Edited by Bà Còm in truyenwiki1.com

Thái Tử tiến đến mang theo một tin tức -- Hữu tướng đã sắp không trụ được. Lâu Khánh Vân và hắn ở thư phòng bàn bạc hai canh giờ, Thái Tử nói xong liền rời đi lập tức, ngay cả một bữa cơm cũng không ăn, Lâu Khánh Vân đích thân hộ tống hắn ra khỏi thành.

Tiết Thần đứng ở hành lang chờ Lâu Khánh Vân, Hân Nhiên và Trường Ninh đều ngủ rồi, Tuân ca nhi thì ở Diễn Võ Trường. Dạo này hắn suốt ngày quấn lấy Nghiêm Lạc Đông đòi nghe kể chuyện trong giang hồ, sự biến hóa của Tuân ca nhi trong nửa năm này thật sự quá lớn.

“Ai nha!” Tiết Thần bỗng nhiên thở dài một hơi, Hạ Châu đứng sau không khỏi hỏi: “Phu nhân làm sao vậy?”

“Thái Tử tới thì chúng ta phải hồi kinh rồi. Sau khi trở về sẽ có thể không còn được hưởng những ngày thái bình như vậy . . .” Tiết Thần nói.


Hạ Châu nghe xong, ngẫm nghĩ rồi trả lời Tiết Thần: “Phu nhân nói vậy cũng có điểm không đúng, cuộc sống nơi nào mà chẳng thái bình, chẳng qua, sau khi trở về phu nhân phải bận rộn hơn chút thôi.”

Tiết Thần cong môi cười cười, chỉ về phương hướng Diễn Võ Trường đùa: “Không nói mặt khác, chỉ đơn cử vụ Quốc Công và Trưởng Công chúa nhìn thấy Tuân ca nhi biến thành một cục than nhỏ thế kia, lại còn gầy nhiều như vậy, khẳng định đau lòng muốn chết sẽ làm náo loạn một phen.”

Nói đến vấn đề này, Hạ Châu thật ra có thể tưởng tượng đến cảnh đó, không nhịn được bật cười: “Tiểu Thế tử đâu có gầy, căn bản chính là rắn chắc. Nói câu quá phận, nô tỳ cảm thấy sức khỏe của Tiểu Thế tử hiện giờ tốt hơn trước đó nhiều, đây là chuyện tốt. Vùng nông thôn của nô tỳ,  hài tử từ nhỏ đã phải ra đồng làm việc, mỗi hài tử cứ đến mùa hè là đều phơi nắng đến đen thui, nhưng càng như vậy thì hài tử càng không dễ sinh bệnh. Lão nhân trong thôn luôn nói, cứ phơi dưới ánh mặt trời thì sẽ luôn được khỏe mạnh.”


“Được rồi, hôm nay các ngươi bắt đầu dọn dẹp đi thôi, ta thấy Thái Tử tới đây bộ dạng sốt ruột, chắc là trong kinh có rất nhiều chuyện cần Thế tử đi làm. Chúng ta sớm chút chuẩn bị để đừng kéo chân sau, đừng để Thế tử phải ném chúng ta ở chỗ này thì thật mất mặt.”

Tiết Thần nói xong liền xoay người đi vào phòng. Hạ Châu đỡ nàng vượt qua ngạch cửa cười trả lời: “Đâu thể nào chứ, Thế tử cho dù có ném chính bản thân ở chỗ này cũng không thể ném một mình phu nhân! Ngài chính là mạng của Thế tử mà!”

Trừng mắt lườm Hạ Châu dám trêu ghẹo nàng, Tiết Thần đi vào tây thứ gian tính toán làm xong đôi giầy cho Tuân ca nhi trước khi hồi kinh. Hạ Châu đem cho nàng một ít trà bánh, sau đó liền kêu Tô Uyển, Khâm Phượng và Chẩm Uyên cùng đi thu dọn đồ đạc.


*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Lâu Khánh Vân đưa xong Thái Tử rồi quay về đến nhà, sắc mặt có chút ngưng trọng, hỏi thăm Tiết Thần ở đâu bèn buông roi ngựa đi tây thứ gian tìm Tiết Thần nói chuyện. Vừa mở miệng ra thì câu đầu tiên chính là: “Nàng kêu bọn họ thu xếp hành trang nhé, trong vòng hai ngày này chúng ta liền khởi hành hồi kinh.”

Tiết Thần đang thêu trên mặt giày, nghe nói như vậy mới quay đầu nhìn thoáng qua người nào đó đang tự giác ngồi đối diện ăn bánh uống trà của nàng: “Hồi kinh không sợ Hoàng Thượng đánh mông chàng à?”

Lâu Khánh Vân trêu ghẹo giơ tay chùi vụn điểm tâm dính trên tay lên mũi Tiết Thần, chọc cho thê tử gầm gừ một trận, thưởng thức bộ dáng hờn dỗi hoàn mỹ của nàng rồi mới trả lời: “Hoàng Thượng gần đây quá bận rộn, ta trở về ngài cao hứng còn không kịp, làm sao còn nhớ đến chuyện phải đánh ta chứ!”
Tiết Thần lau chóp mũi xong, bỏ giày và khăn xuống hỏi Lâu Khánh Vân: “Hữu tướng thật sự không trụ được?”

“Ừ, coi bộ là không chống nổi nữa rồi, nhưng cũng không chết nhanh như vậy đâu. Chẳng qua thuộc hạ của lão đã bắt đầu mất khống chế, rất nhiều chuyện cũng không còn nắm giữ được trong tay Liễu Yên, đây là thời điểm quay về để dọn dẹp sạch sẽ.”

Tiết Thần vẫn có chút lo lắng: “Người của Hữu tướng vẫn còn tiếp tục nhìn chằm chằm chàng thì làm sao bây giờ? Rốt cuộc cũng là chàng đả thương Hữu tướng thành như vậy.”

Lâu Khánh Vân thản nhiên nuốt miếng điểm tâm: “Sợ lão sao? Lúc lão khỏe mạnh ta còn không sợ lão huống chi là hiện tại đang kéo dài hơi tàn? Người của lão bây giờ đang phải vừa ứng phó nội chiến vừa ứng phó người của Thái Tử, tự bảo vệ mình còn không xong thì còn hơi sức đâu để tính chuyện ám sát ta chứ.”
“Mặc kệ thế nào vẫn tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác.” Tiết Thần không nhìn tình huống quá mức lạc quan.

Lâu Khánh Vân thấy nàng lo lắng cong môi nói: “Đúng vậy, cho nên ta tính đêm nay liền xuất phát.”

Tiết Thần kinh ngạc: “Đêm nay? Có phải quá hấp tấp hay không? Chúng ta còn ba hài tử, sợ phải cần chuẩn bị tốt vài thứ mang theo dọc đường, đây . . .”

Lâu Khánh Vân cười cười: “Hấp tấp sẽ khiến bọn hắn trở tay không kịp, không tốt sao?”

“Chỉ là . . .”

Lâu Khánh Vân chặn đứng lời Tiết Thần: “Đừng chỉ là gì hết, mọi người cứ lo thu xếp đồ đạc, buổi tối hôm nay ta sẽ cho phái đoàn xuất phát để chúng ta ‘rời khỏi’ Mạc Bắc.”

Tiết Thần nhìn bộ dáng Lâu Khánh Vân, không biết trong hồ lô của chàng ta có chứa cái gì.

Tới nửa đêm, đội ngũ hồi kinh sẵn sàng lên đường, đoàn người ngựa mênh mông cuồn cuộn ra khỏi quân doanh, trước sau tướng sĩ hộ vệ gần ngàn người vây chặt xung quanh mấy chiếc xe ngựa đề phòng dị thường. Đội hình như vậy thì mặc kệ là ai cũng sẽ kinh động, bất kỳ ai cũng không dám va chạm một đại đội nhân mã như vậy.
Tiết Thần đứng phía trên vọng lâu nhìn đội ngũ khổng lồ đi trên quan đạo thật phô trương, giống như giương lên ngọn cờ ‘ta đây không dễ chọc’. Lâu Khánh Vân bày ra chiêu "treo đầu dê bán thịt chó", có một đội ngũ như vậy đi trên quan đạo, cho dù gặp phải địch nhân thì bọn chúng cũng sẽ đuổi theo phía sau đoàn người, còn Lâu Khánh Vân thì năm ngày sau hành lý đơn giản, hoá trang thành thương đội mang theo thê nhi từ Mạc Bắc đi về kinh thành thăm người thân, một đường du sơn ngoạn thủy tự tại vô cùng.

*Đăng tại truyenwiki1.com by Bà Còm*

Lộ trình đi mất một tháng thì bọn họ kéo ra hai ba tháng mới đến, hành trang đơn giản lặng lẽ đi vào cửa hông Vệ Quốc công phủ, trưởng bối trong phủ cũng chưa kinh động. Trước tiên cả nhà liền về Thương Lan uyển gội rửa một đường phong trần mệt mỏi, thay ra y phục dùng để giả trang thương đội. Tuân ca nhi hiếu động nhất, thay y phục xong liền cầm cây kiếm gỗ hắn yêu thích mang bên người không rời chạy tới Kình Thương viện, cũng không đợi phụ mẫu cùng đi.
Lâu Khánh Vân đổi y phục xong liền nói phải vào cung một chuyến, buổi tối mới trở về. Tiết Thần thay xiêm y xong bèn mang hai đứa nhỏ nhanh chóng đi đến Kình Thương viện. Trưởng Công chúa đang ôm Tuân ca nhi hôn hít không buông, thấy Tiết Thần liền vội vàng vẫy tay: “Coi các con kìa, trở về nhà mà cũng không biết phái người về trước truyền lời.  Cả ngày ta sai người ra cửa thành đứng canh mà cũng không gặp được.”

Tiết Thần hành lễ xong mới đứng lên trả lời: “Đây không phải vì muốn giấu tai mắt của kẻ khác sao. Ngài cũng biết, Thế tử nhà chúng ta hiện giờ chính là phần tử nguy hiểm số một, ngay cả Hoàng Thượng cũng muốn bắt lang quân đấy.”

“Làm sao có thể, Hoàng Thượng dạo này cứ gặp ta là hỏi khi nào các con trở về. Còn nhi tử của ta thì hay thật đấy, vừa về tới nơi cũng không biết đến chỗ ta trước mà vó ngựa không dừng phóng vào cung. Đi thôi, chúng ta mang theo bọn nhỏ đi dập đầu thỉnh an Lão thái quân, các ngươi đi Mạc Bắc xong là Lão thái quân cả ngày nhắc mãi các con, đặc biệt là ba đứa nhỏ. Ai da, hai bảo bối này, tới cho tổ mẫu ôm một cái!”
Hân Nhiên và Trường Ninh cùng mở to mắt nhìn chằm chằm Trưởng Công chúa, hiện đúng là thời điểm biết lạ người nên nhất định không chịu cho Trưởng Công chúa bế. Tuân ca nhi ở bên cạnh thấy vậy, kéo kéo vạt áo Trưởng Công chúa nói: “Tổ mẫu, bọn họ không muốn ngài bế nhưng tôn nhi muốn.”

Trưởng Công chúa bị Tuân ca nhi làm cho phì cười, bế hắn lên đánh giá: “Được được được, bế Tuân ca nhi thôi. Nhưng con nói cho tổ mẫu nghe, làm sao da dẻ của con lại biến thành như vậy? Cao thì có cao hơn nhưng cũng đen hơn rất nhiều, lại còn không thấy tăng thêm một lượng thịt nào.”

Tuân ca nhi ôm cổ Trưởng Công chúa nói: “Tuân ca nhi mỗi ngày đều phơi nắng, dĩ nhiên phải đen rồi.”

Tiết Thần đứng bên cạnh vỗ vỗ hắn bảo: “Mau xuống đi, con đã bao lớn rồi, tổ mẫu làm sao còn bế con nổi, ngoan.”
Tuân ca nhi vẫn ôm chặt Trưởng Công chúa không buông, liên tiếp lắc đầu: “Ai nha, mẫu thân, con đã bao lâu không gặp tổ mẫu rồi, mẫu thân cứ để con bế tổ mẫu thêm một chút.”

Những lời này làm Tiết Thần dở khóc dở cười, đúng là người bị mệt không phải ngươi, còn đổi trắng thay đen nói thành chính mình đang bế tổ mẫu, thật là cái đồ ranh mãnh! Vậy mà Trưởng Công chúa lại còn thích thú vô cùng, ước gì hài tử cứ dính mãi bên người, bế Tuân ca nhi vừa đi ra ngoài vừa nói với Tiết Thần: “Đâu thể nào bế không nổi, tôn tử lớn bao nhiêu ta cũng bế được. Đi thôi, đừng để Lão thái quân chờ sốt ruột.”

Nói xong đoàn người liền đến Tùng Hạc viện. Lúc nãy Trưởng Công chúa đã phái người tới truyền lời cho Lão thái quân, tới nơi thì thấy Lão thái quân đang chờ sẵn ở đại sảnh. Vừa vào viện thì Tuân ca nhi liền từ trên tay Trưởng Công chúa nhảy xuống, chạy như bay vào phòng bổ nhào vào người Lão thái quân, ngọt ngào hô: “Tằng tổ mẫu, tôn nhi đã trở về. Ngài có nhớ tôn nhi không?”
Đúng là tiểu tử mồm miệng dẻo quẹo nhưng khiến Lão thái quân vui không kiềm được, vội vàng ôm hắn không buông ra, cười đến nỗi hở cả lợi: “Nhớ, nhớ chứ, làm sao lại không nhớ được. Ngươi là cái đồ vô lương tâm, vừa đi liền đi lâu như vậy cũng không biết trở về, làm tằng tổ mẫu nhớ phát điên.”

Tuân ca nhi ghé vào đầu gối Lão thái quân, ngẩng đầu giương đôi mắt ngây thơ vô số tội: “Tằng tổ mẫu, ngài mắng oan tôn nhi rồi, đâu phải là tôn nhi không chịu trở về nha! Còn không phải bị phụ thân câu thúc sao? Tôn nhi nói muốn trở về liền bị phụ thân đánh mông, ngài cần phải làm chủ thay tôn nhi.”

Tiết Thần đầu đầy vạch đen, nàng còn tưởng rằng tiểu tử này tâm hồn rộng mở nên đã tiêu tan hiềm khích với cha hắn, không so đo thời gian qua bị cha hắn nghiêm trị; lúc nãy ở chỗ Trưởng Công chúa không thấy hắn cáo trạng, hiện giờ xem ra tiểu tử này thật quá láu cá, biết rằng phải cáo trạng với ai mới có thể được hiệu quả lớn nhất. Quả nhiên, Lão thái quân nghe xong lập tức bế hắn lên hứa hẹn: “Vậy sao! Cha con thật quá đáng giận! Chờ buổi tối hắn trở về ta đánh mông hắn, được không?”
Tuân ca nhi lúc này mới mỉm cười, tròng mắt xoay chuyển nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Tiết Thần, sau đó bèn vội sửa miệng: “Cũng không cần đánh đâu ạ, dọa một chút là tốt rồì. Nếu đánh mông thì mẫu thân của tôn nhi sẽ đau lòng.”

Tiết Thần mặt mày đỏ ửng, dứ dứ Tuân ca nhi ra vẻ muốn bắt hắn, tiểu tử này thế mà dám trêu ghẹo trên người nàng. Rốt cuộc Tiết Thần cũng cùng một loại với Lâu Khánh Vân, ở trước mặt Lão thái quân và Trưởng Công chúa nào dám thật sự động đến Tuân ca nhi, cũng tựa như hắn nói, chỉ dọa một chút mà thôi.

Lão thái quân kêu Tiết Thần bế hai đứa nhỏ tói cho bà nhìn một cái. Hai hài tử giống nhau như đúc lại làm Lão thái quân cao hứng một phen, cầm bánh ngọt mềm mại bên cạnh đã cố ý chuẩn bị từ trước dụ cho hai đứa cười. Hai tiểu nhân cũng vô cùng nể mặt, tiếp nhận bánh ngọt liền cười với Lão thái quân, ăn một miếng, cười một chút, chọc cho Lão thái quân thật vui vẻ.
“Đứa lớn tên Hân Nhiên đứa nhỏ tên Trường Ninh, hiện giờ còn chưa nói được nhiều. Hân Nhiên thì biết kêu "cha, nương", còn Trường Ninh cũng chỉ mới gọi "cha", vẫn phải dạy thêm nhiều mới được ạ.”

Lão thái quân gật đầu, vui mừng nhìn bọn họ nói: “Để con dạy là ta yên tâm.”

Lưu lại trong viện Lão thái quân thêm chốc lát Tiết Thần mới mang bọn nhỏ trở về Thương Lan uyển. Tuân ca nhi là đứa hiếu động, chân cẳng không chịu yên, căn bản giữ hắn không được. Ở nhà xoay vài vòng liền làm rùm beng muốn người dẫn hắn ra ngoài chơi đùa, còn chưa ra cửa đã bị Quốc Công Lâu Chiến gấp chờ không nổi chạy tới vừa kịp, tổ tôn gặp mặt miễn bàn có bao nhiêu náo nhiệt.