Edit: Mei A Mei
Trần Nhữ Tâm vì đau mà thức. Dạ dày đau đớn như bị lửa đốt khiến cô không nhịn được khẽ rên thành tiếng.
"Em tỉnh rồi." Giọng người kia khàn khàn tựa tựa máy móc đang vận chuyển, mang khuynh hướng cảm xúc lạnh như băng, "Ngồi dậy ăn chút gì đi."
"Tôi không nhìn thấy." Trần Nhữ Tâm phát hiện mắt mình bị bịt kín, tay chân cũng bị trói lại, may mà chất liệu mềm mại nên không đến nỗi khó chịu.
Người kia đi tới, dịu dàng ôm cô từ trên giường lớn đặt xuống ghế sa lon. "Em là con tin." Người kia nhắc nhở thân phận của cô, có lẽ muốn cô thành thật chút ít.
Trần Nhữ Tâm nào thừa sức để giãy giụa nữa, bao tử đau cũng đủ khiến cả người cô chẳng thể làm được gì rồi, vậy nên nhìn cực kì ngoan ngoãn.
"Há miệng."
Trần Nhữ Tâm thuận theo mở ra, hương vị cháo trắng cực kì thanh đạm, chỉ có thể mơ hồ nếm được vị ngọt. Nghĩ tới dạ dày mình còn đau nên cô cũng không bắt bẻ gì nữa.
"Không được." Người kia từ chối.
"...Vì sao lại trói tôi?"
"Tôi làm việc không cần lí do." Tiếng nói chuyện của anh rất chậm, cơ hồ không muốn để cô phát hiện được thân phận của mình.
Bị bịt mắt, Trần Nhữ Tâm chẳng còn cách nào khác, đành nói: "Vậy anh có thể cởi bịt mắt với dây trói cho tôi không?"
"Không thể." Lại bị từ chối.
"Tôi cần tắm rửa trước đã." Lúc này Trần Nhữ Tâm phát hiện trên người vẫn còn mặc lễ phục đính hôn ngày hôm qua, rất gò bó cũng rất vất vả, chiếc nhẫn ban đầu còn ở ngón áp út tay trái cùng cái vòng ngọc không biết đã rớt từ khi nào. Lúc này hai tay cô bị trói đặt ở trên đùi, hai mắt cũng bị bịt kín, chỉ có thể nương theo cảm giác của mình mà hơi ngửa đầu, "Kì sinh lý của tôi tới rồi."
Trần Nhữ Tâm biết rõ người kia thay đổi giọng điệu, cũng không vạch trần, dù sao có thể đến thì từ từ sẽ đến.
Chỉ lát sau, lại nghe thấy tiếng bước chân, nhẹ nhàng hơn so với nam, phỏng chừng là nữ, Trần Nhữ Tâm nghĩ vậy. Đối phương đi qua, giúp Trần Nhữ Tâm cởi dây trên tay trước, sau đó mới bỏ mảnh vải trên mắt cô. Mở mắt ra, Trần Nhữ Tâm hấp háy, hồi lâu mới thích ứng được với ánh sáng trong phòng.
Trong phòng bài trí đơn giản, đồ đạc được thợ đúc từ gỗ đen hồ đào, khắp nơi đều toát lên hơi thở xa hoa, trang nhã.
Trần Nhữ Tâm nhìn thoáng qua người đàn bà đứng bên cạnh mình đang dùng ngôn ngữ bằng tay, lập tức hiểu ra người đàn bà phương Tây này là người câm. Cô không rõ ngôn ngữ của người câm điếc, cũng không biết nói chuyện với cô ấy thế nào, chỉ thấy người đàn bà kia dẫn cô tới phòng tắm vòi hoa sen. Bên trong đã chuẩn bị tốt quần áo tắm rửa cùng đồ dùng cá nhân, Trần Nhữ Tâm nói: "Cảm ơn." Sau đó đi vào.
Lúc này trong phòng chỉ còn mình cô. Cô đến trước cửa sổ, nóc biệt thự được làm bằng gỗ, bên ngoài là một mảnh vườn xanh mướt hoa cỏ, một hồ nước nhỏ, còn lại là rừng cây. Chỗ này chỉ e là rừng tư nhân, cũng không biết mình còn ở thành phố S hay không nữa.
Trong lúc Trần Nhữ Tâm đang thất thần, người đàn bà kia lại tới, cầm trên tay áo khoác ngoài cho nữ, ý bảo cô mặc vào. Trần Nhữ Tâm nhận lấy, thật ra trong phòng chẳng lạnh tí nào nhưng cô vẫn mặc lên.
Người đàn bà rời đi. Trần Nhữ Tâm thấy cửa không khoá thì duỗi tay đẩy đi ra ngoài. Bấy giờ đã là sáng sớm, ánh mặt trời hắt lên người ấm áp. Đãi ngộ này của cô không hề giống con tin, cứ vậy đi ra ngoài mà chẳng có ai ngăn cản.
Trong đình viện có vài công nhân đang xử lí đình viện, họ nhìn Trần Nhữ Tâm cũng chẳng ngạc nhiên, cứ như thể không thấy cô đi ra vậy.
Trần Nhữ Tâm đứng một lát, đi đi lại lại bốn phía, tựa hồ quen thuộc nơi này. Vây quanh biệt thự bằng gỗ toàn núi là núi, giống như sơn cốc, chim tước réo gọi còn có thể nghe được tiếng vang. Đi mệt nên Trần Nhữ Tâm quay về. Tạm thời, muốn rời khỏi đây một mình là điều không thể, huống chi cô đến vì nhiệm vụ, rời đi thế nào được?
Chỉ là người kia đang trốn cô, cứ để tiếp diễn thế này cũng không xong, cô phải đoạt lại quyền chủ động mới được. Trần Nhữ Tâm trở lại căn phòng lúc trước, người đàn bà kia đưa tờ giấy viết tay cho cô. Trần Nhữ Tâm duỗi tay nhận lấy:
- - Tiên sinh ra ngoài, buổi tối mới về được, những quyển sách trong phòng kia là tiên sinh chuẩn bị cho cô.
Xem hết hàng chữ Hán chỉnh tề này, Trần Nhữ Tâm khẽ gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
Trải qua bữa trưa, Trần Nhữ Tâm nhìn thư một lát, vì mệt nên trực tiếp nằm ngủ trên ghế sa lon. Cũng không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không, cô ngủ luôn tới tận khi trời tối.
Trần Nhữ Tâm mở mắt ra, phát hiện căn phòng không bật đèn. Đầu óc rối bời nghĩ muốn ngủ thêm một lát, lại hoàn toàn không ngờ trong phòng còn một người khác. Cho đến lúc người kia đi qua trước mặt cô, nói: "Em đã ngủ bảy tiếng rồi, thân thể không thoải mái chỗ nào sao?"
Đương lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy giọng đàn ông, Trần Nhữ Tâm giãy giụa mở mắt ra, sau đó thấy một bóng đen đang đứng trước người mình. Nhận ra trong nhà không bật đèn, cô cố gắng ngồi dậy từ trên sa lon. Người đàn ông thấy vậy cẩn thận duỗi một tay đỡ lấy cô, sau đó mới rút tay về. Vậy mà Trần Nhữ Tâm lại nhân cơ hội ấy kéo lấy anh, mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài muốn xem dáng vẻ của anh nhưng bị anh dùng tay che kín con mắt.
Trần Nhữ Tâm cũng không thấy rõ, nhưng cô cố gắng nói rõ ràng hơn: "Tôi nên gọi anh là Chử Việt, hay vẫn là...Hình Dã?"
"...Em biết." Động tác của anh hơi cứng lại, sau đó buông bàn tay đang che mắt cô, giọng nói không nguỵ trang, anh hỏi: "Làm thế nào mà phát hiện ra?"
"Mùi, tôi nhớ được mùi hương trên người anh." Trần Nhữ Tâm đáp rành mạch, giọng nói sau khi tỉnh ngủ mang theo vẻ lười biếng, lại nhìn bộ dạng của cô lúc này...
Ánh mắt Hình Dã thoáng chốc nóng rực lên. Anh hít sâu một hơi, nhẫn nhịn nói: "Không cần dễ dàng nói kiểu này để tôi hiểu lầm. Bằng không, bản thân tôi sẽ chẳng khống chế được rồi làm gì em đâu."
"Vậy anh định làm gì tôi?"
"..." Hình Dã nương theo ánh sáng nhàn nhạt nhìn dáng vẻ vô hại, thậm chí còn có thể coi là bình tĩnh nhu nhược của cô. Cảm giác nếu lúc này mình không rời đi...
Hình Dã vừa rời khỏi phòng đã cảm thấy sai sai. Thái độ của Trần Nhữ Tâm quá mức bình thản, dường như cô đã sớm...Bước chân hơi ngừng lại, Hình Dã xoay người trở về, lại phát hiện đèn trong phòng đã bật, crush cũng không còn ở đây.
Ước chừng 15 phút sau, Trần Nhữ Tâm vừa bọc áo choàng tắm từ bên trong bước ra đã trông thấy anh ngồi trên ghế sofa, đôi mắt hẹp dài xuyên qua tròng kính nhìn mình, nghe anh mở miệng hỏi: "Phát hiện lúc nào?"
Trần Nhữ Tâm cách không xa ngồi một mình trên ghế sa lon, nói: "Hôm ở công viên tưởng niệm đã bắt đầu nghi ngờ rồi, nhưng để xác nhận lời nói thì vẫn là lúc anh trói tôi."
Hình Dã đoán không ra thái độ của cô: "Tại sao không phản kháng?"
Trần Nhữ Tâm đối mắt với anh, hơi suy tư, đáp: "Anh thực chất không định làm tổn thương tôi, hơn nữa lúc anh đánh thuốc mê, tay anh còn run nha."
Hình Dã nheo mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp: "Em không sợ tôi sẽ làm gì em sao?"
Ai ngờ, Trần Nhữ Tâm chỉ bình tĩnh liếc anh một cái, sau đó đến bên cạnh Hình Dã, cúi người quan sát anh: "Anh muốn làm gì với tôi nào?"
Khoảng cách hai người gần tới độ có thể nghe được cả tiếng hít thở của đối phương. Hình Dã cứng đờ, hơi nước giữa hàng lông mày người kia sau khi tắm càng thêm quyến rũ người ta. Không rõ anh đang nghĩ gì, sắc mặt lạnh lùng: "Tôi khuyên em nên thu lại tâm tư ấy đi. Trước khi mọi sự kết thúc, lúc này tôi sẽ không để em rời khỏi."
"..." Trần Nhữ Tâm không có ý như thế, mà hệ thống ở trong đầu cô còn đang lặp đi lặp lại: "Kí chủ mau thân mật với anh ta! Thân mật với anh ta! Thân mật với anh ta..."
Thời gian dài như vậy, Trần Nhữ Tâm cũng coi như hiểu hệ thống đôi chút, gặp chuyện quan trọng tất nhiên sẽ khiến nó động kinh thế này. Nhưng nếu anh đã không muốn làm thì Trần Nhữ Tâm cũng chẳng thèm để ý nữa. Cô đứng thẳng lưng chuẩn bị trở về phòng ngủ, nhưng nào biết lúc xoay người đầu gối vô tình đụng phải khay trà thuỷ tinh đang đặt ở một bên, lập tức đầu gối mềm nhũn dẫn đến toàn thân ngã nhào ra đất - -
Hình Dã nhanh tay lẹ mắt nắm lấy thắt lưng cô để cô tránh được một tai hoạ kia, cùng lúc ấy, cả hai đều ngã lên thảm sàn. Cô nhìn Hình Dã đè lên mình, còn đối phương cũng đang ôm thắt lưng cô...
Trông Hình Dã lúc này hơi chật vật. Tây trang tinh tế không một nếp nhăn bị cô ở dưới thân đè ép, muốn đứng dậy chẳng đứng lên được. Mà dưới người anh, cổ áo choàng của Trần Nhữ Tâm cũng hơi lỏng ra, để lộ cần cổ tuyết trắng cùng với...Hầu kết Hình Dã khẽ nhúc nhích, con ngươi tĩnh mịch, giọng nói hơi tắc nghẹn: "Em đè nặng quần áo của tôi rồi."
Nghe vậy, Trần Nhữ Tâm coi là thật, động đậy, nâng eo thon buông vạt áo anh ra, lại ngay lúc ấy cô bị hai bàn tay kia hung hăng ghì chặt lấy thắt lưng. Bên tai truyền đến tiếng than nhẹ mang ý cảnh cáo của người đàn ông: "Đừng động!"
"..." Trần Nhữ Tâm mặt đầy khó hiểu nhìn anh. Chẳng qua khi cảm giác được trước bụng mình tựa hồ bị vật cứng cứng nào đó chọc vào, lập tức như hiểu ra cái gì, "Anh cương rồi..."
"Lặng im." Lúc này Hình Dã không muốn nghe thấy câu nào từ miệng cô nữa.
Trần Nhữ Tâm cũng chẳng buông tha: "Nhưng..."
"Em tự chuốc lấy đấy!" Đôi mắt hẹp dài của Hình Dã nguy hiểm nheo lại, ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy cằm cô, cúi đầu xuống điên cuồng hôn lên đôi môi hơi cong của cô. Thật sự là hôn điên cuồng, Hình Dã dùng lực khiến Trần Nhữ Tâm khẽ giãy giụa, tức khắc cô cảm nhận được bàn tay đang ôm mình khẩn trương vài phần.
Biết rõ không thể giãy giụa, Trần Nhữ Tâm dứt khoát làm theo ý hệ thống, hai tay chủ động choàng lên vai anh. Cô không biết phải làm sao, chỉ như một đứa trẻ đang nhẹ nhàng liếm thạch hoa quả vậy. Liếm môi anh không một chút kĩ thuật và kinh nghiệm đáng nói.
Đối với sự đáp lại trẻ con của nàng, Hình Dã cảm thấy quả tim mình run lên, vô thức buông lỏng ra, động tác cũng dịu dàng đi không ít. Anh ôn nhu cướp lấy nụ hôn đầu của nàng. Nước bọt và hô hấp. Môi lưỡi quấn lấy nhau. Triền miên ái muội. Đê mê ướŧ áŧ. Âm thanh vang lên trong phòng, Hình Dã dè dặt gặm mút đầu lưỡi nàng. Cắn, nghe thấy tiếng thở gấp nhẫn nại của nàng phát ra cùng với tiếng rêи ɾỉ vô thức giữa răng môi, anh chỉ cảm giác thân dưới trướng lên, đau nhức...