Edit: Mei A Mei
Trần Nhữ Tâm vừa ngẩng đầu lên...
Đã thấy anh cười với cô, vươn bàn tay thon dài mà yếu ớt lạ lùng về phía cô, "Muốn đi cùng ta không?"
Người này cùng lắm chỉ 27 tuổi, sở hữu ngũ quan tuấn mỹ góc cạnh đặc biệt thâm thuý của bộ tộc ma cà rồng. Mặt mũi yếu ớt trắng bệch không hề mang hơi thở lạnh như băng. Đôi con ngươi xanh thẳm đang phản chiếu dáng vẻ của cô.
Trần Nhữ Tâm nhìn anh. Cô có một cảm giác quen thuộc khó hiểu. Ma cà rồng trước mắt hẳn là Chester Kline. Cô gật đầu, sau đó đặt tay vào lòng bàn tay lạnh như băng của anh.
Khoảnh khắc khi nắm lấy tay cô, Chester khẽ rũ mắt che đi thứ tình cảm cố chấp, nồng nhiệt vừa thoáng qua dưới đáy mắt. Anh đặc biệt lịch thiệp nắm tay Trần Nhữ Tâm, đỡ cô đứng dậy.
Lúc Trần Nhữ Tâm đương định rời sân khấu, con mắt của Chester quét qua những vị khách không biết là người hay ma cà rồng trong phòng đấu giá kia.
Hiện giờ trên thế giới này, Chester Kline là lứa thuần huyết duy nhất.
Rời khỏi phòng đấu giá đã là lúc nửa đêm.
Kiến trúc kiểu Gothic kiêu hãnh đứng lặng trong đêm đông bão tuyết. Một đợt gió lạnh thổi tới. Trần Nhữ Tâm run lẩy bẩy.
Thấy Trần Nhữ Tâm lạnh, Chester hơi hơi nhíu mày, tựa như cảm thấy tự trách vì tính chủ quan của mình. Anh cởϊ áσ khoác trên người xuống, choàng qua Trần Nhữ Tâm.
Trần Nhữ Tâm khẽ nghiêng đầu nhìn về phía anh, thấy hơi quai quái. Cái cách mà anh đối xử với mình, trong lúc lơ đãng đã bộc lộ vẻ săn sóc và quan tâm, đem đến cho Trần Nhữ Tâm một thứ cảm xúc khập khiễng khó nói.
Anh cũng không thể nhớ những kí ức không thuộc về thế giới này. Tức thì Trần Nhữ Tâm mơ màng. Trên người cô chỉ mặc sườn xám rất mỏng. Dù đã khoác áo ngoài của Chester nhưng cô vẫn cảm thấy cực kì lạnh.
Kia là...một chiếc xe dài màu đen chậm rãi chạy về phía họ.
Xe dừng lại, một người mặc áo bành tô đen đi xuống, dáng vẻ quản gia của người đàn ông mang khí chất nghiêm cẩn, hoặc cũng nên gọi là ma cà rồng.
Anh ta định tiến lên mở cửa xe cho chủ nhân. Chester chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi ôm một cô gái biến mất ngay tại chỗ.
Anh ta thở dài. Chủ nhân là lứa thuần huyết. Trong các ma cà rồng có địa vị tôn quý, không ai lay chuyển được anh. Ngay cả hiệp ước kí kết giữa loài người và ma cà rồng cũng vô dụng với anh thì sao có thể ngăn anh sử dụng năng lực ma cà rồng trước công chúng được chứ?
Còn ở bên kia, Chester ôm Trần Nhữ Tâm về toà thành.
Toà thành này đã lâu đời. Vị trí địa lí cũng tương đối hẻo lánh, núp dưới bóng tối.
Thậm chí có thể nghe được tiếng dơi đập cánh khi Chester xuất hiện, và cả tiếng quạ đen kêu lên làm người ta sợ hãi.
Cả toà thành đứng vững trong tuyết. Có một chiếc đèn mờ treo ngược khiến cảnh tượng càng quái dị và âm u hơn, quả thật không giống với nơi ở của loài người.
Sau khi bước vào toà thành, Chester đặt Trần Nhữ Tâm lên chiếc ghế trước lò sưởi ở góc tường.
Nhiệt độ từ ánh lửa dần dần xua tan cái lạnh trên người Trần Nhữ Tâm, cơn mệt mỏi cũng kéo tới. Trần Nhữ Tâm cố không để mình ngủ gật. Chester khẽ vuốt lưng cô, giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên trong căn phòng yên tĩnh: "Đừng sợ, ngủ đi."
Giọng nói đó như đang thôi miên vậy. Trần Nhữ Tâm không gắng gượng nổi nữa nên vừa nhắm mắt đã ngủ.
Ánh lửa màu cam trong lò sưởi góc tường thật ấm áp. Lúc này, khuôn mặt tuấn mỹ dịu dàng của Chester lại lộ vẻ vui mừng quái lạ. Nhìn cô ngủ mà chẳng hề đề phòng, anh thở dài một tiếng: "Cuối cùng thì ta...cũng đợi được em rồi. Lần này, ta sẽ không để em chạy trốn nữa đâu. Bằng không..."
Âm điệu cuối cùng như khàn đi, chẳng ai có thể nghe rõ rốt cục là cái gì.
Chẳng qua sự đè nén dưới đáy mắt Chester như con ngài độc phá kén, vừa nguy hiểm lại vừa khiến người ta phát sợ.
Trần Nhữ Tâm bấy giờ, vẻ mặt ngủ bình yên mà không đề phòng. Tựa như đối với cô, bên cạnh là người có thể tin tưởng được.
Thế nhưng, sau khi người nọ bị bóng đêm đồng hoá sẽ không còn cơ hội quay đầu lại nữa.
Nó sẽ càng trở nên cố chấp, nguy hiểm và bệnh hoạn.
Đáng tiếc, Trần Nhữ Tâm đang nằm trong lòng ma cà rồng cũng chưa biết.
Chester ôm cô dậy, đi lên lầu, đến phòng ngủ chính.
Phòng ngủ này được trang trí vô cùng cổ điển và lộng lẫy. Mỗi một chi tiết đều được lựa chọn kĩ càng, tựa như nó vẫn luôn đợi chủ nhân của nó vậy.
Hiện tại, cuối cùng cũng đợi được.
Chester đặt cô trên chiếc giường lớn mềm mại. Nhiệt độ trong phòng rất ấm áp với con người.
Giúp cô đắp kín mền, nhẹ nhàng nói một tiếng "Ngủ ngon.", Chester liền đứng dậy rời khỏi căn phòng này.
Bên ngoài phòng, không khí lạnh lẽo, rét hơn cả đêm tuyết ngoài kia.
Chester đi qua hành lang. Đèn trong thành lục tục sáng lên, như muốn xua tan bầu không khí âm trầm u ám bao trùm phía bên trong toà thành.
Ban đêm là thế giới của ma cà rồng.
Tối nay, lại có khách đến đây thăm hỏi chủ nhân toà thành này.
Người tới là tộc trưởng lão Cappadocia, cũng là vị đã kí kết hiệp ước không xâm phạm cùng loài người năm đó.
Lúc trưởng lão Cappadocia nhìn thấy chủ nhân toà thành, ông ta cung kính, không dám vô lễ một chút nào.
Chẳng phải vì thực lực của trưởng lão Cappadocia không đủ, mà do thân phận vị kia thực sự quá thần bí. Nghìn năm trước giữa lúc các thuần huyết chém gϊếŧ một hồi, rốt cục chỉ còn lại vị trước mắt này.
Có điều sau khi mất tin tức, ai cũng cho rằng anh đã chết, nào ngờ anh lại thức tỉnh.
Sự tồn tại của anh đã phá vỡ thế cân bằng giữa loài người và ma cà rồng. Một khi thế cân bằng này bị phá vỡ thì cũng không phải là chuyện tốt đối với huyết tộc. Nhưng quả thật ông ta không dám bất kính với vị trước mắt kia.
Nếu bỏ đi sự áp chế từ huyết mạch và bản năng thần phục đối phương thì dù có là một nghìn năm trước, thân phận của vị này cũng khiến các thành viên huyết tộc phải ngước nhìn.
Chester là thân vương ma cà rồng, hiện tại chỉ còn là quý tộc thuần huyết.
"Thứ lỗi vì đã quấy rầy ngài vào lúc này." Sau khi trưởng lão Cappadocia ngồi xuống, ông ta không hề thả lỏng. Nhìn Chester, ông ta cố gắng làm giọng mình tự nhiên hơn một chút, "Nghe nói ngài đã tìm thấy huyết bộc mà mình hài lòng?"
"Huyết bộc?" Chester cười thân thiện, nụ cười không chạm đến đáy mắt. Đôi mắt u lam nhìn thứ hỗn huyết sống hơn nghìn năm trước mặt. Ánh mắt rơi xuống chiếc cốc đựng máu giữa ngón tay thon dài, buồn bã nói: "Máu của cô ấy rất ngon, làm người ta nghiện. Chỉ ta mới có thể sở hữu và thưởng thức thôi."
Tính độc chiếm đáng sợ này cũng không phải sự si mê đơn thuần với máu huyết bộc, mà giống như là...
Trưởng lão Cappadocia cảm thấy mình đã gặp phải chuyện chẳng lành. Không loại trừ khả năng vị thân vương thuần huyết trước mắt sẽ diệt khẩu mình. Ông ta bình ổn tâm tình, nói: "Đúng vậy, cô ấy thuộc về ngài."
Chắc có lẽ hơi lâng lâng vì lời nói của trưởng lão, hơi thở trên người Chester không còn buộc kẻ cùng tộc phải sợ hãi nữa.
Cappadocia lựa lời hỏi: "Vậy những huyết bộc đã đưa tới trước kia, ngài còn cần không ạ?"
Dường như Chester mới nhớ ra điều gì, nói: "Không cần."
"Vậy huyết bộc trong thành của ngài..."
"Đưa đi."
"...Dạ."
Không đạt được mục đích, dù thất vọng nhưng trưởng lão Cappadocia không biểu hiện ra bên ngoài. Ông ta tiếp tục bàn bạc về chuyện nội bộ huyết tộc cùng đối phương.
"Mấy cái đấy ta chẳng có hứng thú gì đâu. Ngươi cứ tự xử lí là được rồi." Chester cắt ngang khi ông ta đang thao thao bất tuyệt.
Trưởng lão Cappadocia lập tức đáp vâng, rồi đứng dậy hành lễ: "Vậy không quấy rầy ngài nữa."
Chester ngồi, khẽ vuốt cằm, sau đó nói một tiếng ra ngoài cửa sổ: "Mễ Lạc, đưa trưởng lão Cappadocia về."
Còn chưa dứt lời, một con dơi nho nhỏ đã bay vào từ khe hở cửa sổ. Lúc rơi xuống đất, nó hoá thành một cậu thiếu niên ma cà rồng mười bốn mười lăm tuổi. Cậu ta nói với trưởng lão Cappadocia: "Mời."
Chuyến này không công mà lui. Trưởng lão Cappadocia thở dài trong lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Ông ta không thể đắc tội với vị thân vương thuần huyết trước mắt được. Mà loài người đã bắt đầu phẫn nộ khi ma cà rồng thành lập tổ chức.
Nếu như hai tộc thật sự không thể hoá giải, không thể điều hoà mâu thuẫn thì một ngày nào đó, chiến tranh giữa loài người và ma cà rồng sẽ nổ ra.
Đối với hai tộc đã yên ổn hơn ngàn năm, chẳng phải là chuyện tốt.
Trưởng lão Cappadocia đi chuyến này là vì những người đang ở dưới tầng hầm của thân vương Chester. Một trong số đó có thân phận khá đặc biệt, chính là con gái công tước.
Nhưng dù vậy, trưởng lão Cappadocia cũng không thể mạo hiểm đi đắc tội với vị thân vương thuần huyết.
Chỉ biết cầu mong cô tiểu thư loài người kia sẽ bình an vô sự.
Rời thành, trưởng lão Cappadocia ngồi lên xe ngựa, chậm rãi biến mất trong tuyết.
Mễ Lạc dõi mắt nhìn theo vị khách vừa rời đi, bấy giờ mới hoá thành con rơi nhỏ một lần nữa, tiếp tục treo ngược dưới mái hiên cửa sổ.
Trong phòng, Chester nhìn bóng đêm bên ngoài qua cửa kính nghiêng, híp mắt lại.
Lúc này, tiếng chuông vang trong toà thành. Còn ba tiếng nữa là trời sáng.
Cô sẽ tỉnh lại nhanh thôi.
Lần đầu tiên Chester chờ bình minh mà suиɠ sướиɠ như thế.
Dù anh ghét ánh mặt trời nhất.
...
Toà thành, phòng ngủ tầng hai.
Khi một tia sáng ló dạng, người trên giường nhẹ nhàng trở mình, lông mi hơi run, chậm rãi mở mắt ra.
Mất gần mười giây Trần Nhữ Tâm mới biết mình đang ở nơi nào.
Cô đứng dậy từ trên giường. Quần áo tắm rửa đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Rất điềm nhiên. Trần Nhữ Tâm cầm quần áo vào phòng tắm thay giặt. Nước trong bồn tắm cũng đã chuẩn bị tốt.
Cô cởi sườn xám trên người xuống, tắm rửa sạch sẽ, xua tan hết vẻ mệt mỏi lúc mới tỉnh.
Lúc cô đi ra thay quần áo, trời đã sáng trưng.
Mở cửa, trên hành lang rất yên tĩnh. Có lẽ do ánh mặt trời bên ngoài rọi vào nên nhìn không mấy u ám. Ở hành lang khác có một người đàn ông đang đứng. Nghe thấy tiếng bước chân, anh xoay người nhìn cô. Trên khuôn mặt tuấn mỹ yếu ớt hiện ra một nụ cười nhẹ: "Chào buổi sáng."
"Chào." Trần Nhữ Tâm còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì người đàn ông đã đứng trước mặt cô.
Khi Trần Nhữ Tâm vô thức lui về sau một bước, một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, "Để ý dưới chân kìa."
Chớp mắt, Trần Nhữ Tâm có ảo giác như bị một con thú săn mồi to lớn quan sát. Rõ là cử chỉ của người đàn ông trước mặt rất ưu nhã, lịch thiệp và vô hại cơ mà.
Là ảo giác của cô sao?