"Này Tessia, đang đánh cờ mà cô ngẩn người cái gì? Định bói xem tiếp theo tôi đi bước nào hả?" Roel đợi đối phương hạ cờ đến sắp ngủ gật, ngáp chảy cả nước mắt.
"Mới có hai phút." Tessia đặt quân cờ xuống.
Roel hạ cờ ngay sau khi quân cờ được cô đặt xuống, chẳng hề suy nghĩ nói:"Thua mất tiêu rồi. Tôi đi ngủ đây."
"Cậu có thể cho tôi thắng có chút cảm giác thành tựu được không?" Tessia cũng bị lây ngáp, cô che miệng:"Đã lên làm chủ nhà số một rồi, dáng vẻ vẫn chẳng ra làm sao."
Roel thả người dựa vào ghế, bế con mèo béo ú đang cọ dưới chân lên:"Mấy ngày này tôi mệt lắm, đám họ hàng từ đâu chui ra nhiều thế không biết."
"Họ làm gì cậu?"
"Bắt tôi đón tiếp, ép tôi nhận quà." Roel xoa xoa đầu mèo, lại gãi gãi cằm nó:"Lần này cô đến đơn thuần chỉ để chúc mừng thôi à?"
"Tất nhiên là không, ngoài việc thật tâm chúc mừng cậu thì quả thật có việc muốn bàn." Tessia bỗng nhiên ngồi thẳng dậy:"Tôi cũng không phải loại người dong dài khách khí, vào thẳng vấn đề, tuần trước tôi vừa có một giấc mơ."
"Hở? Mơ cái gì?" mấy thể loại giấc mơ tiên đoán này, Roel cũng có chút hứng thú.
"Vực Hoạn Bì, Sergi chui lên từ dưới vực Hoạn Bì."
Vực Hoạn Bì vừa là vết nứt lớn nhất vừa là vết nứt sâu nhất trên hành tinh, cách trung tâm thành phố này không xa, nơi đó quanh năm có quân đội của hoàng gia canh giữ không để bất cứ ai tới gần, nghe nói là vết tích chiến tranh đời trước để lại. Nhưng trong lịch sử không hề ghi lại nên nguyên nhân của nó vẫn chỉ là một lời đồn không thể xác thực. Đa phần mọi người tin rằng nơi đó là do động đất nứt ra.
"Cái gì?" Roel ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi lại.
"Linh hồn con người kia chui lên từ Hoạn Bì."
"Sergi? Cô ta rơi xuống Hóa Hư mà? Hóa Hư thông với Hoạn Bì hả?" Roel trợn trừng mắt không thể tin nổi.
Tessia nhịn không được ném quân cờ trong tay vào mặt cậu, bị cậu nghiêng đầu tránh đi:"Giấc mơ của ta trừu tượng như vậy thôi! Có thể là điềm báo cho việc cô ta đã trở lại."
Roel trầm ngâm trong giây lát, nâng chân con mèo lên huơ huơ vào không trung:"Vực Hoạn Bì sâu thế thì làm sao bò lên được."
"Tôi thấy cô ta bám vào đống hình nhân mà bò lên. Bộ dáng rất kinh khủng." Tessia nhớ lại mà rùng mình.
"Hình nhân?"
"Phải, đám hình nhân đó bám lấy nhau thành cái thang từ dưới vực lên đến miệng, cô ta cũng theo đó mà lên."
Roel không nói gì, nhìn chằm chằm Tessia.
Tessia chần chờ:"Với cả... Việc năm đó... Ta cũng thấy rất kỳ lạ. Sự kiện lớn như vậy, ta lại không tiên đoán ra."
Roel im lặng một lúc lâu mới nói:"Năm đó Sergi rơi vực, cô thật sự không tiên đoán ra?"
Tessia gật gật đầu.
Roel hỏi lại:"Cô không tiên đoán ra, hay là bị tẩy não?"
"Tẩy não? Cậu nói cái gì vậy?" Tessia ngẩn ra, đột nhiên mở to mắt, kịp phản ứng:"K..Không thể nào? Cậu ta không phải bạn tốt nhất của cô ta sao? Với lại cậu ta đâu thể động vào ký ức của một chủ nhà khác?"
"Là ai nói không thể?"
"...Cậu ta tự nói..." Tessia lẩm bẩm.
"Khả năng của một chủ nhà ngoài chính người đó ra thì không ai có thể rõ ràng được." Roel thả con mèo béo ú xuống đất, vỗ mông nó một cái:"Tessia, tôi nhớ là cô lên ghế chủ nhà sớm hơn tôi, khi tôi lên thì Sergi cũng tới được một thời gian rồi. Ban đầu Sergi bị đối xử thế nào?"
"Ta cũng coi như lên cùng thời gian Sergi lật đổ chủ nhà cũ. Tình hình khi ấy... Thật sự không tốt lắm." Tessia nhớ lại:"Quân lính hoàng gia bao vây tòa nhà, muốn diệt trừ cô ta, gia tộc của tên chủ nhà cũ kia vì sợ cô ta bí quá hóa liều hại chủ nhà nên ngăn không cho quân lính tiến vào. Họ bao vây dưới tòa nhà giằng co hơn mười ngày, tên chủ nhà cũ kia lại ló đầu ra nói đã chủ động nhường chức, muốn cho quân lùi lại."
"Làm sao có thể lùi?" Roel nhíu mày.
"Nhưng khi ấy lời của một chủ nhà ngang bằng với đức vua, với lại khi ấy không lùi thì cũng đâu xông vào được."
"Nên lùi rồi?"
"Quân lính lùi nhưng còn người dân mà." Tessia nhấp một ngụm trà xong mới nói:"Dân chúng tạo áp lực rất nhiều, ném trứng thối rau héo, hắt máu gà máu lợn vào tòa nhà, muốn cô ta thả chủ nhà ra, khoanh tay chịu trói... Nhưng mà có một nhóm người đông hơn, họ nghi ngờ năng lực của chủ nhà sao có thể để một linh hồn chế ngự dễ dàng như thế, ngày đó đóng thuế một năm rất nhiều, chủ nhà không đủ mạnh thì lòng dân cũng bất an... Dù sao đó cũng là lần đầu tiên trong lịch sử có linh hồn làm phản."
"Đức vua khi ấy cũng để yên à?"
"Chắc ngài ấy cũng nghĩ việc này rất mất mặt nếu làm to chuyện, phái quân lính ra liền không có động tĩnh gì nữa, cho rằng việc này rất nhanh sẽ giải quyết xong... Không ngờ lại dây dưa lâu như vậy. Sau đó Sergi đi vào cung điện... Đi bộ cả quãng đường, nghe nói toàn thân cô ta bị dân chúng hắt đầy máu súc vật, vết máu kéo dài suốt cả đường đến tận cửa hoàng cung."
"Việc này ta có nghe nói. Đường máu dài này được người ta chế biến truyền lại đặc biệt nhiều." Roel gật đầu.
"Ta không biết cô ta đã trao đổi những gì, ta chỉ biết cô ta giao tầng một và toàn bộ năm tầng dưới lòng đất của tòa nhà cho đức vua nắm giữ, toàn bộ năng lượng mà tầng một sản sinh ra đều về tay hoàng cung."
Roel giật mình nhìn Tessia.
"Chưa hết, cô ta còn gia nhập đội kỹ thuật nâng cấp hệ thống hoàng gia, chấp nhận làm không lương trong 10 năm, mỗi lần đều đi bộ vào hoàng cung, cũng chưa từng có lần nào sạch sẽ không dính máu mà vào cửa. Người ta cũng đồn rằng về sau chủ nhà Sergi luôn mặc hai màu đen đỏ là để ghi nhớ màu sắc này, màu máu từ đỏ tươi đến khô đen."
Tessia đưa tấm thẻ màu xám của mình lên:"Lúc ban đầu tấm thẻ này của chúng ta là tấm duy nhất có trí lực cao tới 8.0. Nhưng mà sau đó cô ta đã tạo nên một "thẻ mẹ" để kết nối diện rộng, về sau thẻ của nhiệm vụ giả đều có trí lực cao bằng này, còn có có thể trao đổi qua lại cùng nhiều chức năng khác."
Roel đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tessia:"Một linh hồn bình thường không thể nào làm được đến mức đấy. Ai giúp cô ta?"
"Phải, hẳn là có người phía sau giúp, nhưng không biết là ai." Tessia nhíu mày:"Đức vua khi ấy cũng e ngại việc này nhưng ngài ấy quá tham lam, muốn lợi dụng cô ta, nhưng lại không ngờ cô ta bỗng nhiên có 'năng lực'." cô dùng ngón tay vẽ vẽ lên mặt bàn:"Ngươi cũng biết phong ấn của cô ta rồi đấy, cho dù chúng ta có năng lực gì, bị cô ta phong ấn một cái là xong đời! Thế là xong! Mạnh quá trời! Các tầng bị cô ta lấy về hết, một đường đi lên thành chủ nhà số một."
Roel trầm ngâm một lúc liền cười:"Đưa tầng một và năm tầng dưới lòng đất nhờ hoàng gia nuôi, không phải tốn tài lực khi chưa vững chân, cô ta cũng biết hoàng cung sẽ không cung cấp tài lực cho mình, có giữ cũng chẳng nuôi nổi. Vào đội kỹ thuật làm không lương lại càng tiện, tiếp cận được hệ thống, bộ não của tất cả các tòa nhà, dựa vào đây tuồn ra bản mới cho chủ nhà khác, tự nhiên lại có đồ vật để trao đổi..."
"Khoan... Cậu nói gì?" Tessia cắt ngang lời Roel:"Tuồn cái gì?"
Roel liếc mắt nhìn cô:"Năm đó Sergi tìm tôi giao dịch một phiên bản hệ thống, đổi lấy vài thứ bên tôi."
Tessia ngẩn ra, miệng há hốc.
"Hồi đó tôi mới lên ghế chủ nhà, ham cái lợi trước mắt. Cũng không biết cô ta còn giao dịch với bao nhiêu người, cái gì mà làm không lương, có mà lương gấp mấy lần." Roel cười cười:"Ngày ấy tôi cũng khinh thường cô ta là linh hồn, mời có tách trà nguội thôi mà sau này vẫn còn bị cô ta nhắc lại mấy lần."
Tessia thở dài:"Vậy còn đỡ. Mấy chủ nhà làm khó cô ta về sau liền bị đè đến thảm."
Roel nghĩ ngợi một lát, đột nhiên hỏi:"Ngươi có nhớ 'tội nhân thiên cổ' không?"
"Nhớ. Sao ngươi lại nhắc đến người này?" đề tài chuyển quá nhanh, Tessia hơi ngẩn ra.
"Năm đó 'tội nhân thiên cổ' phá hết hệ thống của mười tòa nhà, đốt trụi tài liệu, khiến đời sau phải bắt đầu lại từ nguyên sơ. Trong một vài ghi chép cũng có phỏng đoán rằng khoa học kỹ thuật thời đó đã vượt xa bây giờ, tôi tự hỏi người có thể tạo ra "Thẻ mẹ" có liên quan đến tội nhân này không? Cái kiểu đi trước thời đại, biết trước kỹ thuật tương lai từng có ở quá khứ ấy."
"K... Không thể nào đâu?" Tessia kinh ngạc.
"Cô ta tạo ra "Thẻ mẹ" một mình?"
"Không, cùng với Silver." Tessia vẫn chưa hoàn hồn.
"Silver..." ánh mắt Roel trầm xuống:"Cẩn thận với người này. Ký ức của con người rất quan trọng, cậu ta lại nắm trong tay ký ức."
"Khoan đã... Tại sao từ Sergi... Nói một lúc lại liên quan đến 'tội nhân thiên cổ' rồi?" Tessia có chút không phản ứng kịp:"Tội nhân thiên cổ chỉ là lời truyền miệng nhiều phiên bản, còn chưa chắc tồn tại, có thể chỉ là cái cớ cho việc đột nhiên khoa học kỹ thuật bị lạc hậu hơn so với trước kia, nguyên nhân thật sự là gì vẫn còn là ẩn số mà."
Roel đứng lên:"Dù thế nào nếu lần này linh hồn kia xuất hiện thật thì tốt nhất đừng chống lại cô ta, nếu cô ta lộ diện tức là đã có đủ tự tin đánh bại tất cả chúng ta, lúc này cô ta chưa xuất hiện tức là chưa có khả năng đó. Bên phía tòa nhà số một... À, thành số ba rồi... Bên đấy có động tĩnh gì không?"
""Sergi" kia như lửa đốt phải mông, đi đi lại lại suốt với tòa nhà của Silver."
"Ả hẳn cũng có cảm ứng. Đến mức này rồi thì khả năng Sergi trở về thật là khá cao." Roel quay lại nhìn Tessia:"Đừng đến gần Silver, cũng đừng tiếp khách là cậu ta, việc có sửa được trí nhớ của cô không vẫn chưa nắm chắc đâu."
Tessia không cho là đúng:"Cách đây mấy tháng tôi đã bói ra Sergi đang ở tòa nhà của cậu ta, cũng đến tận nơi nói chuyện, nếu như cậu ta động được vào trí nhớ tôi thật thì lẽ ra tôi phải không nhớ gì về việc này nữa mới phải."
Roel đột ngột túm lấy tay Tessia:"Mấy tháng trước?"
"Ừm?" Tessia cũng giật mình.
"Cô có nhớ ngày cô tìm tôi nói Sergi sẽ đi dự sinh nhật trong cung điện không?"
"Ừ... Nhớ mà." Tessia vẫn không hiểu ra sao.
"Là trước hay sau khi gặp mặt tên ấy?"
"Sau..."
"Vậy được rồi." Roel thở phào gật đầu:"Chắc cậu ta chưa lục não cô biết được tôi cũng hóng hớt việc này."
Tessia tức giận:"Vẫn chưa chắc việc cậu ta động được vào ký ức của chủ nhà khác mà! Cậu ta chỉ tẩy não và chèn ký ức với người dưới cơ mình được thôi."
Roel đột nhiên nở nụ cười:"Phải rồi. Vậy làm sao cô biết được Silver ở trên hay dưới cơ cô?"
"..."
"Trong mắt tôi, Silver chính là một con cáo già nguy hiểm. Tôi nghe nói cậu ta vừa thành chủ nhà không lâu đã ủng hộ Sergi vô điều kiện? Có quá nực cười không? Một thằng nhóc què chân không đi nương tựa đức vua hay các chủ nhà, ngược lại chống đối hết thảy, chăm chăm bảo vệ một linh hồn? Cô không thấy việc này rất bất thường sao? Hay là cô tin vào mấy thứ như thuyết tình yêu sét đánh trên mạng?"
"..."
"Cứ coi như cậu ta bị sét đánh thật đi, vậy sao sau bao nhiêu năm vẫn không rước được người về nhà?"
"Ừm... Cái này." Tessia dơ tay có ý kiến:"Ta nghe nói trên tầng 5 nhà Sergi nuôi sủng nam."
Lần này đến lượt Roel ngẩn người:"Sủng...nam?"
"Ừm... Sủng nam đẹp như tiên, mà hay ghen lắm... Hôm nào Sergi ở tòa nhà Silver nửa ngày chưa về, từ tòa nhà cô ta sẽ có xe đến tận nơi đón." Tessia ngập ngừng nhớ lại.
"... Cô nhìn thấy người này chưa?"
"Thấy bóng lưng một lần." Tessia gật gật đầu:"Tóc dài, rất cao, trông không giống người hiện đại chúng ta, chắc là linh hồn ở một vi diện cổ đại nào đó."
"Sao cô dám chắc đó là sủng nam kia chứ không phải người khác?"
"Chậc... Ta nhìn từ xa, thấy hắn tiễn Sergi lên xe ngựa, cô ta đi rồi mà hắn vẫn cứ nhìn theo, khuất bóng một lúc rồi mới quay vào nhà."
Roel trầm ngâm:"Vậy thì loại bỏ phỏng đoán Silver trúng sét ái tình, cậu ta còn có lý do nào giúp Sergi vào lúc ấy?" Roel quắc ánh mắt sắc lẹm:"Chính là cậu ta biết trước việc Sergi sẽ thành công!"
"Tức là?!" Tessia cũng căng thẳng theo.
Roel vỗ bàn tuyên bố:"Silver cũng có năng lực tiên đoán!!!!"
Ngoài trời, một tia sét đánh ra, sấm nổ uỳnh oàng rung chuyển cả bàn cờ.
Tessia trợn to mắt, hồi lâu sau mới ngập ngừng:"Nhưng ngày đó... Ta có tiên đoán ra đâu."
"Vậy có hai khả năng." Roel không từ bỏ:"Một là năng lực tiên đoán của cậu ta mạnh hơn cô! Hai là cậu ta nhân lúc cô không để ý, lợi dụng lấy đi ký ức tiên đoán đó của cô rồi xóa nó luôn rồi! Cậu ta muốn là người duy nhất mà Sergi có thể tin tưởng, sợ cô cũng sẽ vì tiên đoán đó mà giúp cô ta!"
Lại một tiếng sấm nổ ra.