Nhà ăn Tam Thu Thủy nằm trên tầng cao nhất của tòa cao ốc Minh Châu, nhà hàng này yêu cầu phải đặt trước một tháng mới có được một bàn ăn, hiện giờ lại chỉ có duy nhất một bàn khách nhân.

Khắp nơi tràn ngập hoa tươi, tiếng đàn du dương.

Thanh niên cao lớn anh tuấn, thiếu nữ thanh thuần xinh xắn, nâng lên chén rượu, tốt đẹp như tranh vẽ.

Khương Tuyết Vi thăm dò nhấp thử một ngụm nhỏ rượu vang đỏ, bị làm cho cay đến nhăn mặt thè lưỡi: "Khó uống quá, thật không biết vì sao các ngươi lại thích uống rượu như vậy."

Cố Thiếu Hiên bị bộ dáng đáng yêu của cô lấy lòng, khuôn mặt vốn mang theo chút sầu tư hiện giờ lộ ra ôn nhu, tươi cười nói: "Đều nghe muội, tiểu nữ hài không nên uống rượu, ta đổi nước trái cây hay sữa bò cho muội?"

Khương Tuyết Vi không phục, nhăn lại cái mũi nói: "Muội đã mười tám tuổi, muội đã thành niên, không phải tiểu nữ hài."

Cố Thiếu Hiên ánh mắt mang theo tình ý, vô hạn sủng nịch nói: "Nhưng ở trong mắt ta, muội vĩnh viễn đều là tiểu nữ hài, một tiểu nữ hài nên được phủng ở trong lòng bàn tay mà che chở."

Khuôn mặt trắng nõn của Khương Tuyết Vi ửng hồng, đôi mắt trong veo như nước.

Cố Thiếu Hiên mỉm cười nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy tình ý: "Tiểu nữ hài của ta, sinh nhật vui vẻ!"

Khương Tuyết Vi tươi cười như hoa: "Cố đại ca, muội hôm nay rất là vui, Cố đại ca cũng không nên vui sao."

Cố Thiếu Hiên kinh ngạc.

Khương Tuyết Vi cách một khoảng không vỗ vỗ mày của hắn: "Cố đại ca đều đã nhíu mày rất nhiều lần, còn thường thường nhìn di động. Là có chuyện gì sao? Nếu là hôm nay Cố đại ca bận việc, thì nên đi đi, muội không có việc gì."

Cố Thiếu Hiên cảm động nhìn cô ngoan ngoãn hiểu chuyện, hắn than một tiếng: "Nha đầu này. Chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi, làm sao có thể quan trọng bằng bồi ngươi ăn sinh nhật."

Khương Tuyết Vi lo lắng nhìn hắn: "Có thể làm cho Cố đại ca mặt ủ mày chau, khẳng định sẽ không phải việc nhỏ. Cố đại ca nói xem, thật là xem muội như tiểu hài tử, hôm nay chính là sinh nhật 18 tuổi của muội, từ hôm nay trở đi muội chính là một người trưởng thành, muội là một cái người lớn."

Cố Thiếu Hiên buồn cười: "Kỳ thật cũng không có chuyện gì, muội cũng biết ta vốn dĩ định nhân ngày 618 cho ra mắt hàng loạt dòng điện thoại quả vải."

(*ngày 618 = 18/6 lễ hội mua sắm)

Khương Tuyết Vi mặt đẹp nhiễm hồng, Cố đại ca tốt nghiệp xong không có tiến vào công ty của gia đình làm việc, mà là tự ra ngoài gây dựng sự nghiệp, phát triển điện thoại mang thương hiệu quả vải. Điện thoại này được lòng những người trẻ tuổi vì mẫu mã đẹp mắt giá cả lại phải chăng, không đến ba năm, điện thoại quả vải liền thành công đưa ra thị trường. Loạt điện thoại quả vải đó là Cố đại ca làm lễ vật tặng cho cô, cái chữ kia là lấy từ Vi trong tên cô.

Cố Thiếu Hiên nhéo nhéo giữa đôi lông mày: "Ta cũng có ý định giữa năm sẽ đẩy ra thêm một loạt, bọn họ liền muốn nhắm vào ta, cư nhiên lại tố cáo công ty của ta ăn cắp kỹ thuật của bọn họ. Năm kia đã nháo lên một trận, Hàn Lệ người này làm việc quá táo bạo, không cho phép công ty khác khiêu chiến địa vị trong ngành sản xuất của bọn họ, ỷ vào sự ủng hộ của chính phủ, một khi thấy công ty khác phát triển ngành nghề này liền ra tay chèn ép, quả thực là dùng đủ loại thủ đoạn. Nếu không phải có chính phủ ủng hộ, lần kiện tụng trước đó chúng ta làm sao lại thua, lần này cũng chỉ sợ là..."

Cố Thiếu Hiên buồn bực thở dài một hơi: "Vi Vi thực xin lỗi muội, loạt điện thoại chỉ sợ không thể đúng hạn đẩy ra."

Khương Tuyết Vi lòng đầy căm phẫn, đôi bàn tay trắng như phấn của cô nắm chặt: "Hàn Lệ sao có thể ỷ thế hiếp người như vậy, thật là quá đáng, chẳng lẽ cứ mặc kệ bọn họ đổi trắng thay đen chèn ép người khác."

Cố Thiếu Hiên bất đắc dĩ nói: "Hàn Lệ chính là người như vậy, hảo hảo, ngoan, không nên tức giận, tức giận liền sẽ không xinh đẹp. Hôm nay là sinh nhật của muội, chúng ta không nói chuyện này làm mất hứng nữa. Còn chưa tới tình trạng xấu nhất, ta sẽ lại nghĩ biện pháp, có lẽ sẽ còn cơ hội thay đổi."

Khương Tuyết Vi lo lắng: "Thật vậy chăng?"

"Tin tưởng ta, được không? Vi Vi." Cố Thiếu Hiên cho cô một nụ cười trấn an.

Khương Tuyết Vi lại an tâm không được, tập đoàn lớn mạnh lại thâm hậu như vậy, Hàn Lệ lại cường thế, cô cũng đều nghe thấy, Cố đại ca thật sự có thể tránh được ác ý của đối phương nhắm vào mình sao?

"Ăn bánh kem đi." Cố Thiếu Hiên dò hỏi Khương Tuyết Vi.

Khương Tuyết Vi thất thần gật gật đầu.

Bánh kem năm tầng tinh xảo hoa lệ được đẩy lên, tâm tình không tốt của Khương Tuyết Vi nháy mắt ngẩng đầu, kinh hỉ nhìn ở tiểu nữ hài mặc lễ phục kéo đàn violon được đặt trên bánh kem, ngũ quan của tiểu nữ hài có bảy phần giống cô, Khương Tuyết Vi kích động che lại miệng: "Cố đại ca!"

"Thích không?"

"Ân." Khương Tuyết Vi tươi cười rạng rỡ dùng sức gật đầu, "Trời ạ, nhìn thật xinh đẹp a."

Cố Thiếu Hiên cười nói: "Không có xinh đẹp bằng muội."

Khương Tuyết Vi tựa như giận dỗi lại tựa như vui mừng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Đôi mắt của Cố Thiếu Hiên tối sầm lại, đi qua phía sau ôm lấy cô, vòng tay to bao bọc thân thể nhu nhược không xương của cô: "Ta bồi muội cùng nhau châm nến."

Khương Tuyết Vi rúc vào trong ngực hắn, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, đôi mắt trong trẻo ẩm ướt, mười phần bộ dáng cô gái nhỏ.

Cố Thiếu Hiên cầm lấy bật lửa thay cô châm lên ngọn nến, buông ra tay cô, đặt xuống eo thon: "Cầu nguyện đi."

Khương Tuyết Vi nghiêng mặt nhìn hắn, đột nhiên trước mắt tối sầm, cô mờ mịt vô thố mở to hai mắt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, hô hấp đan xen, gắn bó môi răng, mặt cô hồng lên, giống như đánh mười tầng má hồng.

Cố Thiếu Hiên thanh âm khàn khàn: "Sinh nhật 18 tuổi vui vẻ, nữ hài của ta!"

Khuôn mặt hồng Khương Tuyết Vi không dám ngước lên nhìn vào con mắt đen nhánh bức người, hoang mang rối loạn xoay mặt sang chỗ khác: "Muội, muội cầu nguyện."

"Cầu nguyện đi."

Hô hấp cực nóng xẹt qua bên tai, khiến Khương Tuyết Vi nhẹ nhàng run lên, cô đỏ mặt nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, yên lặng cầu nguyện.

Cố Thiếu Hiên nhìn chăm chú cô, đáy mắt nhu tình thối lui, chỉ còn lại ánh mắt chờ mong cùng suy nghĩ sâu xa.

"Muội cầu nguyện xong rồi." Khương Tuyết Vi mở mắt ra.

Cố Thiếu Hiên cười nói: "Cắt bánh kem đi."

Khương Tuyết Vi chớp chớp mắt, đôi mắt to tròn đen nhánh lại trong sáng, khi nhìn người phá lệ lộ ra vẻ thiên chân thuần khiết: "Cố đại ca không hiếu kỳ muội cầu nguyện gì sao?"

"Nguyện vọng nói ra liền sẽ không còn linh nghiệm." Cố Thiếu Hiên sủng nịch nói, "Không thể nói."

Khương Tuyết Vi cười ngọt ngào: "Muội sẽ không nói, Cố đại ca ngươi chờ nga, nguyện vọng vào ngày sinh nhật của ta mỗi lần đều sẽ được thực hiện."

Cố Thiếu Hiên đáy mắt căng thẳng, nhưng tươi cười vẫn không chút thay đổi: "Nghe lời này, nguyện vọng của muội là có liên quan tới ta sao."

Khương Tuyết Vi nghiêng nghiêng đầu, xinh xắn nói: "Muội sẽ không nói cho Cố đại ca nghe đâu."

Cố Thiếu Hiên bất đắc dĩ cười.

10 giờ tối, Cố Thiếu Hiên đưa Khương Tuyết Vi về nhà, chỉ đưa đến bên ngoài biệt thự trăm mét.

Cố Thiếu Hiên chế nhạo: "Thật sự không cho ta đưa muội đi vào?"

Khương Tuyết Vi tay nhỏ bắt lấy đai an toàn, nhỏ giọng nói, "Muội vẫn chưa có nói chuyện của chúng ta cho ba ba cùng mụ mụ." Cô cùng Cố Thiếu Hiên năm trước đã bắt đầu yêu nhau, năm trước cô vẫn còn chưa có thành niên đâu, mà Cố Thiếu Hiên so với cô lớn hơn tận tám tuổi, là bạn học của ca ca, bọn họ vẫn luôn âm thầm kết giao.

Cố Thiếu Hiên: "Vậy muội định khi nào mới nói cho thúc thúc cùng a di? Con rể xấu tính dù sao cũng phải thấy nhạc phụ nhạc mẫu đi."

Khương Tuyết Vi chủ động nắm lấy tay của Cố Thiếu Hiên, phóng ra thanh âm mềm nhũng làm nũng: "Lại qua một thời gian, hiện tại nói ra ba ba cùng mụ mụ khẳng định đoán được chúng ta đã sớm yêu đương, muội không muốn Cố đại ca lưu lại ấn tượng xấu trong mắt của ba ba cùng mụ mụ."

Cố Thiếu Hiên nắm tay cô đưa lên môi hôn: "Ta chỉ trêu chọc muội thôi."

Hai người ở trong xe ngọt ngọt ngào ngào một lúc, Cố Thiếu Hiên mới xuống xe đem Khương Tuyết Vi đưa đến đối diện tiểu khu, rồi nhìn cô đi vào tiểu khu.

Thu được tin nhắn WeChat Khương Tuyết Vi phát bình an, Cố Thiếu Hiên trở về xe nghỉ ngơi một lát, hắn mới lái xe về nhà.

Khương Tuyết Vi: [ lái xe phải cẩn thận nga.jpg]

Dựa vào trên giường Khương Tuyết Vi ôm điện thoại cười ngọt ngào, bỗng nhiên cô nghe tiếng đập cửa: "Vi Vi, ca ca vào được không?"

Khương Nhất Phàm cầm một ly sữa bò tiến vào: "Hôm nay đi chơi thế nào?" từ khi lên sơ trung, sinh nhật âm lịch của Vi Vi đều sẽ ở cùng người nhà, sinh nhật dương lịch sẽ cùng bạn học.

Khương Tuyết Vi chột dạ sờ sờ cái mũi, cô nói với ca ca hôm nay ăn sinh nhật cùng với nhóm bạn cùng phòng. Cô nào dám nói cho ca ca biết cô cùng với Thiếu Hiên đang yêu đương, ca ca đã nhiều lần mệnh lệnh cho cô là không được yêu sớm, phải biết rằng cô không chỉ có yêu sớm mà còn yêu với Thiếu Hiên, ca ca nếu biết sẽ rất tức giận.

"Chơi rất vui." Khương Tuyết Vi tiếp nhận sữa bò, phát hiện Khương Nhất Phàm hai mắt đăm đăm, nghi hoặc kêu một tiếng, "Ca ca?"

Khương Nhất Phàm đột nhiên hoàn hồn, gian nan dịch chuyển tầm mắt: "Muội nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Nhìn Khương Nhất Phàm vội vàng rời đi, Khương Tuyết Vi ghé vào trên giường nghi hoặc chớp chớp hai mắt, ca ca hôm nay làm sao vậy? Cô theo bản năng cúi đầu uống một ngụm sữa bò, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn ngực của chính mình, nhất thời mặt đỏ lên. Cô hôm nay mặc chính là chiếc đầm Mori cổ rộng, cúi đầu một cái là có thể thấy được cảnh xuân bên trong. Trách không được ca ca chạy trối chết, Khương Tuyết Vi dúi đầu vào gối nằm, mắc cỡ muốn chết.

Khương Nhất Phàm mồm to thở hổn hển trốn vào phòng, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của hắn, hắn nỗ lực muốn quên đi cảnh xuân hắn vừa nhìn thấy, nhưng vô luận thế nào hắn cũng không vứt đi được.

Khương Nhất Phàm che lại đôi mắt, thật mạnh đem chính mình quăng ngã trên giường. Hắn đã sớm biết hắn thích Vi Vi không phải là đơn thuần, hắn biết như vậy là không có đạo đức, cho nên hắn đau khổ đè nén lại tình cảm của chính mình.

Đột nhiên, Khương Nhất Phàm bật dậy, chạy về tủ quần áo, lấy ra một phần tư liệu.

Nhưng bọn họ không phải là huynh muội ruột thịt, bọn họ không có quan hệ huyết thống.

Gần đây phổ biến loại xét nghiệm gien để dự phòng bệnh tật, vừa vặn hắn có bằng hữu làm cái này, đầu năm hắn liền mang ba ba mụ mụ cùng Vi Vi cùng nhau kiểm tra, không ngờ kiểm tra ra Vi Vi cùng nhà bọn họ không có bất luận huyết thống gì. Trời mới biết lúc hắn nhận được kết quả tâm tình có bao nhiêu phức tạp, vừa mừng vừa lo.

Hắn âm thầm đi điều tra, trải qua nhiều lần xác minh, hắn xác định năm đó bệnh viện là đem Vi Vi cùng cái gì kêu là Lương Tiểu Vũ đặt sai rồi. Vi Vi là đứa nhỏ của Lương gia, Lương Tiểu Vũ hẳn là muội muội của hắn. Nhưng bởi vì mười hai năm trước Lương Tiểu Vũ đã mất tích, cho nên hắn không có thể làm xét nghiệm AND được, cũng không có thể chắc chắn, nhưng là hắn đoán cùng là tám chín phần mười là vậy.

Một bên hắn muốn nói cho ba ba cùng mụ mụ biết chân tướng, một bên hắn lại không dám.

Lương Tiểu Vũ sống thật sự có chút không được tốt, năm tuổi đi nhặt ve chai cùng bà nội, năm tuổi về sau đi theo người cha hút thuốc phiện cùng bán thuốc phiện, bảy tuổi song thân bị bỏ tù, Lương Tiểu Vũ được anh ruột của mẹ mang đi, lại ở trên xe lửa bị mất tích, từ đó không có tin tức.

Mười mấy năm trước ở ga tàu lửa toàn bọn buôn người hoành hành ngang ngược, chỉ sợ Lương Tiểu Vũ đã bị bắt cóc, một tiểu cô nương sẽ bị bán vào nơi nào? Kết cục tốt một chút là đã sớm chết, nếu không chết thì chỉ sợ là hiện giờ cô đã cực thảm.

Ba ba cùng mụ mụ nếu biết được sẽ rất thương tâm, rồi họ sẽ đối xử với Vi Vi thế nào. Vi Vi sống được quá hạnh phúc, Lương Tiểu Vũ lại sống thê thảm như vậy, trong lòng ba ba cùng mụ mụ có hay không cảm thấy không thoải mái, thậm chí sẽ giận chó đánh mèo lên Vi Vi vô tội.

Lại nói đến Vi Vi, nếu muội ấy biết chính mình không phải là con ruột, khẳng định sẽ rất thương tâm cùng khổ sở.

Còn có những người bên ngoài, một khi biết Vi Vi không phải con ruột của Khương gia bọn họ, cha mẹ ruột lại là tội phạm, những người đó khẳng định sẽ cười nhạo Vi Vi, Vi Vi làm sao có thể chịu nổi.

......

Trải qua nhiều lần cân nhắc thiệt hơn, Khương Nhất Phàm lựa chọn giấu đi, nghĩ trước sẽ âm thầm tìm kiếm Lương Tiểu Vũ, nếu hắn có thể tìm được người trước khi bị lộ chân tướng thì có thể tốt hơn một chút. Nhưng hắn đã tìm nửa năm cũng không thu hoạch được gì. Hắn hoài nghi Lương Tiểu Vũ đã chết rồi.

Đến giờ phút này, Khương Nhất Phàm không muốn chờ đợi nữa, hắn không muốn tiếp tục lấy thân phận ca ca bảo hộ Vi Vi.

.

.

.

Bên trong thư phòng, Khương Quốc Thanh như bị sét đánh trúng, một hồi lâu trong đầu hắn vẫn trống rỗng, không biểu hiện ra bất gì phản ứng gì, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm vào tờ giấy giám định, ánh mắt không có tiêu cự.

Chưa từng thấy ba ba thất thố như vậy Khương Nhất Phàm hoảng hốt: "Ba ba, ba ba người có khỏe không?"

Tròng mắt của Khương Quốc Thanh giật giật, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Khương Nhất Phàm: "Cái này là kiểm tra hồi giữa tháng một, hiện tại đã là tháng sáu."

Khương Nhất Phàm tim đập mạnh một nhịp, tâm thần vững vàng nói: "Con là sợ ba ba cùng mụ mụ biết được sẽ lo lắng vô ích, cho nên muốn tự mình tìm được Lương Tiểu Vũ rồi mới thông báo cho hai người, dù sao hiện giờ cũng còn chưa xác định được cô ta có phải hay không. Nhưng con tìm đã nửa năm cũng không có manh mối, nên nghĩ lại tiếp tục gạt ba ba cùng mụ mụ thì không tốt."

"Lo lắng vô ích, lo lắng vô ích." Khương Quốc Thanh lẩm bẩm hai lần đột nhiên đập thật mạnh xuống bàn, căm tức nhìn Khương Nhất Phàm, "Ngươi sợ chúng ta lo lắng vô ích cho nên liền tự chủ giấu đi chuyện này, ngươi không nghĩ đến để ta tới tìm sẽ càng có hiệu suất hơn ngươi lén lút đi tìm, không nghĩ tới bốn tháng chậm trễ này của ngươi, muội muội ruột thịt của ngươi sẽ có thêm nhiều thống khổ, thậm chí có thể xảy ra cái gì bất trắc?"

Khương Nhất Phàm mặt mũi trắng bệch, hiển nhiên là bị Khương Quốc Thanh giận tím mặt dọa sợ.

Khương Quốc Thanh nhìn chằm chằm vào hai mắt hắn: "Ngươi thật sự chỉ là sợ chúng ta lo lắng vô ích sao?"

Dưới ánh nhìn của Khương Quốc Thanh, Khương Nhất Phàm cảm thấy nội tâm hoảng sợ hắn đã cật lực che giấu bị bại lộ, hắn không tự chủ được cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt của Khương Quốc Thanh: "Ba ba, thực xin lỗi, là con tự chủ trương."

Khương Quốc Thanh cực kỳ thất vọng.

Hắn biết Nhất Phàm không phải là sợ bọn họ lo lắng vô ích, có lẽ sẽ có một chút cảm thấy như vậy, nhưng là càng sợ nói ra chân tướng sẽ tổn thương đến Vi Vi. Vi Vi là muội muội được hắn che chở lớn lên, Nhất Phàm yêu thương Vi Vi là chuyện thường tình. Nhưng Lương Tiểu Vũ là muội muội cùng cha cùng mẹ với hắn, vốn nên là đứa nhỏ vô lo vô nghĩ mà lớn lên lại rơi vào hoàn cảnh bất kham như vậy, bảy tuổi liền mất tích, nếu hắn có chút lo lắng cho muội muội của mình, hắn sẽ phân rõ được nặng nhẹ. Nhưng hắn không! hắn một chút cũng không. Một chút cũng không quan tâm đến muội muội ruột thịt của mình.

"Đem toàn bộ manh mối ngươi tra được đưa cho thư ký Lưu, việc này ngươi cứ coi như không biết, ai cũng không được nói ra, đặc biệt là mẹ của ngươi cùng Vi Vi."

Khương Nhất Phàm kinh ngạc ngẩng đầu, ba ba vừa rồi còn mắng hắn giấu giếm, như thế nào bây giờ chính mình lại muốn giấu giếm?

Khương Quốc Thanh: "Mẹ ngươi cùng Vi Vi không giúp được gì, không cần bọn họ lo lắng vô ích."

Lại là lo lắng vô ích, nhưng lần này là chân chính lo lắng vô ích. Khương Nhất Phàm cảm thấy trên mặt nóng rát đau đớn, giống như bị ba ba cách không tát cho một cái.

"Ngươi đi ra ngoài đi."

Khương Nhất Phàm lại lần nữa chạy trối chết, xấu hổ quẫn bách còn có một chút trút được gánh nặng, gông xiềng huyết thống tròng lên cổ hắn rốt cuộc bây giờ cũng được tháo xuống, chờ tìm thấy được Lương Tiểu Vũ sẽ cởi bỏ hoàn toàn, ba ba sẽ không trách hắn chậm trễ 5 tháng. Nhưng nếu không tìm thấy Lương Tiểu Vũ, Khương Nhất Phàm bực bội nhíu nhíu mày.

Còn có thể tìm được sao?

Khương Quốc Thanh nhìn chằm chằm tờ giấy giám định đến xuất thần, dự cảm xấu từng đợt từng đợt ập vào trong lòng hắn, thắt chặt lại.

Hai đứa nhỏ bị ôm sai, hoàn cảnh trưởng thành lại khác nhau như trời với đất.

Con gái của hắn như cỏ dại gian nan lớn lên, thậm chí hiện giờ sinh tử còn không biết.

Được nâng niu như trân bảo nuôi lớn thế nhưng lại không phải cốt nhục của hắn.

Khương Quốc Thanh đột nhiên phát hiện hắn cư nhiên không có một chút khiếp sợ.

Vốn nên sinh sống ở bần hàn Vi Vi lại may mắn tới nhà bọn họ, mà con gái của bọn họ vốn nên được sống trong cẩm y ngọc thực lại xui xẻo đi đến nhà Vi Vi.

Vi Vi có bao nhiêu may mắn, con gái của hắn liền có bao nhiêu xui xẻo.

Cảm giác sởn tóc gáy quen thuộc lại ập tới.

Vận khí của Vi Vi lại mạnh mẽ như vậy, mạnh mẽ đến hắn không rét mà run.

Cô bất kể muốn chuyện gì hay muốn đồ vật gì, dù trải qua bao nhiêu chuyện vụn vặt ngăn cản, cuối cùng cô vẫn có thể được như ý nguyện.

Khi còn nhỏ là muốn mụ mụ ở nhà bồi cô, vì thế chuẩn bị tham dự hoạt động Hà Nguyệt Dung liền bị trẹo chân.

Đứa nhỏ cùng cô đoạt thang trượt, vì thế ngã lộn nhào ngã xuống đất, vỡ đầu chảy máu.

Tết thiếu nhi, bạn học được chọn lên đài biểu diễn, vì thế xảy ra tai nạn xe cộ, nửa đời sau đều ở trên xe lăn.

......

Đơn độc tới xem, đều có thể là trùng hợp, nhưng đặt lại cùng nhau, lông tơ hắn dựng đứng.

Nhìn Vi Vi lớn lên, như vậy 'trùng hợp' càng ngày xuất hiện càng nhiều, hắn vô pháp lại tiếp tục lừa mình dối người.

Hắn sợ cô vô ý thức mà làm tổn thương người, càng sợ cô có ý thức làm tổn thương người, cho nên hắn không dám nói cho cô, sợ cô lạm dụng loại năng lực quỷ dị này. Hắn từng chút từng chút hướng cô đến thiện lương, rộng lượng cùng ôn hòa, mấy năm nay những chuyện này cũng chậm rãi ít đi, hắn tin tưởng Vi Vi là không phải cố ý thương tổn người khác.

Nhưng hiện tại, con gái ruột của mình có khả năng bị loại năng lực quỷ dị này hại, tâm tình của hắn tức khắp trở nên cực kỳ phức tạp.

Người đều là ích kỷ như vậy, kim không đâm trên người sẽ không biết nó có bao nhiêu đau. Khương Quốc Thanh khổ sở cười giễu, này có được tính là báo ứng không? Báo ứng vì hắn không có ngăn cản Vi Vi. Nhưng hắn có thể làm gì, gϊếŧ cô? Đem cô nộp lên quốc gia? Là một người cha làm sao có thể ra tay tàn nhẫn đến vậy. Liền tính hiện tại đã biết Vi Vi không phải cốt nhục của mình hắn cũng không thể nhẫn tâm.

Không đành lòng bên trong còn có chứa ba phần sợ hãi, kỳ thật hắn luôn cảm thấy sợ hãi với năng lực muốn gì được nấy của cô.

Không cho Nhất Phàm nói ra chính là bởi vì hắn sợ hãi, hắn sợ Vi Vi nếu biết sự tồn tại của đứa bé kia. Vi Vi sẽ hi vọng đứa bé kia trở về sao? Một người bị cô thua thiệt không cách nào có thể đền bù, lại phá hư sinh hoạt hạnh phúc của cô, còn sẽ mang đến cho cô cuồn cuộn không ngừng những lời đồn đãi vớ vẩn, cô nguyện ý cho con gái của hắn.....Tồn tại sao?

Khương Quốc Thanh cảm thấy hít thở không thông, giống như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng hắn...siết thặt chặt.