Tan làm, Giang Nại tự mình lái xe về.


Khi đến gara, tình cờ gặp được Lý Thanh Tễ cũng vừa về đến.


Hình như hôm nay anh đã đến thẳng Tư Ninh Đặc, đến bây giờ mới trở về nhà.


Giang Nại tự nhiên cùng anh đi lên lầu, vừa vào cửa đã nhìn thấy túi đựng ván trượt tuyết đặt ở một bên.


Giang Nại nói: “Hôm qua Lục Phong đã giúp anh mang ván trượt tuyết và những thứ khác về đây, nhưng mà tôi không biết để ở đâu, nên đã bảo dì giúp việc đặt tạm ở đó, không cần dọn dẹp.”


Lý Thanh Tễ: “Của em đặt ở đâu?”


Giang Nại: “Đặt trong tủ.”


“Ừm, vậy của tôi cũng để ở đó.” Lý Thanh Tễ cúi người cầm túi đựng ván trượt lên: “Có hứng thú không?”


“Cái gì?”


“Tôi nói sau khi trượt tuyết lần này.”


Giang Nại: “Vâng, chơi rất vui.”


Lý Thanh Tễ: “Lần sau có thể đi Tân Cương. Tuyết ở đó cũng không tệ.”


Giang Nại sửng sốt một lúc rồi gật đầu.


Lý Thanh Tễ mang túi ván tuyết đi vào kho chứa đồ, lúc này dì giúp việc trong nhà cũng đang nấu ăn, Giang Nại quay về phòng tắm rửa rồi đi ra ngoài ăn cơm.


Ăn cơm xong, có lẽ Lý Thanh Tễ vẫn chưa thích nghi được với việc bị lệch múi giờ nên về phòng nghỉ ngơi, anh đi vào phòng ngủ phụ.


Giang Nại cũng không có gì ngạc nhiên, mặc dù lúc ở Mỹ hai người ngủ chung giường, nhưng ở đây bọn họ vẫn luôn ngủ riêng giường, anh ngủ ở phòng ngủ phụ là chuyện bình thường.


Giang Nại không có ý kiến gì, cô ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, giống như mấy ngày trước, lúc không bận rộn công việc thì bật tivi lên tìm một bộ phim để thư giản.


Nhưng hôm nay trông có vẻ hơi mất tập trung.


Coi được một nửa, Lý Thanh Tễ đi ra khỏi phòng ngủ.


Lúc này đã gần mười giờ.


Giang Nại liếc anh một cái, không nói gì.


Lý Thanh Tễ đi ngang qua trước mặt cô, đi rót ly nước rồi quay lại.


Ghế sô pha bên cạnh hơi lún xuống, Giang Nại vô thức ngồi thẳng dậy.


“Đang xem gì vậy?” Anh hỏi.


Thông qua khóe mắt cô nhìn thấy anh đang nhìn thẳng về phía trước, ngón tay cầm ly thủy tinh đặc biệt thon dài, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên.


“[Cẩm nang xanh]*, trước kia lúc phim ra mắt tôi chưa được xem.” Giang Nại hỏi: “Sao anh lại thức dậy vào giờ này? Lát nữa sẽ khó ngủ lại.”


(*) Hay Green Book, bộ phim hài chính kịch của Mỹ ra mắt năm 2018.


Lý Thanh Tễ đặt ly xuống, ngả người ra sau, khẽ nhíu mày, dường như có chút lo lắng vì chứng rối loạn giấc ngủ của mình: “Lát nữa ngủ tiếp, điều chỉnh từ từ.”


Giang Nại gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh có thể uống chút rượu vang đỏ, lát nữa sẽ dễ ngủ hơn.”


Có lẽ Lý Thanh Tễ cũng nghĩ như vậy, anh đứng dậy đi tới tủ rượu lấy một chai rượu vang đỏ đến, rót một ly xong lại hỏi cô: “Em muốn không?”


Nếu là trước kia, Giang Nại có thể uống một ly.


Nhưng bây giờ khi nhìn thấy rượu vang đỏ cô lại nghĩ đến cảnh tượng ở khách trong khu trượt tuyết hôm đó, hai người đều có uống chút rượu, cô lắc đầu: “Tôi ngủ được, không uống.”


Lý Thanh Tễ cũng không ép buộc, vừa xem phim một lúc lại vừa nhấp một ngụm.


Giang Nại vốn đã mất tập trung, sau khi Lý Thanh Tễ ngồi xuống cô lại không xem phim được nữa.


Nhưng cô kiểm soát rất tốt, chăm chú nhìn vào màn hình, ép buộc bản thân tập trung vào nhân vật trong phim thay vì suy nghĩ lung tung.


Người bên cạnh cô cũng rất im lặng, anh không quấy rầy cô xem phim, chỉ phát ra chút âm thanh uống rượu mơ hồ.


Một tiếng sau, bộ phim kết thúc với cảnh hai nhân vật chính vượt qua định kiến chủng tộc, giai cấp, trở thành bạn bè.


Phụ đề kết thúc xuất hiện, giữa tiếng nhạc du dương, Giang Nại lấy chiếc gối trên đùi xuống.


“Tôi hơi buồn ngủ, tôi đi ngủ đây.” Cô quay đầu nhìn Lý Thanh Tễ: “Anh thì sao?”


“Muộn một lúc nữa.” Lý Thanh Tễ uống rượu, nhưng vẫn chưa đến mức say.


Giang Nại nói: “Vậy… Tôi về phòng trước.”


Cô đứng dậy xỏ dép vào, nhưng vừa bước được một bước thì tay cô đã bị giữ lại.


Lòng ngực Giang Nại chấn động, giống như sự yên bình đêm nay cuối cùng cũng bị phá vỡ. Mà cô đã sớm có linh cảm về điều này, giống như hai người ngồi cùng nhau lâu như vậy thật ra cũng chỉ đợi giờ phút này mà thôi.


Cô còn chưa quay đầu lại đã bị người phía sau kéo lại ngồi xuống ghế sô pha.


Anh vốn dĩ đang thoải mái dang chân ra, cô dễ dàng bị anh kéo vào trong lòng anh, hơi thở quen thuộc bao trùm lấy cô trong nháy mắt, Giang Nại bất giác run lên.


“Anh uống say rồi sao?” Cô hoảng hốt hỏi anh.


Dường như bởi vì lời nói này của cô mà Lý Thanh Tễ nhớ đến chuyện ở khách sạn hôm đó: “Không uống say thì không được?!”


Giang Nại: “… Không phải.”


Ở khoảng cách gần như vậy, Lý Thanh Tễ có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên cơ thể Giang Nại, mềm mại, mịm màng, nóng bỏng.


Anh phát hiện bản thân vẫn chưa hài lòng về đêm hôm đó, cho nên khi trở về nơi thuộc về hai người, anh lại không tự chủ được bắt đầu rục rịch.


Lý Thanh Tễ rũ mắt nhìn vào môi cô, anh không còn bận tâm nhiều như lúc ở công ty, cúi đầu hôn xuống.


Hai mắt Giang Nại lập tức trợn tròn, lúc này quá mức tỉnh táo khiến cô hoàn toàn tập trung cảm nhận vào nụ hôn, đôi môi anh mang theo cảm giác mát lạnh, nhưng lại rất mềm mại, có chút mùi rượu thơm nồng, cuốn vào đầu lưỡi rồi lan ra mọi ngóc ngách.


Cảm giác này rất quen thuộc… điên cuồng, đầy nóng bỏng.


Cổ tay Giang Nại bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay, hô hấp dễ dàng bị rối loạn, trái tim cũng vậy.


Có một giây phút cô đã muốn nổi giận nghiêng đầu tránh đi, thậm chí còn muốn đẩy anh ra, chất vấn anh một tiếng có phải đưa cô đến khu trượt tuyết chỉ vì dự án hay không? Có phải đối xử dịu dàng với cô trước mắt mọi người cũng là vì muốn xây dựng hình tượng giả dối rằng bọn họ rất hài hòa hạnh phúc hay không? Anh đều có mục đích hết phải không?


Nhưng lúc suy nghĩ này xuất hiện trong đầu, Giang Nại lại cảm thấy sợ hãi.


Tại sao cô lại tức giận, tại sao phải chất vấn anh?


Rõ ràng cô có thể chấp nhận chuyện Lý Thanh Tễ lợi dụng cô vì sự nghiệp, bản chất cuộc hôn nhân của bọn họ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.


“Ưm….”


Đầu lưỡi tê dại, Giang Nại hơi nghiêng đầu, tách đôi môi và hàm răng đang đan vào nhau ra, cảm thấy khó thở.


Ánh mắt của Lý Thanh Tễ vô cùng tối tăm, nụ hôn của anh dừng trên cằm cô, bàn tay vuốt v e ở sau gáy cô, hơi nghiêng đầu c/ắn vào cổ cô, nói là cắn, nhưng lại giống như đang liếm hơn.


Giang Nại run rẩy kịch liệt: “Đừng…”


Lý Thanh Tễ làm như không nghe thấy, siết chặt bàn tay đang đặt sau lưng cô, đè cô xuống ghế sô pha.


Cô bị dồn ép giữa ghế sô pha và anh, cơ thể kề sát vào nhau, hơi nóng giữa hai người giống như mãnh liệt trào ra khỏi cơ thể, cảm giác tê dại khuếch tán khắp nơi không thể kiểm soát được, dòng nước ngầm bắt đầu dâng trào.


Rõ ràng là nghĩ như vậy, chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.


Quan hệ giữa hai người, có lẽ cũng nên thân mật.


Cô không có lý do gì để từ chối.


Nhưng một giây phút nào đó, cô vẫn giãy tay ra, bịt chặt môi anh lại, chỉ chừa lại đôi mắt giống như con sói đang nhìn chằm chằm miếng thịt của anh.


Giang Nại đột nhiên cảm thấy có chút buồn bực: “Hôm nay tôi không thích hợp.”


Lý Thanh Tễ nặng nề thở dốc, giọng khàn khàn: “Cái gì?”


Giang Nại cụp mắt xuống: “Đến kỳ si nh lý.”


Lý Thanh Tễ nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì, tiếp tục bình phục hô hấp.


Một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra.


Giang Nại vội vàng ngồi dậy, đứng dậy đi về phòng, đi mấy bước lại dừng lại.


Cô không hiểu tại sao bản thân vẫn cảm thấy không cam lòng, nhưng cô vẫn muốn tự mình xác nhận.


“Lý Thanh Tễ.” Cô quay đầu lại: “Anh để tôi đến khu trượt tuyết làm trợ lý cho anh có phải vì Joseph không?”


Lý Thanh Tễ ngước mắt nhìn qua.


Giang Nại cười nói: “Tôi nghe nói Joseph là một người cuồng vợ, đối xử với vợ rất tốt, có phải tôi ở bên cạnh anh, hợp tác của các anh sẽ càng thuận lợi hơn không?”


Lý Thanh Tễ hơi khựng lại, nhưng cũng không phủ nhận: “Ừm.”


Trái tim Giang Nại hơi thắt lại, cảm thấy có chút nhẹ nhõm vì đã hoàn toàn xác nhận được một chuyện gì đó: “Vậy đáng ra anh nên nói sớm cho tôi biết, tôi còn có thể phối hợp với anh tốt hơn. Bằng không anh chỉ đang một mình diễn cảnh đối xử tốt với tôi mà thôi, rất dễ có sơ hở.”


Lý Thanh Tễ nheo mắt lại: “Sơ hở? Em cảm thấy tôi đối xử tốt với em đều là đang diễn kịch?”


Sự bình tĩnh giả vờ của Giang Nại có chút vết nứt: “Nếu không thì sao? Không phải vì để thể hiện cho Joseph xem thì anh làm vậy có ý nghĩa gì? Anh cũng đã nói đưa tôi đến khu trượt tuyết là vì để thúc đẩy chuyện hợp tác lần này.”


Lý Thanh Tễ nhìn cô: “Chuyện đối xử tốt với em và chuyện thúc đẩy hợp tác lần này diễn ra thuận lợi không hề có xung đột.”


“Nhưng cũng không thể coi là một được! Lúc nào là anh đang diễn, lúc nào là thật? Tôi không thể phân rõ được.”


“Tại sao lại muốn phân rõ?”


Giang Nại sửng sốt.


Đúng vậy, tại sao lại muốn phân rõ, tại sao phải so đo từng tí như vậy…. cô cũng không hiểu được chính mình nữa.


Lý Thanh Tễ đứng dậy: “Giang Nại, em là vợ của tôi, tôi đối xử tốt với em là chuyện bình thường. Về phần Joseph, cũng chỉ là thuận tiện để ông ta cảm thấy quan hệ của chúng ta hòa thuận mà thôi. Nhưng cuối cùng chuyện hợp tác này không chỉ như vậy, mà vẫn phải dựa vào việc có thể mang đến lợi ích cho đối phương hay không, chứ không phải dựa vào những chuyện bên lề thế này.”


Chuyện của hai người cũng không liên quan tới chuyện này.


Anh bàn chuyện hợp tác lần này, “diễn xuất của anh” không phải trọng tâm, chuyện anh có lợi dụng cô hay không cũng không đóng vai trò quá lớn trong vấn đề hợp tác, cho nên hoàn toàn có thể bỏ qua.


Nhưng trọng tâm của cô lại chỉ nằm ở vấn đề “diễn xuất” này, cô nóng lòng muốn xác nhận mục đích ban đầu của anh khi đưa cô đến khu trượt tuyết, nóng lòng muốn biết mọi hành động của anh có phải xuất phát từ trái tim hay không.


Nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh khó nhìn ra biểu cảm của Lý Thanh Tễ, Giang Nại lại cảm thấy bản thân không thể tiếp tục truy cứu chuyện này nữa.


Anh đưa cô đến khu trượt tuyết là vì đưa cô đi chơi, cũng là vì chuyện kinh doanh. Anh đối xử tốt với cô là vì cô là vợ anh, cũng là vì biểu hiện mối quan hệ tốt đẹp của hai người họ.


Đối với anh mà nói, thật sự không có xung đột.


Có lẽ đặt tình cảm bên cạnh sự nghiệp là logic quá bình thường trong thế giới của Lý Thanh Tễ.


Là cô quá nghiêm túc.


“Được, tôi hiểu rồi.” Giang Nại cảm thấy mình không nên hỏi vấn đề này nữa, đành nở nụ cười miễn cưỡng: “Tôi chỉ muốn anh báo trước cho tôi biết, bằng không tôi sẽ nghĩ…. bỏ đi, tôi hơi mệt rồi, đi ngủ đây.”


Không đợi Lý Thanh Tễ phản ứng, cô đã quay người đi vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.


Mọi thứ đều bị ngăn cách bên ngoài, Giang Nại tựa người vào cánh cửa phía sau, thở phào nhẹ nhõm.


Đúng, tất cả đều hợp lý.


Sự động lòng quá mức của cô mới là không hợp lý.


Lý Thanh Tễ nhìn cánh cửa phòng đóng kín trước mặt, cau mày.


Một lúc sau, anh ngồi lại trên ghế sô pha, lấy điện thoại di động ra gọi điện.


“Alo — làm gì vậy? Về rồi sao?” Bên kia điện thoại vang lên tiếng nhạc ồn ào.


Lý Thanh Tễ: “Đi ra chỗ nào yên tĩnh hơn rồi nói chuyện.”


“Cái gì? Ồ! Cậu đợi một lúc.”


Nửa phút sau, tiếng ồn cuối cùng cũng dừng lại.


Lục Phong: “Sao thế?”


Lý Thanh Tễ: “Rốt cuộc lúc ở bên đó cậu đã nói gì với Giang Nại?”


…..


Cuối tuần, Giang Nại có hẹn với Tiết Lâm.


Hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê, Giang Nại đã tặng Tiết Lâm món quà mà cô đã mua cho cô ấy trước đó.


Tiết Lâm rất thích, nếu không phải cô ngăn cản, cô ấy nhất định sẽ tìm một chỗ thay thử bộ quần áo đi tuyết xem sao.


“Vậy lần này hai người sang bên đó là để trượt tuyết liền mấy ngày à?”


“Ừm, cũng không hoàn toàn chỉ trượt tuyết, còn có chuyện công việc.”


Tiết Lâm: “Được đó, lấy việc công làm việc tư, vừa làm việc hai người còn có thể vừa yêu đương.”


“Không phải.” Giang Nại nhấp một ngụm cà phê, nói: “Công việc mới là mục đích thực sự.”


“Làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ ở một nơi xinh đẹp như vậy, sau giờ làm việc còn không thể yêu đương, dù sao hai người cũng kết hôn rồi mà.”


Giang Nại không trả lời, trầm mặc một hồi.


Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Tiết Lâm cười khúc khích: “Vẫn còn động lòng đúng không?”


“Tiết Lâm, cậu có biết hiệu ứng lẫn lộn kí ch thích không?”


“Hiệu ứng lẫn lộn kíc h thích? Có phải là khi gặp một tình cảnh quá mức kích t hích, hoặc trường hợp cần phải lo lắng đề phòng, nhịp tim của một người sẽ vô thức đập nhanh không?”


“Ừm, nếu tình cờ lúc đó có một người khác giới không quá tệ ở bên cạnh, vậy thì sẽ rất dễ nhầm lẫn phản ứng tim đập nhanh này thành cảm giác động lòng.”


Tiết Lâm cau mày: “Cho nên là?”


Giang Nại nói: “Trượt tuyết rất kíc h thích, có một số khoảnh khắc, thật sự bị kích thí ch đến mức tim đập rất nhanh.”


Tiết Lâm: “Không phải cậu đang muốn nói là cậu không động lòng với chồng cậu, mà là do hiệu ứng lẫn lộn kích thí ch gây ra chứ?”


Giang Nại thật sự muốn quy chụp như vậy: “Tớ cảm thấy…. có thể là như vậy.”


“Không phải chứ.”


“Như vậy cũng rất tốt. Bây giờ hoàn cảnh đã thay đổi, tớ có thể bình tĩnh lại một chút.”


“Tại sao lại muốn khiến bản thân bình tĩnh lại? Anh ấy là chồng cậu, thật sự động lòng cũng không sao cả.”


Giang Nại không biết nên hình dung thế nào, đành phải kể lại cho Tiết Lâm nghe một cách ngắn gọn chuyện của hai người, về cuộc hôn nhân của họ và về chuyện xảy ra ở khu trượt tuyết.


Là một người xuất thân từ một gia đình bình thường, Tiết Lâm nửa hiểu nửa không: “Cho nên ý của cậu là, hai người bắt đầu cuộc hôn nhân này mà không hề có chút quan hệ tình cảm nào cả, mà những người trong tầng lớp đó phải đặt lợi ích của bản thân lên trên tất cả, đúng không?”


“Ừm, cho nên thật ra tớ cũng không cảm thấy anh ấy có lỗi gì cả, mỗi người đều có hoàn cảnh sinh ra và lớn lên khác nhau. Tớ chỉ cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, tớ không nên có những suy nghĩ viễn vông như vậy.”


“Suy nghĩ của cậu cũng không có vấn đề gì cả, điều quan trọng nhất của một người chồng phải là vợ của anh ta! Tớ không hiểu những người đàn ông như bọn họ đang nghĩ cái gì, nhưng tớ cảm thấy như vậy không ổn. Nếu chồng tớ nói công việc quan trọng hơn tớ, tiền tài địa vị quan trọng hơn tớ, tớ sẽ đá chết anh ta!”


Vốn dĩ Giang Nại còn cảm thấy có chút uẩn khúc, nhưng đột nhiên nhìn thấy Tiết Lâm mắng người như vậy, cô không còn khó chịu nữa. Có lẽ cô chỉ cần như thế, nói ra suy nghĩ trong lòng mình với ai đó, nhìn người nọ trút giận cũng như bản thân trút giận.


“Bỏ đi Nại Nại, chúng ta không cần dành quá nhiều tình cảm cho đàn ông. Cho dù không thể thay đổi được cuộc hôn nhân của hai người, thì cậu hãy cứ sống cuộc sống của riêng mình. Anh ta rất giàu có đúng không? Tiêu tiền của anh ta để khiến bản thân vui vẻ! Đúng, chính là như vậy, tên đàn ông xấu xa cút đi.”


Giang Nại bật cười: “Cũng không khoa trương như thế, nói tóm lại…. bình thường anh ấy thật sự rất tốt với tớ.”


“Đối xử tốt với cậu là bởi vì cậu là cô chủ nhà họ Giang hay vì cậu là Giang Nại?”


Câu hỏi này như một đòn chí mạng, Giang Nại không trả lời được.


Tiết Lâm có chút cạn lời: “Dù thế nào đi nữa, nếu anh ta không đặt cậu ở vị trí đầu tiên thì tớ vẫn phải mắng anh ta. Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng để tớ gặp anh ta, nhìn thấy anh ta tớ sẽ trừng mắt với anh ta đấy.”


Tiết Lâm rầm rì trút giận hồi lâu mới xong, cuối cùng lại chuyển sang chủ đề khác.


“Đúng rồi, mấy ngày trước đàn chị Lâm có liên lạc với tớ, nói mọi người đã lâu rồi không gặp, có thể hẹn nhau đi ăn một bữa cơm. Cậu có nhớ đàn chị Lâm không, Lâm Viện Viện đấy, chính là người đã đối xử với chúng ta rất tốt thời đại học.”


Giang Nại: “Ừm, đương nhiên.”


“Lần trước tớ đăng một bức ảnh vui vẻ trong vòng bạn bè, chị ấy đã tìm tớ, trò chuyện một lúc thì nói có rất nhiều người trong câu lạc bộ đều đang ở Minh Hải, có thể tụ tập, tớ đã đồng ý, cậu có muốn đi không?”


Giang Nại do dự.


Tiết Lâm nói: “Đi đi, đi đi, đi gặp đàn chị, đã lâu rồi không gặp.”


Giang Nại: “Ừ… vậy cũng được.”


Sau khi uống cà phê xong, hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại một lúc lâu, sau đó chọn nhà hàng mà Tiết Lâm đã muốn đến trước đó ăn bữa tối.


Ăn bữa tối xong thì đã tám giờ, điện thoại của Giang Nại reo lên.


Lúc nhìn thấy là cuộc gọi của Lý Thanh Tễ, cô có chút giật mình, sau đó mới nhắc máy.


“Em đang ở nhà à?”


Giang Nại: “Không, tôi ra ngoài ăn cơm với bạn, sắp ăn xong rồi.”


Lý Thanh Tễ: “Ở đâu?”


Giang Nại nói tên nhà hàng: “Có chuyện gì sao?”


Lý Thanh Tễ: “Tôi mới từ chỗ bà nội về, bà nội bảo tôi mang một ít điểm tâm về cho em, là bà làm.”


Giang Nại có cảm giác được yêu thương mà thấy lo sợ, dù sao cũng do đích thân bà cụ làm: “Một lúc nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho bà nội.”


“Ngày mai cũng được, có lẽ bà cũng sắp nghỉ ngơi rồi.” Lý Thanh Tễ nói: “Em sắp xong chưa?”


“Sắp rồi.”


“Ở đó đợi tôi, tôi đến đón em.”


Giang Nại khựng lại, muốn nói không cần, nhưng Lý Thanh Tễ đã cúp điện thoại.


Tiết Lâm đi tới: “Chồng cậu à?”


Giang Nại: “Ừm, anh ấy nói một lúc nữa sẽ đến đây.”


“Đón cậu về nhà sao?”


Giang Nại gật đầu.


“Còn biết tới đón cậu về nhà, coi như anh ta thực tế.” Tiết Lâm xoa xoa vai của cô: “Nhưng mà một lúc nữa tớ vẫn sẽ trừng mắt với anh ta, cậu yên tâm.”



Hơn mười phút sau, điện thoại lại vang lên.


Lý Thanh Tễ đã đến cửa, bảo cô có thể ra ngoài.


Vì vậy Giang Nại và Tiết Lâm cùng đứng dậy đi ra ngoài.


Cách lối vào nhà hàng vài mét đã có một chiếc xe đang đậu sẵn.


Tiết Lâm biết nhà Giang Nại rất giàu có, cũng đã đoán trước được nhà chồng của cô cũng rất giàu có, nhưng bình thường Giang Nại rất khiêm tốn, làm bạn với cô thật sự không có cảm nhận quá sâu sắc về vấn đề tiền bạc này.


Cho nên lúc nhìn thấy chiếc xe sang trọng phiên bản mở rộng, cô ấy vẫn có chút nghẹn.


Định mệnh…. chiếc xe này cũng quá mức rồi đấy.


Biển số xe với một dãy số giống hệt nhau!


Hai người đến gần, lúc này ghế sau xe được mở ra, có người xuống xe.


Một người đàn ông mặc tây trang, áo măng tô, đôi chân dài, dáng người cao ngất bước xuống.


Tiết Lâm sửng sốt, người đàn ông kia nhìn về phía này, lúc các đường nét trên khuôn mặt của anh hiện rõ trước mắt cô ấy, cô ấy lập tức choáng váng.


Một lúc sau, cô ấy mới quay đầu lại nhìn Giang Nại: “Đây…. là chồng cậu?”


Giang Nại gật đầu.


Tiết Lâm hít một hơi: “Không phải cậu nói…. khá đẹp trai sao?”


Giang Nại không hiểu, cái khác cô không nói, nhưng Lý Thanh Tễ…. không phải khá đẹp trai sao?


Tiết Lâm khẽ mỉm cười, trong lòng thầm chửi một câu mẹ kiếp.


Cái này mà là khá đẹp trai sao? Là rất!


Rất!!!