Xe lặng lẽ chạy trên đường, đèn đường mờ nhạt không ngừng lùi về phía sau, để lại trong xe một chút phản chiếu ngắn ngủi.


Triệu Tư Nguyên liếc nhìn hai người ngồi ở ghế sau qua kính chiếu hậu, sau đó lại im lặng dời mắt.


“Tối nay gặp một số đối tác trong giới điện ảnh và truyền hình, Hứa Ngôn là nữ chính mà bọn họ chỉ định.” Trong lúc im lặng, Lý Thanh Tễ lên tiếng.


Giang Nại có chút sửng sốt, sau đó quay đầu lại nhìn anh: “Vậy đêm nay vốn dĩ anh muốn gọi tôi đi cùng?”


“Không phải, nếu hôm nay em không đi dự sinh nhật của bạn thì chúng ta sẽ ra ngoài ăn cơm riêng với nhau.”


“Vậy buổi xã giao kia thì sao…”


“Hoãn lại.”


Cho nên vốn dĩ anh không phải muốn đưa cô đi gặp ai, đến Vạn Lê cũng là vì đã hủy bỏ bữa tối cùng cô.


Giang Nại ồ một tiếng, cảm xúc bực bội của cô đối với anh đột nhiên tiêu tan: “Hôm nay là sinh nhật của Tiết Lâm, Bùi Huyên cũng là bạn của cô ấy, là cô ấy gọi đến.”


Lý Thanh Tễ nhìn qua.


Giang Nại nói: “Vừa rồi tôi ra ngoài hành lang thật sự là vì đã uống chút rượu nên muốn hít thở không khí.”


“Vậy em đã nói với cậu ta chưa?”


Giang Nại: “Cái gì?”


“Bảo cậu ta và bạn của cậu ta đừng nhắc đến quan hệ của tôi và em ở Tư Ninh Đặc.”


Giang Nại: “Đương nhiên là có, bây giờ anh lại lo lắng như vậy…. lúc nãy sao không nhịn lại một chút?”


“Tôi không có gì phải lo lắng, chỉ có em thôi.” Lý ThanhT ễ bình tĩnh nói: “Người trong công ty có biết hay không, tôi không quan tâm.”


Giang Nại: “…”


Không lâu sau, Triệu Tư Nguyên đỗ xe ở trong gara ngầm, Giang Nại và Lý Thanh Tễ đi lên lầu.


Tối nay Giang Nại uống rất nhiều bia, trên người cũng dính rất nhiều mùi cồn trong phòng bao và mùi nước hoa của người khác bên ngoài, cô đi về phòng thay quần áo trước, muốn lấy quần áo ngủ rồi đi tắm.


Lúc đang lấy quần áo, Lý Thanh Tễ cũng đi tới, trên người anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, áo khoác đang vắt trên khuỷu tay.


Giang Nại thoáng nhìn thấy anh, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ tập trung tìm quần áo của bản thân.


Cô nhớ rõ lúc trước mua hai bộ đồ ngủ mới, đặt ở ngăn cuối cùng, sao lại không tìm thấy… cô ngồi xổm xuống, mở ngăn tủ dưới cùng.


Lý Thanh Tễ bước vào, thản nhiên vứt áo khoác sang một bên.


“Giang Nại.”


“Hả?”


Cô không quay đầu nhìn lại, chỉ tập trung lục tìm trong tủ.


Lý Thanh Tễ cầm lấy chiếc hộp ở trên bàn gần đó, đang định nói gì đó với cô, nhưng ánh mắt lại bất chợt dừng lại.


Anh im lặng không nói, đứng sau lưng cô, vừa chậm rãi lấy thứ gì đó ra khỏi hộp vừa nhìn cô.


Hôm nay cô mặc một chiếc quần jean ôm sát cơ thể, bởi vì ngồi xổm xuống nên làm nổi bật những đường cong uyển chuyển ở phần mông. Bên trên là áo sơ mi ngắn, gấu áo bị kéo lên theo tư thế, để lộ ra ngoài một phần da thịt trắng ngần, vòng eo vừa vặn một vòng tay.


Lần đầu tiên thực tủy biết vị(*), hơn nữa trải qua mấy ngày xa cách, hiện tại cô vô tình quyến rũ lại khiến tâm tư của anh thay đổi.


(*) Ám chỉ đã làm một việc gì đó rồi sẽ lại muốn tiếp tục.


Giang Nại tìm được bộ đồ ngủ của mình, lúc đứng lên quay người lại thì đối diện với ánh mắt của Lý Thanh Tễ.


Trong lúc nhất thời cô cũng không nhận ra anh đang suy nghĩ gì, cho đến khi anh bước đến trước mặt cô, đột nhiên vòng tay ôm lấy eo cô, bế cô lên rồi đặt xuống chiếc tủ phía sau lưng.


“A……”


Giang Nại giật mình, muốn leo xuống, nhưng lại bị anh kiềm chặt gi ữa hai chân, khiến cô không thể nhúc nhích.


“Anh làm gì vậy?”


Vừa dứt lời, đột nhiên trên cổ có cảm giác lành lạnh, anh vươn tay ra sau cổ cô, giống như đang cài thứ gì đó lại ở phía sau.


Giang Nại có chút sửng sốt, cụp mắt xuống, nhìn thấy trên xương quai xanh có thêm một sợi dây chuyền, trên sợi dây chuyền bạc có đính một viên ngọc bích tinh xảo, trong suốt như pha lê, màu sắc tuyệt đẹp.


“Một người bạn làm trang sức ở New York vừa mở một cửa hàng mới. Anh ta nói cái này phù hợp với giới trẻ, cũng không quá khoa trương.” Anh giúp cô đeo sợi dây chuyền vào, sau đó lại cụp mắt xuống nhìn vào mắt cô: “Em thấy thế nào?”


Giang Nại: “…Cho tôi?”


“Đeo lên cổ của em, không phải cho em thì cho ai?” Ánh mắt Lý Thanh Tễ sâu thẳm, đầu ngón tay lướt qua viên đá quý trên mặt dây chuyền, sau đó lại vuốt v e sợi dây chuyền, tới lui qua lại, cũng không biết đang chạm vào sợi dây chuyền hay là đang chạm vào thứ gì khác.


Sự đụng chạm ấm áp gợi lên cảm giác ngứa ran, hơi thở của Giang Nại có chút ngưng trệ: “Rất đẹp…. cảm ơn anh.”


“Tiểu Triệu nói, mỗi lần cậu ta đi công tác về mà không mang quà về cho bạn gái, cô ấy sẽ tức giận.” Lý Thanh Tễ hơi cúi người xuống, bởi vì lúc này cô đang ngồi trên tủ quần áo, ánh mắt của anh vừa vặn có thể ngang bằng với cô, anh nói: “Tôi nghĩ, để phòng ngừa lỡ như, tôi cũng phải chuẩn bị quà cho em.”


Hơi thở của của hai người dễ dàng hòa vào nhau, cô gần như có thể cảm nhận được hơi nóng của anh lúc nói chuyện.


Cô hơi nao núng: “Người ta là người trẻ tuổi yêu nhau cho nên mới như vậy được không?”


Lý Thanh Tễ đưa tay nhéo má cô: “Em mới bao nhiêu tuổi? Tiểu Triệu cũng không lớn hơn em bao nhiêu.”


Giang Nại lẩm bẩm, vô thức nói: “Nhưng anh cũng không còn trẻ nữa…”


Vừa dứt lời, lại nhìn thấy đôi mắt Lý Thanh Tễ hơi nheo lại.


Cổ họng Giang Nại khô khốc, cảm thấy bản thân đã nói ra điều không nên nói.


Anh nhích đến gần, càng lúc càng gần cô, cô chỉ có thể đưa hai tay ra sau lưng để ngăn bản thân hoàn toàn ngã về phía sau: “Tôi, tôi muốn đi tắm!”


Lý Thanh Tễ: “Đợi lát nữa.”


Giang Nại: “Không muốn, toàn là mùi rượu.”


Tay không còn dùng được chút sức lực nào, trong lúc nóng nảy cô bèn đưa chân lên muốn đá anh, để anh cách xa mình một chút, đừng dán lại gần cô nữa.


Nhưng khi chân của cô vừa chạm vào eo bụng của anh, anh đã đưa tay đẩy một cái, hoàn toàn áp chặt cô lên trên tủ.


Tư thế này khiến ký ức lần trước của cô lần lượt ùa về, mặt Giang Nại đột nhiên nóng bừng, bởi vì nhiệt độ cơ thể thay đổi, hô hấp của cô cũng không khỏi rối loạn.


“Lý Thanh Tễ!”


Lý Thanh Tễ cụp mắt ngắm nhìn, không hề có ý định buông tay: “Tôi đã nghĩ nên mua đá quý màu đỏ.”


“Cái gì……”


Một tay của anh nắm lấy mắt cá chân của cô, không buông ra, một tay ấn vào sau gáy của cô, giọng nói khàn khàn: “Đá quý màu đỏ càng giống với làn da hiện tại của em hơn, có thể dễ dàng hòa hợp hơn.”


Bởi vì đều là màu đỏ.


Nói xong, anh cuối đầu xuống, thuần thục hôn cô, tiến vào khoang miệng cô thăm dò.


Giang Nại không thể ung dung hôn anh ở nơi này, cô đỏ mặt trốn tránh, nhưng anh vẫn cố tình muốn dây dưa, quấn lấy cô một lúc rồi lại buông ra, sau khi khiến cô thật sự cho rằng anh sẽ buông tha cho cô, thì anh lại lặp lại trò cũ, cuốn lấy môi lưỡi của cô lần nữa.


Giang Nại cảm thấy đầu óc tỉnh táo của mình đang dần dần bị anh hút đi, cảm giác tê dại khiến cô không thể duy trì sự tỉnh táo, cô không ngừng ngả người về phía sau, cho đến khi quần áo treo phía trên đều bị bản thân ép xuống,  cô mới không còn chỗ trốn tránh nữa.


Hơi thở nóng bỏng của Lý Thanh Tễ cuối cùng lại phả vào tai cô, cô run rẩy như bị điện giật, phát ra một tiếng rên nhỏ, sau đó lại xấu hổ cắn chặt môi.


“Em sợ gì chứ? Trong nhà cũng đâu có ai.” Hô hấp của Lý Thanh Tễ trở nên dồn dập, động tác cũng càng thêm càn rỡ.


Giang Nại biết ở nhà không có người, nhưng trái tim vẫn đập loạn, bọn họ làm việc này ở một góc sinh hoạt như vậy, giống như đang làm chuyện gì đó hư hỏng.


Giang Nại: “Anh dừng lại…”


“Dừng lại cái gì?”


Giang Nại cắn răng, kiềm chế mọi phản ứng trong cơ thể.


“Tôi thật sự muốn đi tắm, tôi rất khó chịu, hôi muốn chết…”


Lý Thanh Tễ ngẩng đầu lên khỏi cổ áo của cô, ngoại trừ có chút mùi rượu, trên người cô còn có mùi hương, là mùi hương rất nhẹ, không phải nước hoa, giống như phát ra từ trong da thịt, khiến người ta không khỏi say mê.


Anh kiềm chế, rũ mắt xuống nhìn cô.


Thật ra cũng chỉ mới một lúc mà thôi, nhưng cô lại giống như bị bắt nạt đến thê thảm.


Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, khóe mắt đỏ hoe, muốn khóc nhưng lại không thể khóc.


Lý Thanh Tễ nhất thời mềm lòng.


Đúng vào lúc này, Giang Nại có được chút tự do liền thừa cơ mà đá anh một cái!


Một cú đá này của cô rất nghiêm túc, hoàn toàn không khống chế, Lý Thanh Tễ bất ngờ không kịp phòng bị, lùi lại một bước.


Giang Nại nhân cơ hội nhảy xuống khỏi tủ quần áo, cầm lấy bộ quần áo mang theo đi tắm rồi chạy ra ngoài.


Lý Thanh Tễ bị đau, hơi cúi người: “Giang Nại!”


“Anh thu dọn lại quần áo trong tủ đi!”


Người đã nhanh chóng biến mất không còn bóng dáng, Lý Thanh Tễ đứng thẳng lên, khẽ hít một hơi, không nhịn được mỉm cười, khóe miệng nhếch lên.


Con người này, đủ tàn nhẫn.


——


Giang Nại chạy vào phòng tắm trước, đứng trước bồn rửa mặt hít một hơi, ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương.


Hai má đỏ bừng, môi sưng đỏ, mắt ngấn nước…


Cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy mình như thế này nên lập tức quay đầu đi.


Cô bước đến dưới vòi hoa sen, cởi quần áo.


Cuối cùng khi cởi đ ồ ló t ra, nhìn thấy lớp vải màu vàng nhạt đã đậm hơn rất nhiều.


Sắc mặt cô lập tức thay đổi, vội vàng ngâm toàn bộ đồ lót vào trong nước lạnh….


Lúc Giang Nại tắm xong đi ra, cô đã bình tĩnh lại, bên ngoài rất yên tĩnh.


Cô bước ra ngoài, thấy Lý Thanh Tễ đang nằm nghiêng trên ghế sô pha. Cô tắm quá chậm, anh đã sớm tắm rửa thay xong quần áo, đang ngủ trên ghế sô pha.


Giang Nại thả chậm bước chân đi tới bên cạnh anh, nhìn thấy dáng vẻ của anh đang ngủ say thì lấy chăn ở bên cạnh cẩn thận đắp lên cho anh.


Đột nhiên, bàn tay trong chăn vươn ra tóm lấy cô.


“A!”


Cô bất ngờ ngã xuống ghế sô pha, sau đó bị người nọ thoải mái vòng tay ôm vào lòng.


“Anh…”


“Hình như em tắm một tiếng rồi đúng không?” Lúc Lý Thanh Tễ nói chuyện cũng không mở mắt.


Giang Nại: “Làm gì…. tôi vốn dĩ tắm rất chậm.”


“Nếu em ở trong đó ngâm nước, thỉnh thoảng tôi phải phá cửa ra xem em có chết đuối hay không đấy.”


Giang Nại: “…”


Lý Thanh Tễ ôm chặt lấy cô, cọ cằm lên đầu cô: “Ngủ cùng tôi một lúc nhé?”


Giọng nói của anh rất trầm, có chút khàn.


Vốn dĩ Giang Nại muốn đẩy anh ra, nhưng lúc này cô lại cảm thấy… người đàn ông này có chút đáng thương.


Anh vừa trở về nước, vẫn còn bị lệch múi giờ, xuống máy bay không lâu thì phải đi xã giao, ngay cả người có năng lượng vô tận cũng không thể chịu nổi, chẳng trách vừa rồi anh lại ngủ quên trên ghế sô pha.


Giang Nại mềm lòng, im lặng không lên tiếng.


Không lâu sau, cô chợt nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng, đều đặn.


Lần này Lý Thanh Tễ thật sự ngủ mất.


Giang Nại không rời đi, sợ lại đánh thức anh, vì vậy cô cứ nằm như thế. Kết quả nằm một lúc, không cẩn thận cũng ngủ mất.


Có lẽ lần này bởi vì rượu mà Giang Nại ngủ rất say.


Hôm sau là cuối tuần, không có đồng hồ báo thức nên cô ngủ thẳng đến khoảng mười giờ mới thức dậy.


Lúc thức dậy, cô phát hiện bản thân đang quấn chăn ngủ trên ghế sô pha, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, tràn ngập ấm áp.


Lý Thanh Tễ đã thức dậy, không có ở đây.


Cô ngồi dậy khỏi ghế sô pha, nhớ đến đêm qua hai người cứ ôm nhau ngủ trên ghế sô pha như thế…


Cô đứng dậy đi về phía phòng ngủ, trên đường mơ hồ nghe thấy trong phòng sách có tiếng động, cô bèn đổi hướng đi đến đó xem thử.


Lý Thanh Tễ đang ở trong phòng sách, anh đi công tác mấy ngày, ở trong nước còn có rất nhiều việc phải giải quyết, sáng sớm đã họp online ở nhà.


Thật sự rất bận rộn…


Lý Thanh Tễ ngước mắt nhìn sang: “Dậy rồi à?”


Giang Nại không dám nói gì.


Lý Thanh Tễ nói: “Tôi tắt micro rồi.”


“Ồ… Tôi cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nhìn xem thôi.”


Lý Thanh Tễ ừm một tiếng, đột nhiên nói: “Tôi vừa đặt chút đồ, sắp tới rồi, tôi không thể đi được, em lấy giúp tôi đi.”


Giang Nại gật đầu, quay lại phòng ngủ chính rửa mặt trước.


Vừa làm xong thì chuông cửa vang lên, ngoài cửa là lễ tân của khu dân cư.


“Cô Giang, đồ cô đặt.”


Giang Nại nói cám ơn rồi đi vào.


Là một túi mua hàng, không nhìn thấy bên trong đựng thứ gì, Giang Nại cũng không có ý định mở đồ của anh, nên cầm túi đi đến cửa phòng sách.


Lúc này Lý Thanh Tễ đang nói chuyện với máy tính, có chút nghiêm túc, vẻ mặt lạnh lùng, trông dáng vẻ tương đối khó gần.


Cô không thể liên hệ Lý Thanh Tễ hiện tại với Lý Thanh Tễ trong phòng để quần áo đêm qua…


Hai má hơi nóng lên, cô rũ bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, đi vào trong rồi đặt chiếc túi lớn lên bàn làm việc.


“Không cần đặt ở đây, em cầm đi đi.” Ánh mắt anh chuyển từ máy tính về phía này, nói.


Giang Nại xác định anh đã tắt micro rồi mới hỏi: “Cho tôi?”


Lý Thanh Tễ dựa lưng vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên: “Cũng không phải.”


Giang Nại nhìn cái túi.


Lý Thanh Tễ cũng không nói thêm gì nữa, tiếp tục nhìn màn hình máy tính, bật micro lên.


Giang Nại nghi hoặc, trực tiếp đứng tại chỗ mở túi ra.


Cô nhìn thấy ba hộp đồ bên trong, tùy tiện cầm một hộp lên xem —— bền bỉ, mạnh mẽ, size lớn.


Cô choáng váng, lập tức ném thứ nọ vào trong lại.


“Lý Thanh Tễ——”


Âm thanh trong máy tính đột ngột dừng lại.


Giang Nại mới ý thức được vừa rồi anh đã mở lại micro, cô lập tức không nói chuyện nữa. Nhưng cũng không động vào túi đồ, thẳng thừng xoay người đi ra ngoài.


Những người trong cuộc họp online đang diễn ra đều là người của Hoành Xuyên, lúc nghe thấy một tiếng “Lý Thanh Tễ” đó bọn họ đều sửng sốt.


Mãi đến khi Lý Thanh Tễ bình tĩnh nói: “Tiếp tục đi”, mọi người mới hoàn hồn lại, nhưng vẫn không nhịn được liếc nhìn mấy cái, vừa rồi… tổng giám đốc Lý mỉm cười??


——


Giang Nại tức giận đi vào phòng bếp tìm đồ ăn sáng.


Ăn xong, cô nhớ ra điều gì đó, lại chạy lên phòng ngủ chính, mở ngăn kéo bên cạnh ra xem thử, quả nhiên mấy cái hộp vốn ở bên trong đã biến mất từ lúc nào.


“Kích thước không vừa, tôi vứt rồi.”


Giọng nói của Lý Thanh Tễ vang lên từ phía sau, cuộc họp của anh đã kết thúc.


Giang Nại quay người lại, nhìn thấy anh cầm theo ba cái hộp anh vừa mua đi tới, bỏ vào trong ngăn kéo.


“Ăn no rồi sao?” Anh hỏi.


Lỗ tai Giang Nại đỏ bừng, quay đầu đi: “No rồi.”


“Hôm nay không ra ngoài?”


“Hôm nay là thứ Bảy.”


“Ừm, vậy thì đúng lúc.”


Giang Nại nghi hoặc: “Đúng lúc cái gì…”


Lý Thanh Tễ ôm lấy cổ cô, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô: “Thử cái vừa mua.”


Trong lòng Giang Nại run lên: “Bây giờ là ban ngày!”


Lý Thanh Tễ hơi nghiêng đầu: “Đêm qua quá mệt mỏi, bây giờ đúng lúc, tôi có tinh thần sức lực.”


Giang Nại thầm nghĩ, anh có nhưng tôi không có.


Thậm chí cô còn không ngủ đủ giấc!


Nhưng mà, vào lúc này Lý Thanh Tễ hiển nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.


Giang Nại bị anh nhìn chằm chằm trong chốc lát thì cũng thôi giãy giụa, bắt đầu cò kè mặc cả: “Vậy anh có thể kiểm soát một chút được không…”


“Kiểm soát? Về mặt nào?”


“Tôi sợ đau.”


Lý Thanh Tễ hiểu ý, thấp giọng nói: “Được.”


Bên giường như được bao phủ một bầu không khí lưu luyến mà mờ ám, anh trực tiếp nâng m/ông bế cô lên.


Cô cao hơn anh.


Sự chênh lệch chiều cao mang lại cho cô cảm giác an toàn, như thể cô đang kiểm soát được tình hình.


Anh hôn cô, trấn an cô, để cô dần dần thích ứng.


Sự dịu dàng như vậy tự nhiên khiến Giang Nại cảm thấy yên tâm…


Cho đến khi ——


Cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc đèn ngủ chưa được bật cách đó không xa, nửa khuôn mặt vùi trong chăn, mũi cô thoang thoảng mùi nước giặt tươi mát dịu nhẹ. Mà đến khi cô càng khóc dữ dội hơn, cô mới biết tất cả sự dịu dàng của anh đều là biểu hiện giả dối.


Lý Thanh Tễ dịu dàng tinh tế là giả, Lý Thanh Tễ lạnh nhạt điềm tĩnh là giả, Lý Thanh Tễ lạnh lùng vô tình cũng là giả!


Chỉ có Lý Thanh Tễ tàn nhẫn vào giờ phút này mới là thật.


Giang Nại không phải người thích khóc, nhưng giờ phút này cô hoàn toàn không thể khống chế được bản thân, cho dù là si nh lý hay tâm lý.


“Lý Thanh Tễ, anh khốn kiếp…”


Lúc kết thúc, cô cuộn người trong chăn, thấp giọng mắng người.


Lý Thanh Tễ đang vui vẻ nằm bên cạnh, nghe thấy tiếng bèn quay đầu nhìn lại.


Cô nhắm mắt lại, tóc trên trán hơi ẩm ướt.


Sau khi kết thúc, rốt cuộc anh cũng cảm thấy có chút áy náy, ôm cô vào lòng, vươn tay lau nước mắt trên má cô: “Còn đau không?”


Giang Nại: “Đau…”


Lý Thanh Tễ: “Ngoài đau ra, còn có cảm giác gì khác không?”


Giang Nại trừng lớn mắt, nhưng không chịu nhượng bộ: “… Không có.”


Lý Thanh Tễ ừm một tiếng, lại bình tĩnh nói: “Vậy trước mắt đến phòng ngủ phụ nghỉ ngơi đã.”


Giang Nại: “Phòng ngủ phụ?”


“Ừm, phòng ngủ phụ.” Lý Thanh Tễ dùng ánh mắt u ám nhìn cô, nói: “Ga trải giường này tạm thời không khô được đâu.”