan Phúc nhẹ nhàng khép cửa lại, sau đó quay qua hỏi:
– Bàn bạc đến đâu rồi?
– Vừa mới ký xong cam kết!
Trần Phong đưa tờ giấy cho hắn, nói.

Tuy nhiên người nhận lấy nó từ tay y lại không phải hắn mà là nam tử bận hắc y đi cùng.

Người này cao lớn như thiết tháp, cơ bắp rắn chắc vô cùng, khí tức lại hết sức ôn nhu, nội liễm, được kiểm soát vô cùng tốt.

Phó tướng quân đoàn Hắc Diệm thì hay xuống các quận để ra chỉ thị nên mọi người còn biết, nhưng người kia thì không ai quen mặt.

Như cảm nhận được cái nhìn tò mò của mọi người, hắn nói đơn giản:
– Ta là quân đoàn trưởng đương nhiệm!
Một câu khẳng định đơn thuần, nhưng lập tức khiến cho tất cả, trừ pháp sư tóc bạc không hẹn mà cùng cúi đầu xuống.

Nhân vật bậc này chỉ bằng một lời nói có thể khiến chúng mất trắng cả sự nghiệp, có nằm mơ cũng không thể tin được là sẽ xuất hiện ở đây lúc này.

Hắn đọc nhanh bản cam kết một lần, sau đó khẽ phất tay một cái, sau đó trả nó lại cho người đứng trước mặt, nói:
– Ngươi hẳn là sư đoàn trưởng quận Hỏa Thung?
– Đúng là ta!
Phong Hiệp nhận lại bản cam kết, đọc phần số lượng binh sĩ tiếp nhận, sau đó quay lên nhìn quân đoàn trưởng:
– Ngươi muốn ta đảm nhận tận tám phần?
– Ngươi cần, và đủ năng lực!
Hắn nói đơn giản, không phiền hà gì với cách xưng hô của Trần Phong.

Sau đó, hắn hất đầu, nói:
– Dẫn chúng ta đi xem thành quả của ngươi một chút!
Pháp sư tóc bạc mỉm cười, khẽ gật, dẫn đầu mọi người bước ra khỏi phòng, trở về với doanh trại sư đoàn Hỏa Thung..