Sau đó Giang Nại cũng biết được chuyện của Hà Thù Tinh và Lý Trì Tuân từ miệng Lục Phong.


Hôm đó Lâm Tuệ đến tìm cô đi ăn cơm, Lục Phong cũng đi theo, trò chuyện vài câu thì tình cờ nhắc đến chuyện này. Lục Phong nói vậy mà Hà Thù Tịnh lại ở bên Lý Trì Tuân, hơn nữa còn thật sự đứng về phía anh ta trong công việc ở công ty.


Chuyện này nhất định có ảnh hưởng rất lớn đến Lý Thanh Tễ, dù sao Hà Thù Tịnh cũng đã làm ở Hoành Xuyên nhiều năm, trong tay cô ta cũng nắm được một ít tài nguyên.


Giang Nại không biết gì về Hà Thù Tịnh, lại càng không biết gì về Lý Trì Tuân, nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên khi hai người này có thể đến được với nhau, hơn nữa Lý Trì Tuân còn vì chuyện này mà chọc giận nhà họ Triệu.


Hôm nay là thứ Sáu, Giang Nại đã hứa với Phó Dung Trân là tối nay sẽ đến nhà ăn cơm, cho nên sau khi tan làm cô lái xe đến Hoành Xuyên.


Lý Thanh Tễ đang họp, vẫn chưa kết thúc, cô bèn ở trong gara đợi anh.


Lúc này cô gặp phải Hà Thù Tịnh và Lý Trì Tuân, hai người cùng nhau ra khỏi thang máy, lúc đi về phía xe của mình có đi ngang qua chỗ cô.


Lý Trì Tuân nhìn thấy cô đầu tiên, anh ta hơi sửng sốt rồi chào hỏi: “Đây không phải là em dâu sao, đã lâu không gặp.”


Đúng là đã lâu không gặp, lần cuối cùng gặp nhau có lẽ là lúc ăn cơm ở nhà tổ của nhà họ Lý cách đây rất lâu.


Giang Nại nhẹ gật đầu, cũng không biết nên xưng hô thế nào cho đúng, đành nói: “Đã lâu không gặp.”


Lý Trì Tuân: “Đang đợi Lý Thanh Tễ à?”


Hà Thù Tịnh liếc nhìn anh ta: “Nếu không thì sao? Đợi anh à?”


Lý Trì Tuân “phì” một tiếng: “Anh chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, em đừng chặn họng anh được không?”


Hà Thù Tịnh không nói gì, cô ta liếc nhìn Giang Nại rồi đi thẳng về phía trước: “Nhanh lên, em đói rồi.”


Lý Trì Tuân cong môi đuổi theo: “Được, anh lái xe.”


Sau khi xe của bọn họ ra khỏi gara, Giang Nại cũng dời ánh mắt đi. Cô đợi ở đó thêm vài phút thì Lý Thanh Tễ cũng xuất hiện.


“Đợi lâu rồi sao?”


“Không có.”


Anh đưa tay về phía cô: “Chìa khóa, để anh lái xe cho.”


“Được.”


Hai người ngồi lên xe, xe nhanh chóng lao ra khỏi gara.


“Vừa rồi em có gặp anh hai của anh và Hà Thù Tịnh.” Giang Nại nói.


Lý Thanh Tễ ừm một tiếng: “Sao vậy?”


“Không có gì…. cho nên như Lục Phong nói, bởi vì Hà Thù Tịnh mà gần đây anh gặp phải một số vấn đề, có phải thật không?”


Lý Thanh Tễ nhìn về phía trước, đưa tay nhéo nhẹ mặt cô: “Lo lắng cho anh à?”


Giang Nại mất tự nhiên đáp: “Anh nói có phải thật hay không đi.”


Lý Thanh Tễ: “Ảnh hưởng không lớn, yên tâm đi.”


Giang Nại: “Thật sao?”


Lý Thanh Tễ: “Ừm, anh đảm bảo.”


Giang Nại nghe anh nói vậy mới yên lòng.


Một tiếng sau, hai người đến nhà họ Lý, bà nội ở cửa đón cô vào ăn tối, còn đích thân làm hai món mà cô thích.


Trên bàn cơm, ông nội Lý Sùng Phong vẫn nghiêm túc như mọi khi, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng, nói với Lý Thanh Tễ về một số dự án anh đang nắm trong tay.


Vốn dĩ mọi chuyện đều diễn ra bình thường, mãi cho đến khi ăn cơm xong, mọi người đang ngồi trong phòng khách uống trà. Trong lúc đó, sắc mặt ông nội đột nhiên thay đổi, dùng một tay ôm ngực, lộ ra vẻ đau đớn.


Lý Thanh Tễ là người đầu tiên phát hiện, anh lập tức đứng dậy đi tới, nhưng Lý Sùng Phong đã ngã xuống.


Trong vài phút đó, trong nhà trở nên hỗn loạn.


Bác sĩ gia đình đến làm cấp cứu sơ bộ, sau đó Lý Thanh Tễ nhanh chóng sắp xếp người đưa Lý Sùng Png đến bệnh viện, anh cũng theo xe rời đi.


Phó Dung Trân bị dọa sợ, nhưng nhất quyết muốn theo đến bệnh viện, Giang Nại lo cho bà ấy nên cũng đi cùng bà ấy.


Sau khi đến bệnh viện, cấp cứu, ký tên…. Giang Nại và Phó Dung Trân ngồi ở một bên, nhìn thấy người nhà họ Lý lần lượt chạy đến.


Lý Thanh Tễ ngồi ở cửa phòng phẫu thuật, mọi người đi tới đều hỏi anh đã xảy ra chuyện gì, anh hơi nhíu mày, nhưng cơ bản đều có trả lời.


Lý Sùng Phong đột ngột bị nhồi máu cơ tim, các bác sĩ đã tiến hành phẫu thuật.


Ca phẫu thuật kéo dài một tiếng đồng hồ, sau khi đèn tắt, Lý Sùng Phong được đưa đến phòng giám sát tim mạch, ông ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.


Lúc này Lý Trì Tuân mới tới bệnh viện, anh ta là người cuối cùng của nhà họ Lý chạy đến đây, vừa mới tới tầng này đã bị bố anh ta tát cho một cái.


Mùi rượu trên người anh ta quá nồng.


“Bà nội, bà về nghỉ ngơi trước đi. Ông nội bên này đã có cháu lo rồi.” Lý Thanh Tễ nói.


Phó Dung Trân lo lắng: “Bà cũng ở lại đây, bà không sao, bà phải ở lại đây đợi.”


Lý Thanh Tễ: “Phòng bệnh của ông nội không thể có người vào cùng, bà ở đây cũng không làm được gì, bà về nghỉ ngơi trước đi, nếu có chuyện gì cháu sẽ lập tức liên lạc với bà.”


Những lời này của Lý Thanh Tễ đã có ý không chấp nhận bất cứ sự từ chối nào, Giang Nại trao đổi ánh mắt với anh, cũng bắt đầu thuyết phục Phó Dung Trân.


“Ông nội còn cần bà, bà không thể để bản thân sụp đỗ trước được. Bà nội, cháu trở về cùng bà, nếu có vấn đề gì, cháu sẽ lập tức đưa bà quay lại đây,  được không ạ?”


Thuyết phục một lúc lâu, cuối cùng thái độ của Phó Dung Trân cũng đã thả lỏng.


Lúc này Giang Nại mới đưa bà ấy trở về nhà.


Sau khi về đến nhà, Phó Dung Trân vẫn rất lo lắng, hồi lâu sau vẫn không ngủ, Giang Nại vẫn luôn ở bên cạnh giường của bà, cho đến khi bà cụ thật sự không chịu nổi nữa ngủ thiếp đi, cô mới lặng lẽ rời khỏi phòng.


[Anh đang làm gì vậy? Vẫn ổn chứ?] Giang Nại đứng trên hành lang gửi tin nhắn cho Lý Thanh Tễ.


Lý Sùng Phòng xảy ra chuyện, nhưng lại không thể xác định rốt cuộc có thể khỏe mạnh tỉnh lại hay không, nói không chừng hiện tại Hoành Xuyên đang trong tình trạng hỗn loạn.


Quả nhiên, rất lâu sau Lý Thanh Tễ vẫn không trả lời tin nhắn của cô.


Mãi cho đến khi cô đã trở về phòng, ngủ thiếp đi, Lý Thanh Tễ mới nhắn tin lại cho cô: [Không sao, em yên tâm đi. Bà nội thế nào rồi?]


Giang Nại tỉnh lại, lập tức gọi cho anh, Lý Thanh Tễ nhanh chóng bắt máy.


“Alo.”


Lý Thanh Tễ: “Vẫn chưa ngủ sao?”


Giang Nại: “Bà nội đã đi ngủ rồi.”


“Được. Tối nay anh không về, em ngủ lại đó đi, ngủ sớm một chút.”


Giọng nói của Lý Thanh Tễ lộ ra sự mệt mỏi rõ ràng.


Giang Nại nói: “Anh sẽ ở lại bệnh viện cả đêm sao?”


“Ừm.”


Giang Nại: “Chỉ có một mình anh?”


Lý Thanh Tễ: “Không phải một mình anh, bố anh cũng ở đây, còn có rất nhiều người.”


“Được, nếu anh mệt mỏi quá thì phải chợp mắt một lát…”


Dường như Lý Thanh Tễ đã đi đến một góc hành lang, tiếng nói chuyện khẽ vang vọng, nghe qua rất nhẹ nhàng: “Ừm, anh biết rồi.”


Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, cả hai người đều không nói gì nữa, nhưng cũng không cúp điện thoại.


“Em ngủ đi.”


“Ngày mai em sẽ đến bệnh viện.”


Hai người lại đồng thời lên tiếng.


Lý Thanh Tễ thoáng khựng lại, nhẹ giọng nói: “Được, ngày mai em và bà nội cùng đến đi.”


“Vâng.” Giang Nại nói: “Vậy anh phải chú ý nghỉ ngơi đấy…. ngủ ngon.”


Lý Thanh Tễ: “Ngủ ngon.”



Tin tức Lý Sùng Phong đột ngột phát bệnh đã truyền đến tai các thành viên của hội đồng quản trị Hoành Xuyên trong đêm đó, sáng hôm sau, phòng bệnh VIP liên tục có người đến thăm hỏi.


Giang Nại cũng thức dậy rất sớm, sau khi cùng Phó Dung Trân đến bệnh viện, cô nhìn thấy bên ngoài hành lang đã có rất nhiều người.


“Bà chủ.” Mọi người đều lên tiếng chào hỏi Phó Dung Trân.


Phó Dung Trân gật đầu, nhìn về phía con dâu Phương Thư Anh: “Thế nào rồi, đã tỉnh chưa?”


“Mẹ, bố tỉnh lại từ một tiếng rồi, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, mẹ yên tâm đi.”


Phó Dung Trân thở phào nhẹ nhõm: “Vậy để mẹ vào xem.”


Phương Thư Anh: “Chờ một lát ạ, bố gọi Thanh Tễ và những người khác vào trong nói chuyện rồi, bảo chúng ta tạm thời đừng làm phiền.”


Lúc này bên trong phòng bệnh có bảy người, là con trai và con gái của Lý Sùng Phong, còn có các cháu trai và cháu gái, Lý Sùng Phong vừa tỉnh lại đã gọi tất cả bọn họ vào, sắp xếp chuyện ở tập đoàn.


Nói xong câu cuối cùng, ông ấy chậm rãi thở dài một hơi: “Thanh Tễ, cháu ở lại đây, ông có chuyện muốn nói với cháu, những người khác ra ngoài trước đi.”


Lý Trì Tuân nghe vậy, ánh mắt lập tức nhìn về phía Lý Thanh Tễ, rõ ràng anh ta không phục, cũng muốn ở lại, nhưng lại bị bố anh ta trừng mắt, kéo anh ta ra ngoài trước.


Mọi người lần lượt đi ra ngoài, cửa phòng bệnh lại đóng lại, chỉ còn lại Lý Thanh Tễ và Lý Sùng Phong đang nằm trên giường bệnh.


“Ngồi đi.”


Lý Thanh Tễ liếc nhìn chiếc ghế cạnh giường rồi ngồi xuống: “Ông nội, hay là ông nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì tối nay nói sau.”


Lý Sùng Phong khàn giọng nói: “Không cần, ông biết sức khỏe của mình thế nào.”


“Ông muốn nói gì?”


Lý Sùng Phong nhìn anh rồi nói: “Ông biết cháu vẫn luôn trách ông, trách ông thường xuyên thiên vị Trì Tuân.”


Sắc mặt Lý Thanh Tễ trở nên lạnh nhạt: “Cháu không nghĩ vậy.”


“Cháu thật sự cho rằng ông không biết trong lòng cháu đang nghĩ thế nào sao?” Lý Sùng Phong nói: “Vậy cháu có biết tại sao ông lại do dự, tại sao lại thiên vị Trì Tuân không? Đó là bởi vì ông biết tính tình của cháu, Thanh Tễ, trong lòng cháu quá tàn nhẫn.”


Lý Thanh Tễ nhìn ông ấy, không nói gì.


Lý Sùng Phong nói: “Điều ông vô cùng lo lắng là một khi Hoành Xuyên rơi vào tay cháu, cháu sẽ dùng mọi thủ đoạn để loại bỏ hoàn toàn những người không cùng phe với mình, cũng sẽ không buông tha những người có quan hệ huyết thống.”


Lý Thanh Tễ: “Ông cho rằng nếu người phía trên là Lý Trì Tuân, anh ta sẽ tha cho cháu?”


“Nó không có bản lĩnh loại bỏ cháu, nhưng cháu thì có.”


Lý Thanh Tễ ngả người về phía sau, vẻ mặt lạnh lùng: “Ông giữ cháu lại, là để nói chuyện này?”


“Không phải, ông cần một sự đảm bảo từ cháu.”


“Sao ạ?”


“Ông muốn cháu hứa với ông, nếu cháu ngồi vào vị trí kia của Hoành Xuyên, cháu sẽ không đuổi cùng giết tận anh em của mình.”


Lý Thanh Tễ nheo mắt lại: “Ông nội, ông còn khỏe mạnh, hơn nữa còn có rất nhiều cổ đông. Cuối cùng cháu và Lý Trì Tuân ai có thể ngồi ở đó, không phải vẫn chưa được quyết định sao?”


Lý Sùng Phong nhìn anh, khẽ thở dài rồi nói: “Dù sao thì Trì Tuân cũng sẽ không đấu lại cháu. Tình trạng sức khỏe của ông không biết còn có thể kéo dài được bao lâu, nếu cháu hy vọng vào thời điểm cuối cùng ông có thể giúp cháu, vậy thì cháu phải cho ông lời hứa này. Cho dù sau khi ông chết, cháu cũng không được động vào Trì Tuân. Thanh Tễ, cháu có làm được không?”


Sắc mặt Lý Thanh Tễ vẫn không thay đổi, nhưng bàn tay lại âm thầm siết chặt trong bóng tối.


Mà ánh mắt của ông cụ trên giường bệnh hiếm khi lại để lộ ra sự mong đợi đối với anh.


Lý Thanh Tễ dời mắt đi, hồi lâu sau mới lạnh nhạt nói: “Nếu anh ta biết yên phận, cháu đương nhiên sẽ cho anh ta thứ anh ta xứng đáng.”


Ánh mắt Lý Sùng Phong hơi sáng lên: “Ông xem như cháu đã đồng ý.”


Lý Thanh Tễ cười lạnh: “Ông nội đúng là rất lo lắng cho anh ta.”


“Ông chỉ hy vọng mấy đứa không tự giết hại lẫn nhau.” Lý Sùng Phong nhìn lên trần nhà, nói: “Thật ra, nếu là trước đây, ông cũng sẽ không yêu cầu cháu cho ông lời hứa này. Bởi vì ông biết tính tình của cháu, loại hứa hẹn này sẽ không có tác dụng gì cho sau này.”


“Vậy tại sao bây giờ ông lại muốn nói với cháu?”


“Trước đây ông cảm thấy cháu quá coi trọng quyền lợi, trừ thứ đó ra, những thứ khác đều không quan trọng. Nhưng lần này, ông đã có chút kinh ngạc.”


“Lần này? Ý của ông là gì?”


“Giang Nại.” Lý Sùng Phong nhìn về phía anh: “Ông đã nghĩ rằng cháu sẽ nhanh chóng bỏ rơi đứa bé đó, nhưng ông không ngờ cháu lại không làm như vậy. Thanh Tễ, bây giờ ông mới phát hiện thằng nhóc cháu có trái tim, cho nên ông cũng cảm thấy yên tâm về cháu hơn.”



Khi Lý Thanh Tễ đi ra, mọi người đều nhìn qua.


Lý Kính Niên và Phương Thư Anh bước tới: “Sao rồi?”


“Ông nội rất khỏe.”


Lý Kính Niên và Phương Thư Anh lại có ý khác: “Ông nội nói gì với con?”


Lý Thanh Tễ liếc nhìn bố mẹ mình, bọn họ muốn gì đều thể hiện rõ ràng trong ánh mắt, mà thật ra phần lớn mọi người có mặt ở đây cũng rất muốn biết.


Bọn họ đơn giản chỉ muốn biết có phải Lý Sùng Phong đã nhường vị trí đó lại hay không, và nhường cho ai.


Lý Thanh Tễ không có hứng thú nói chuyện với bọn họ, chỉ nói: “Chưa nói gì cả, mọi người vào thăm ông đi.”


Anh phớt lờ bọn họ, đi thẳng về phía trước.


Lúc này Giang Nại đang đứng bên cạnh Phó Dung Trân, vẫn luôn nhìn anh.


Anh dừng lại trước mặt cô.


“Bà cũng vào xem thử.” Phó Dung Trân nhanh chóng đi vào phòng bệnh, những người khác cũng đi theo bà ấy.


Trong lúc nhất thời, trên hành lang chỉ còn lại một vài người.


Giang Nại quan sát Lý Thanh Tễ một lúc, sau đó thấp giọng hỏi: “Anh mệt lắm phải không?”


Mọi người đều có tâm tư khác nhau, lúc này hoặc là có kỳ vọng, hoặc là có ý thù địch đối với anh, đều đang nhìn anh như hổ rình mồi.


Cô là người duy nhất không có những yêu cầu này đối với anh, là người đầu tiên hỏi anh có mệt hay không.


Lý Thanh Tễ nhìn người trước mặt, giờ phút này anh rất đồng tình với lời nói của Lý Sùng Phong.


Sau khi gặp được Giang Nại, dường như anh mới thật sự có trái tim.


Anh gật đầu với cô, cũng không che giấu gì: “Ừm, rất mệt, cả đêm không ngủ.”


Giang Nại kéo tay anh, nói: “Vậy anh đợi em một lúc, em vào thăm ông nội, sau đó sẽ đưa anh về nhà.”


Trên gương mặt Lý Thanh Tễ lộ ra sự dịu dàng: “Được.”


Giang Nại nhanh chóng đi vào phòng bệnh, sau khi ân cần hỏi thăm ông nội xong thì chào bà nội một tiếng, lúc này mới trở lại bên cạnh Lý Thanh Tễ.


“Đi thôi.”


“Ừm.”


Cô nắm lấy tay Lý Thanh Tễ, quay người đi về phía thang máy, sau đó lại nhìn thấy có người từ phòng bệnh đi ra, ngăn Lý Thanh Tễ lại.


“Cậu đứng lại.”


Giang Nại nhìn thấy Lý Trì Tuân đi đến, dừng lại trước mặt hai người.


“Ông nội kêu một mình cậu ở lại phòng bệnh, rốt cuộc đã nói gì với cậu?”


Lý Thanh Tễ: “Không liên quan tới anh.”


Anh cũng không muốn nói chuyện với anh ta, vòng qua người anh ta rời đi, nhưng Lý Trì Tuân lại giữ tay anh lại: “Ông nội đã hứa gì với cậu? Hay là hai người đã thương lượng chuyện gì? Lý Thanh Tễ, dựa vào cái gì mà ông nội lại thiên vị cậu như vậy?”


Thiên vị?


Lý Thanh Tễ có chút mỉa mai.


“Những lời này anh có thể nói thẳng với ông nội.”


Lý Trì Tuân: “Là vì tôi phá hỏng quan hệ với nhà họ Triệu nên mới như vậy sao? Không có nhà họ Triệu thì còn những nhà khác, ông ấy đang thất vọng cái gì chứ!”


Lý Thanh Tễ cau mày: “Anh muốn liên hôn với người nào khác không liên quan đến tôi, tôi nói rồi, có bất mãn gì thì anh có thể trực tiếp nói với ông nội.”


“Các cậu đã cấu kết với nhau rồi, tôi còn có thể nói gì? Dựa vào cái gì chỉ giữ lại một mình cậu, tôi và cậu có gì khác nhau?”


Giang Nại thấy Lý Trì Tuân vẫn nắm lấy quần áo của Lý Thanh Tễ không buông, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, cũng không biết bản thân đột nhiên lấy được sức mạnh từ đâu, cô bước tới kéo tay anh ta ra, hất sang một bên: “Anh có thấy phiền không hả, tránh ra!”


Lý Thanh Tễ hơi giật mình, nhìn về phía Giang Nại.


Lý Trì Tuân cũng vậy, có lẽ anh ta không ngờ cô lại đột nhiên tức giận.


Giang Nại thậm chí lười liếc nhìn anh ta, trong lòng cô chỉ muốn đưa Lý Thanh Tễ trở về nghỉ ngơi, mà Lý Trì Tuân lại ngăn cản họ, thật sự rất phiền phức.


“Anh và anh ấy rất khác nhau, khác biệt rất lớn! Hai người khác nhau một trời một vực, biết không?” Cô thẳng thừng kéo tay Lý Thanh Tễ: “Đi thôi.”


Thang máy ở ngay trước mặt, cô ấn nút rồi kéo anh vào trong, ngăn cách Lý Trí Tuân vẫn đang hít thở không thông bên ngoài.


Thang máy bắt đầu đi xuống, trong sự im lặng, Giang Nại đột nhiên nghe thấy tiếng cười khẽ của Lý Thanh Tễ.


Cô quay lại nhìn anh: “Anh cười cái gì?”


Lý Thanh Tễ hơi cúi người, nhìn cô chăm chú: “Hung dữ thế nhỉ.”


“…”


“Rất hung dữ, nhưng cũng rất đáng yêu.”


Giang Nại dần dần cảm thấy xấu hổ: “Cũng, cũng đâu có hung dữ, không phải em đang nói sự thật thôi sao.”


Hiếm khi Lý Thanh Tễ có cảm giác được người khác bảo vệ: “Ừm… là sự thật, khiến Lý Trì Tuân không nói nên lời.”


“Không nói nên lời là được rồi, anh ta quá ồn ào, trông còn như bị thần kinh, chẳng trách anh không thích anh ta.”


Nhìn dáng vẻ lẩm bẩm nói xấu người khác của cô, nụ cười của Lý Thanh Tễ càng sâu hơn, vốn dĩ còn đang cảm thấy khó chịu vì sự “thiên vị” của Lý Sùng Phong, nhưng lúc này anh lại cảm thấy điều đó đã hoàn toàn biến mất.


Anh không nhịn được vươn tay xoa nhẹ lên gáy cô.


Giang Nại: “Làm gì đó…?”


Lý Thanh Tễ không nói mình đang làm gì, chỉ kéo người đến bên cạnh, dùng một tay ôm cô vào lòng.


Thang máy đã gần đến nơi, nhất định đang có rất nhiều người đợi ở tầng một, Giang Nại vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh.


Lý Thanh Tễ vẫn không buông ra: “Một lát nữa ngủ cùng anh được không?”


“Anh buông ra trước đi.”


“Có thể ngủ cùng anh không?”


“Được được được, có thể có thể…”


……..