Đúng giờ tan sở.

Những tưởng đây là điều cơ bản nhất mà bất cứ nhân viên bán thời gian nào cũng đơn giản có được nhưng khi nhìn đến đám đầu trâu mặt ngựa xăm trổ đầy mình vẫn bám rễ chặt chẽ trên bàn, Di Giai có chút hoài nghi nhân sinh.

Hay là đám người này không biết giờ đóng cửa?

Không có khả năng! Không phải lúc vào tên nào tên nấy đều nhìn chăm chăm vào gương mặt lạ hoắc của cô kêu to:"Như cũ!" sao!

Nếu đã "như cũ" thì sao lại không biết giờ đóng cửa?

Nhìn kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, sắc mặt Di Giai càng ngày càng đen lại, đã thế vào lúc này lại có một tên say khướt bước đi loạng choạng xiêu vẹo đến trước quầy hô:"Một chai nữa!"

Trên trán Di Giai nảy gân xanh, gương mặt lại vẫn tươi cười đúng phép:"Quý khách, quán đã đến giờ đóng cửa rồi. Nếu có nhã hứng thì ngày mai lại đến được không ạ?"

Tên say khướt kia nghe vậy thì phì một tiếng, nước miếng văng tung tóe:"Đóng cửa??? Khách còn nhiều như vậy sao mà đóng cửa được? Mau lấy thêm rượu ra đây!"

Di Giai bị nước miếng văng đầy mặt vẫn nhẹ nhàng mỉm cười, bên dưới lại lặng lẽ xắn tay áo lên, đang muốn đại khai sát giới cho vị khách này uống máu thay rượu thì xuất hiện tiếng bước chân quen thuộc trên đầu, sau đó cánh cửa tủ phía sau bật mở, Lục Dã đi ra, tất cả khách trong quán thoáng cái đều yên tĩnh lại nhìn về phía bên này, Lục Dã bình tĩnh gật đầu với mọi người:"Đến giờ tắt đèn đóng cửa rồi, hôm nay đến đây thôi. Cảm ơn mọi người hôm nay đã ghé."

Lời vừa dứt, khách khứa lập tức ồn ào than vãn, có người đứng dậy gật đầu với Lục Dã rồi rời đi, cũng có người ngồi tại chỗ lừ mắt về phía này, Lục Dã sau khi tận tình mở cửa tiễn từng đợt khách thì quay lại nhìn một vòng mấy người vẫn đang đóng cọc bên trong không chịu đi, hờ hững nói với Dư Hạ:"Muộn 20 phút rồi, cậu về đi."

Dư Hạ ngây người nhìn Lục Dã giải quyết hơn nửa đám cắm rễ trong quán chỉ bằng một câu nói, trong lòng lúc này ngược lại chẳng muốn đi tẹo nào, nhưng cô vẫn vòng ra khỏi quầy đi đến trước mặt Lục Dã mỉm cười:"Cảm ơn nhé. Mai gặp."

Lục Dã gật đầu nhưng không nhìn cô, Dư Hạ bĩu môi, xoay người ra khỏi tiệm.

Bầu trời lúc này đã bị che phủ bởi màn đêm nhưng thành phố vẫn sáng đèn náo nhiệt chẳng khác gì ban ngày, có khác thì chỉ là đối tượng đang đi lại trên đường bấy giờ hoàn toàn không giống người tốt, quán ăn đối diện thế quái nào bây giờ lại đổi bảng hiệu đề tên sòng bài, biển hiệu khắp nơi còn điên cuồng nhấp nháy đến mù mắt làm Di Giai suýt nữa tưởng rằng mình đã xuyên đến thế giới song song.

Sau khi lấy lại bình tĩnh từ cơn choáng ngợp, cô nửa muốn dạo chơi một vòng vừa muốn tránh đi rắc rối mà về thẳng nhà, thế rồi phương án về nhà đã nhỉnh hơn, bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, Di Giai quả thật có chút mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, cô định để mình làm quen với chuyện này rồi lại đi chơi sau cũng không muộn.

Đường về nhà vừa sáng vừa nhấp nháy như đang trên bar, Di Giai trầm mặc nhìn hàng quán ven đường lũ lượt đổi bảng hiệu còn như thi nhau xem điện nhà ai cao thế hơn mà điên cuồng nhấp nháy mời gọi khách. Đúng là ban đêm náo nhiệt hơn ban ngày thật nhưng Di Giai một đường đi về cũng chẳng gặp ai hỏi thăm, tâm trạng vốn đang có hơi tốt lên thì ngay khi đi qua một ngõ nhỏ mà ánh sáng không thể chiếu tới, cô nghe có tiếng đấm đá túi bụi bên trong.

Bước chân theo bản năng hơi khựng lại, Di Giai trong thoáng chốc tự nhủ bản thân 7749 lần đừng có nhúng tay vào chuyện người khác, đang muốn bước tiếp thì thoáng loáng nghe thấy tiếng rên rỉ nho nhỏ cùng với mấy tiếng chửi rủa.

"Mẹ mày! Hôm nay ông mày chặt một tay của mày! Xem mày còn dám ăn cắp không?!"

"Không... Không phải tôi..."

"Không phải mày thì là ai? Khốn kiếp! Đồ của đại ca tao ở đâu? Còn không khai ra có tin tao phế luôn một chân mày nữa không?"

Giống như có giác quan thứ sáu nào đó, Di Giai cảm thấy một mùi vị quen thuộc trong không khí, rất khó để hình dung nhưng đây là cảm giác khi mà cô ở gần đối tượng mà mình từng phong ấn, cô kinh ngạc quay đầu nhìn vào ngõ tối, mùi vị ấy càng thêm rõ ràng.

Không phải chứ? Tang Thanh không phải Lục Dã à? Lục Dã vẫn còn ở trong quán cafe à quên... Quán rượu mà! Sao lại có thể xuất hiện ở đây? Mà không phải hắn thì là ai? Sao trên người lại có phong ấn của mình? Liệu có phải là kẻ thù cũ không?

Mang theo một bụng đầy nghi hoặc, Di Giai bước vào trong. Khi mắt đã quen dần với bóng tối, khung cảnh xung quanh cũng trở nên rõ ràng, một đám sáu bảy người đang đấm đá túi bụi vào một người nằm co ro trên mặt đất, mà trên người bị đánh kia lại có một tầng phong ấn mỏng manh của cô.

Di Giai hơi nhíu mày lại, tầng phong ấn này rất mỏng, chắc là đã trải qua rất lâu rồi, kẻ này liệu có thể là ai? Tuy rằng cô có thuật phong ấn nhưng thực tế suốt những năm trước cũng chẳng dùng lên mấy người, cô không thể nhớ ra ai trong số những người đó có thể xuất hiện ở đây.

"Ai?" Một tên to con đang đấm đá chợt quay phắt người lại đối mặt với ánh mắt lạnh như băng của Di Giai, hắn ta hơi nghi hoặc:"Một con nhóc? Sao mày lại vào đây? Mày quen thằng nhóc này à?"

Di Giai nhìn xuống người bị đánh đến toàn thân run rẩy không ngừng, nhìn một lúc cũng không thể nhận ra đây là ai, nhưng xuất phát từ chuyện có liên quan đến dấu ấn của mình, cô vẫn phải xen vào chuyện của người khác:"Thả cậu ta đi."

Mấy tên côn đồ nhất tề dừng động tác quay lại nhìn cô chằm chằm như thể thấy một sinh vật ngu xuẩn nhất thế giới, một tên trong đó cầm một con dao phay vốn định chặt tay kẻ đang nằm dưới đất liền chuyển hướng mục tiêu, hắn cao giọng:"Muốn bọn tao thả người? Được! Sao lại không được chứ! Mày chỉ cần để lại hai cẳng chân ở đây, tao sẽ cho mày bế thằng này lết về!"

Năm phút sau, vẫn là tên cầm dao phay mặt mày hung dữ chĩa mũi dao về phía đồng bọn mình, hung hăng quát:"Còn đần người ra đấy làm gì?!! Không mau tiễn đại tỷ đi?"

Mấy tên côn đồ mặt mũi bầm dập, cả người không chỗ nào không bị thương, nước mắt đầy mặt quỳ rạp dưới đất nhất tề hô to:"Đại tỷ đi đường cẩn thận ạ!!!"