Edit: Mei A Mei
Ngày thứ hai, Trần Nhữ Tâm xuống lầu nhìn Hình Dã một thân tây trang đang cầm tờ báo. Thấy cô lại đây, anh buông tờ báo ra.
"Chào buổi sáng, Nhữ Tâm." Hình Dã đứng dậy tới trước mặt cô, đặc biệt tự nhiên trao cho cô một nụ hôn, "Tối qua ngủ có ngon không?"
Trần Nhữ Tâm gật đầu: "Chào, Hình Dã."
Sau khi hai người cùng nhau dùng bữa sáng, Hình Dã chuẩn bị tới công ty, Trần Nhữ Tâm kéo ống tay anh lại.
Hình Dã quay đầu nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"
"Hình Dã, nhẫn đính hôn của em đâu?"
Hình Dã sững sờ, nói bừa: "Ném đi rồi."
"...Em muốn trả nó về đúng chủ nhân."
"Vậy tôi để quản gia tìm xem sao."
Năm phút sau, vật nọ được quản gia cầm trên tay đưa cho Hình Dã, đó là một chiếc túi trong suốt bị buộc lại. Hình Dã đưa nó cho Trần Nhữ Tâm, "Trả lại anh ta đi."
"Ừ." Trần Nhữ Tâm nhận lấy, nhìn kĩ không chỉ có chiếc nhẫn đính hôn mà còn cái vòng ngọc mà mẹ Tiết tặng cho.
"Ừ." Trần Nhữ Tâm theo kịp anh, "Anh thuận đường không?"
Sâu trong con người Hình Dã trào ra sự vui vẻ, nắm tay cô: "Dĩ nhiên thuận đường rồi."
Tài xế phía trước nhịn không được mà oán thầm một câu, một bên nam, một bên bắc, thuận đường thế quái nào được?
Xe chở Trần Nhữ Tâm dừng lại trước cổng trường đại học, vừa xuống xe Hình Dã đã níu cô lại, cô thuận theo khẽ hôn lên môi anh, sau đó mới được thả ra.
Xuống xe, Trần Nhữ Tâm đứng ngoài cổng trường. Mặc dù chỉ rời đi bốn ngày nhưng chung quy vẫn cảm giác đã qua rất lâu rồi.
Trở lại ký túc xá, Trần Nhữ Tâm cảm thấy ký túc xá của mình cũng thay đổi đến lạ, nhưng cô không để ý lắm, trái lại đi thăm đàn chị. Đàn chị bình thường lãnh khốc vậy mà bây giờ ôm cô không nói lời nào, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Không có việc gì thì tốt."
"Việc của người trẻ tuổi, ông già tinh tường ấy đúc kết, đây là nguyên văn của thầy." Đàn chị ngắt lời cô: "Chị đứng về phía em."
Trần Nhữ Tâm sững sờ: "Cảm ơn đàn chị."
"Bây giờ không phải lúc nói lời cảm ơn với chị đâu. Chẳng phải em nên đi giải thích cho họ Tiết một chút sao?"
Trần Nhữ Tâm gật đầu: "Ừm, em hẹn anh ta lúc chín rưỡi."
Mắt đàn chị liếc cổ tay mình, ngẩng đầu nhìn cô: "Còn nửa tiếng thôi, mau đi đi."
"Vâng." Trần Nhữ Tâm đáp: "Đàn anh làm phiền chị rồi."
Chỉ thấy đàn chị phất phất tay với cô: "Khách sáo với chị làm gì."
Từ phòng nghiên cứu đi ra, Trần Nhữ Tâm thừa dịp bắt taxi tới chỗ đã hẹn Tiết Minh Huyên từ trước. Đó là một toà khách sạn tương đối riêng tư, Trần Nhữ Tâm vừa đến, Tiết Minh Huyên đã tới đây rồi.
Trần Nhữ Tâm dĩ nhiên không phát hiện bên gáy mình còn giữ lại dấu vết mà Hình Dã đã đóng xuống tối qua, mặc dù màu sắc nhạt đi rất nhiều, nhưng phàm là người có kinh nghiệm đều nhận ra được đây là cái gì.
Chỉ thấy Trần Nhữ Tâm mang từ trong túi ra một cái hộp gấm, đẩy tới trước mặt anh ta: "Việc đính hôn tôi thật sự xin lỗi, tạo cho anh phiền phức không nhỏ. Nhưng chuyện đính hôn đến đây chấm dứt đi."
"Tại sao?" Trong nháy mắt, vậy mà Tiết Minh Huyên lại cảm nhận được sự khổ sở không nói lên lời, thậm chí đã quên béng đi mục đích của mình khi đến chỗ này. Anh ta hỏi: "Tại sao lại hối hận?"
Trần Nhữ Tâm quay đầu nhàn nhạt nhìn anh ta: "Hình như anh đã có người mình thích rồi, tại sao còn muốn đính hôn với tôi?"
"Cái gì?" Tiết Minh Huyên vô thức nhíu mày, "Thích ai hả?"
"Anh thích Bạch Tiểu Nhã thế cơ mà." Trần Nhữ Tâm nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, lặp lại câu hỏi: "Tại sao còn muốn đính hôn với tôi?"
Lời này là Trần Nhữ Tâm hỏi thay nguyên chủ. Trong đoạn kí ức ngắn qua giấc mơ của nguyên chủ, cô ấy biết rõ thật ra Tiết Minh Huyên không yêu mình, chẳng qua cô ấy tự lừa mình dối người, không muốn đối mặt với sự thật tàn nhẫn.
Mà trên thực tế, nếu không phải việc Tiết Minh Huyên tính kế sau lưng làm đòn bảy thì sao Hình Dã lại siết chết nguyên chủ khi cô ấy đang sống sờ sờ chứ? Cái gọi là đính hôn chính là kế hoạch để Hình Dã lộ ra chân tướng mà thôi.
Tài liệu hệ thống cung cấp đã thể hiện hết qua phần báo cáo, nam nữ chính là thanh mai trúc mã, đồng thời hai bên cũng là mối tình đầu. Hoặc nói, Bạch Tiểu Nhã là người phụ nữ duy nhất Tiết Minh Huyên thật lòng yêu, chẳng qua thời niên thiếu cả hai không biết trân trọng nhau nên sau này mới tạo thành chia lìa.
Nhưng thế giới vốn xoay quanh nam nữ chính nên dưới sự trùng hợp của nhân duyên, hai người gặp lại, tự dưng không giống với thời niên thiếu khi ấy, lúc bấy giờ càng trở nên trân trọng nhau hơn và cũng sẽ chẳng tuỳ tiện chọc phá tờ giấy kia, để cho nội dung vở kịch đắp nặn tình yêu giữa hai người trắc trở bao nhiêu. Mà hành động của nguyên chủ không nghi ngờ chính là đá thử vàng về mặt tình cảm của hai người. Tuy nhiên còn nhiều chỗ giải thích bị nông, ví dụ như...thân phận thật của Bạch Tiểu Nhã.
Nhưng hiện tại Trần Nhữ Tâm chưa biết, bởi vì sau khi cô tới thế giới này, sự kiện tổng thể vẫn như cũ, cơ mà có nảy sinh biến hoá rất nhỏ, ví thử như tình cảm con người. Đáng tiếc bây giờ Trần Nhữ Tâm cũng chẳng rõ, mà tính rõ rồi cũng sẽ không thể thay đổi bất cứ thứ gì.
Trong thế giới của cô, chỉ có nhiệm vụ, còn cả việc tìm lại kí ức cho mình nữa.
Nội tâm cô không hề gợn sóng, đối diện với Tiết Minh Huyên cũng chẳng bất mãn tức giận, càng không có tâm tình áy náy tự trách. Hay nói cách khác, Trần Nhữ Tâm căn bản không có những cảm giác này, tựa hồ bất kể xảy ra chuyện gì cũng đều lơ đi, lãnh đạm bình tĩnh.
Duy chỉ có lúc cảm giác khác thường, phỏng chừng là khi bản thân đang suy tư liệu nên thử thích Hình Dã hay không, trong lòng mang một cảm xúc đặc biệt. Khả năng cho tới bây giờ, Trần Nhữ Tâm cũng chưa thể phân biệt rốt cục cảm xúc ấy là gì.
"Tôi thật lòng muốn ở bên em." Ngón tay Tiết Minh Huyên siết chặt, cái hộp gấm trong tay anh ta dần dần biến dạng chứng tỏ anh ta đã dùng bao nhiêu lực. Thời gian qua khả năng tự kìm chế của Tiết Minh Huyên không thể đè ép nổi sự nôn nóng và phẫn nộ đang trào dâng trong lòng. Anh ta nhìn chằm chằm Trần Nhữ Tâm: "Tôi với Bạch Tiểu Nhã chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường. Tôi không biết em nghe được từ đâu, nhưng tôi chưa bao giờ làm gì cùng cô ấy. Tôi nghĩ tôi thật lòng thích em, nghĩ muốn đối xử với em thật tốt."
Trần Nhữ Tâm nhàn nhạt nhìn anh ta, điềm tĩnh nói ra một sự thật không ai có thể phản bác: "Nếu đúng là anh thật lòng hoặc tin tưởng tôi thì ngay từ ban đầu đã không phái người giám sát tôi rồi. Lúc tôi nói với anh chuyện đính hôn, anh rất kinh ngạc, nhưng anh kinh ngạc không phải vì bản thân anh đính hôn, mà là chuyện đính hôn này do chính miệng tôi nói ra. Anh đã sớm tính toán sẽ đính hôn cùng tôi, cũng biết rõ tôi thiếu thốn tình cảm nhưng lại chẳng thèm để ý, anh chỉ chú tâm vào chuyện đính hôn của mình thôi."
"Xin lỗi, khi ấy tôi..." Khi ấy anh ta chưa từng nghĩ đến tình cảm mà mình dành cho cô nên cứ dựa theo kế hoạch ban đầu của mình, lợi dụng cô, điều đó Tiết Minh Huyên không thể phủ nhận. Nhưng một giây ấy khi biết được cô đột nhiên biến mất ở lễ đính hôn, trong lòng anh ta sinh ra khủng hoảng. Lúc đó anh ta mới vỡ lẽ đến cuối cùng mình có tình cảm thế nào với cô.
Chẳng qua vào lúc này, Tiết Minh Huyên trở tay không kịp khi ngả bài với Trần Nhữ Tâm, anh ta nói: "Trước đây không lâu tôi mới hiểu được, tôi muốn đối xử với em thật tốt."
"Vậy còn Bạch Tiểu Nhã?" Trần Nhữ Tâm lẳng lặng nhìn anh ta, hỏi: "Anh đặt cô ấy ở nơi nào, điều này với cô mà nói, là công bằng sao?"
"Tôi...đã từng thích cô ấy..." Tiết Minh Huyền cảm giác chính anh ta đang mất đi quyền chủ động trong cuộc nói chuyện này, chỉ chốc lát đã bị đối phương quay vòng, thanh minh: "Nhưng bây giờ tôi cùng cô ấy không phải quan hệ đấy nữa."
Cô chẳng thèm quan tâm đáp án của anh ta tới cùng là sao, rõ ràng hai bên đang lợi dụng lẫn nhau, vậy hà cớ gì hiện tại phải bức bách nhau nhỉ?
"Ý của tôi đã quyết." Ngắn ngủi năm chữ, đủ độ mạnh yếu.
Không khí im ắng rất lâu, Tiết Minh Huyên dần dần bình tĩnh lại, hỏi thẳng Trần Nhữ Tâm: "Hôm đính hôn ấy thật sự là em tự đi?"
"Ờ." Thái độ Trần Nhữ Tâm trước sau như một.
Ánh mắt Tiết Minh Huyên phức tạp nhìn cô, "Có người trông thấy em ra vào nhà của chủ tịch tập đoàn R, Chử Việt."
Trần Nhữ Tâm bình tĩnh trả lời: "Tất cả mọi người đều trưởng thành hết rồi."
"Nhưng em là vợ sắp cưới của tôi!" Trong nháy mắt, đáy lòng Tiết Minh Huyên bùng lên sự phẫn nộ không biết từ đâu, có lẽ phẫn nộ vì thái độ hời hợt của cô, cũng có lẽ do bản thân nhập diễn quá sâu nên cảm thấy không biết phải làm thế nào.
"Vợ sắp cưới à?" Đôi mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng quét qua bộ dạng kìm nén lửa giận của anh ta, phần môi nhẹ nhàng truyền ra một câu: "Vậy anh thật sự muốn cưới tôi làm vợ sao?" Lúc nói tới đây, Trần Nhữ Tâm hơi ngừng, nhìn vào mắt anh ta: "Cả cuộc đời này của tôi khó có thể yêu anh, cũng sẽ chẳng có chút tình cảm nào với cha mẹ anh. Cho dù tương lai giữa hai ta có con thì tôi vẫn vậy, không tồn tại dạng tình cảm "Mẫu tử" gì đó, anh còn muốn cưới tôi làm vợ anh? Anh tình nguyện tiếp nhận tôi thế này sao? Anh sẽ đối nghịch với cha mẹ vì tôi à?"
Liên tiếp vài vấn đề thực tế khiến Tiết Minh Huyên thoáng muốn tránh né ánh mắt cô, nhưng anh ta vẫn nói: "Chứng thiếu thốn tình cảm cũng đâu đáng sợ như vậy, tôi sẽ khôi phục giúp em."
"Lời nói này đến chính anh còn không tin, vậy làm sao mà thuyết phục được tôi?" Từ đầu tới cuối tư thế ngồi của Trần Nhữ Tâm chưa hề thay đổi, cô không nhìn anh ta nữa, nhưng vẫn nói: "Giữa chúng ta vừa mới bắt đầu đã chẳng đơn thuần gì, cũng sẽ không thể có kết quả, tôi nghĩ anh hẳn rõ điều này."
Đã nói lời rành mạch như thế, Tiết Minh Huyên sao có thể không hiểu. Chỉ là sự đau đớn mơ hồ từ đáy lòng đã nói cho anh ta biết, là anh ta nhập diễn quá sâu rồi. Nhưng hối hận nhất định chẳng có kết quả gì. Có lẽ cô nói đúng, vừa mới bắt đầu mục đích đã không đơn giản thì làm sao có thể yêu cầu kết quả xa vời?
Từ lúc bản thân gặp lại cô rồi đi theo mục đích, điều này anh ta không thể phủ nhận được.
Tiết Minh Huyên lẳng lặng nhìn đôi mắt không dậy nổi gợn sóng của cô, chậm rãi hỏi: "Chuyện ở tiệc đính hôn rơi xuống đầu một mình tôi, tôi trở thành trò cười của tất cả mọi người. Em không cảm thấy áy náy, tự trách sao?"
"Không hối hận." Trần Nhữ Tâm nhàn nhạt đáp.
Nhìn cặp mắt Trần Nhữ Tâm điềm tĩnh không một chút rung động, Tiết Minh Huyên cảm giác bất lực. Nhưng anh ta không thể trơ mắt nhìn cô sa vào nơi nguy hiểm kia. Gã đàn ông đó đáng nghi chồng chất. Anh ta không thể để mặc cô tiếp tục như vậy nữa.
"Nhữ Tâm, anh ta rất khả nghi, em không nhận ra hết thảy mọi chuyện đều quá khéo sao?" Tiết Minh Huyên khôi phục tỉnh táo, chậm rãi nói: "Anh ta là người Hoa đi du học về, gia nghiệp ở nước Mỹ, mà mấy năm gần đây em chưa từng rời khỏi Trung Quốc."
Đối diện với sự thăm dò của anh ta, Trần Nhữ Tâm thản nhiên nói: "Ý anh là, anh ấy bắt cóc tôi?"
"Chỉ là giả thiết thôi." Tiết Minh Huyên đối mắt với cô, "Tôi đang lo lắng cho em mà."
"Cái giả thiết này cũng chẳng có cơ sở. Tôi không phải là đứa ngu." Trần Nhữ Tâm thẳng tắp nhìn vào mắt anh ta, vô tư nói: "Càng không phải người bệnh mắc hội chứng Stockholm, đi yêu kẻ bắt cóc mình."
Nét anh tuấn trên mặt Tiết Minh Huyên mơ hồ lộ ra sự tổn thương, lại bình tĩnh hỏi: "Em...yêu anh ta sao?"
Trần Nhữ Tâm không hề đối mặt với vấn đề này, mà chỉ nói: "Giữa tôi và anh ấy không phải là lần đầu gặp gỡ. Chúng tôi từng qua lại rồi."
Trong phòng yên tĩnh thật lâu, tinh thần Tiết Minh Huyên tỏ ra cực kì sa sút. Anh ta cầm cốc nước lên uống, coi như là cách tốt để tỉnh táo lại. Nhìn Trần Nhữ Tâm, Tiết Minh Huyên khôi phục vẻ kiên định lẫm liệt trước kia. Anh ta nói: "Việc em mất tích đã lập hồ sơ, cần theo tôi về cục để tiến hành ghi chép."
Trần Nhữ Tâm gật đầu đáp, "Được thôi."