Chương 421: Vong ơn bội nghĩa


Liễu Nghệ Thư cũng không cần Lục Mộc Kình đi tới đỡ, mà vừa khéo ngã vào lòng anh.

Lục Mộc Kình thâm trầm nhìn gương mặt phờ phạc của Liễu Nghệ Thư, trong mắt không chút cảm xúc, thậm chí còn có cảm giác chán ghét. Cảm giác này càng hiện rõ hơn khi đối diện với Liễu Nghệ Thư.

Từ lúc cô ta xuất hiện đến bây giờ, đều xuất hiện vào những lúc anh ở cạnh Tiểu Hi. Lúc ăn sáng, lúc đi cắm trại dã ngoại, lúc ở nhà, lúc xử lí công chuyện ở Thành Đô. Lần trước còn tự sát để ép anh hiểu lầm Tiểu Hi, đã vượt qua sự nhượng bộ của anh. Lục Mộc Kình không cảm xúc đặt Liễu Nghệ Thư vào ghế sau xe, anh lái xe đưa cô ta đến bệnh viện, cố hết chút tình nghĩa cuối cùng.

Trên đường, Liễu Nghệ Thư dần tỉnh lại, ngồi dậy, nhìn Lục Mộc Kình với vẻ hờn tủi, dịu dàng nói, "nếu anh đã vô tình với em như vậy, tại sao còn cứu em?".

Lục Mộc Kình vẫn nhìn về trước, vì cô ta ở sau lưng anh nên không phát hiện ra trong mắt anh đã trở nên sắc bén và bực bội, anh lạnh lùng đáp, "cho dù một người xa lạ ngất xỉu trước mặt anh, anh cũng sẽ đưa người đó đến bệnh viện".

Ý anh là muốn phủi sạch mọi thứ sao? Liễu Nghệ Thư có cảm giác lo sợ, nhưng có tỏ ra vô tội, đáng thương thì cũng chẳng còn tác dụng với Lục Mộc Kình nữa. Cô ta hỏi thẳng, "Lục Mộc Kình, anh thật sự muốn nhẫn tâm với em đến vậy sao?".

Lục Mộc Kình cũng không nhìn Liễu Nghệ Thư đến một cái, hờ hững nhìn về phía trước, khẽ cười châm chọc, "vậy em cảm thấy đối xử với em thế nào mới là không nhẫn tâm? Ra sân bay đón em, đưa em đi ăn, chạy đến ngay khi em ở bệnh viện, lúc con gái em mất tích, còn sốt ruột hơn cả em, hay là, thà chọn tin tưởng em chứ không tin tưởng người yêu của anh?".

Liễu Nghệ Thư không hiểu những lời nói này của Lục Mộc Kình là có ý gì? Cô ta chưa bao giờ nghe thấy những lời lẽ chua chát này từ Lục Mộc Kình, nó giống như lưỡi dao khoét từng thớ thịt trên người cô ta và rồi nhìn thấy được sự dơ bẩn ở nơi sâu nhất trong linh hồn của cô ta vậy. Cô ta chẳng biết nói gì, cuộn chặt tay lại, mắt lóe lên, chột dạ nói, "thực ra, anh biết thứ em muốn là gì?".

"Vậy em nghĩ anh còn không?", Lục Mộc Kình hỏi ngược lại.

"Em yêu anh như vậy, hi sinh cả thân mình vì anh, em còn cho rằng anh sẽ đợi em", Liễu Nghệ Thư tủi thân nói.

"Em cũng nói là em tưởng rồi, anh nhớ lúc anh đi đón em, đã nói rất rõ ràng rồi, anh có bạn gái, tên là Viêm Cảnh Hi, bọn anh sắp kết hôn rồi, anh rất yêu cô ấy", Lục Mộc Kình bạc bẽo nói. Nhưng từng câu từng chữ của anh đều đanh thét vang vọng, giống như nói rõ lạnh một lần nữa để cô ta nghe cho thật kĩ càng.

"Anh không có tư canh yêu cô ấy, Lục Mộc Kình, anh chính là kẻ tiêu nhân vong ơn bội nghĩa, các người bắt đầu trên sự đau khổ của em, sẽ không bao giờ được hạnh phúc", Liễu Nghệ Thư nguyền rủa.

Lục Mộc Kình nghiến răng, đôi mắt sắc bén tựa như muốn giết người. Cô ta đã hoàn toàn phá vỡ ranh giới cuối cùng của anh. Ngay đến chút tình nghĩa còn sót lại, cũng e là đã bị cô ta làm tan biến hết. Cho dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần đã từng giúp đỡ anh, anh đều sẽ sẵn sàng báo đáp lại, cũng tuyệt không phụ ân tình của người khác. Nhưng nếu như đối phương mang theo mục đích riêng, còn nguyền rủa, lập kế hãm hại anh, anh cũng không phải người khoanh tay chờ chết, lấy ơn báo oán. Lục Mộc Kình trước giờ luôn rất tốt bụng, nhưng sự độc ác của anh, chỉ có người từng trải qua rồi mới biết được.

Anh dừng xe lại bên đường, đương lúc Liễu Nghệ Thư đang kinh ngạc vì sao anh lại đột ngột dưng lại, đối diện với đôi mắt híp lại như trăng lưỡi liềm của Lục Mộc Kình, trong mắt anh hiện lên tia âm u lạnh lẽo, càng khiến người ta cảm thấy bất an.

Liễu Nghệ Thư rũ mắt xuống, không còn khí thế như trước nữa.

Lục Mộc Kình hất cằm về phía cửa, không lạnh không nhạt nói, "mở cửa, xuống xe".

Liễu Nghệ Thư trừng to mắt, không dám tin nhìn Lục Mộc Kình, "anh bảo em xuống xe? Bây giờ tay chân em đều bị thương, vừa nãy suýt chút nữa là ngất xỉu, vậy mà anh còn bảo em xuống xe?".

Lục Mộc Kình nhếch khóe môi mỏng bạc bẽo, nhìn cô ta như người xa lạ. Không, còn không bằng một người lạ nữa. Lúc anh nhìn người lạ còn mỉm cười, có chút cảm xúc. Còn hiện tại, trong mắt không chút cảm xúc, chỉ có sự lạnh lẽo đến thấu xương.

"Không phải em nói anh là kẻ tiểu nhân vong ơn bội nghĩa à? Tất nhiên là anh phải đáp ứng nguyện vọng của em rồi, hơn nữa, anh và Tiểu Hi sẽ hạnh phúc bên nhau, còn đau khổ là em tự mình chọn lấy, em cũng có thể không chọn nó".

"Sao anh...", đôi môi Liễu Nghệ Thư run rẩy, nhìn Lục Mộc Kình giống như một người xa lạ. Trong tưởng tượng của cô ta, Lục Mộc Kình luôn là người biết nghĩ cho người khác, cho dù là nhảy vào nước sôi lửa bỏng, chỉ cần đã từng giúp đỡ anh, anh đều sẽ sẵn sàng nhảy vào.

Tại sao? Sao anh của bây giờ lại trở nên vô tình máu lạnh đến vậy? Năm tháng qua đi, không chỉ cô ta thay đổi, mà đến anh cũng vậy.

Lục Mộc Kình thấy Liễu Nghệ Thư ngồi im bất động, mở cửa xuống xe, đi đến bên đường. Anh thanh tao đứng thẳng người ngay bên đường, một phong cảnh tuyệt đẹp. Lục Mộc Kình rút một tờ 100 tệ ra đưa cho tài xế, dặn dò, "đưa cô gái trên xe tôi đến bệnh viện".

Lục Mộc Kình quay người lại, thấy Liễu Nghệ Thư vẫn đang ngồi trên xe mình, không có ý định xuống xe. Lục Mộc Kình mở cửa sau ra.

Liễu Nghệ Thư run rẩy, hất cằm lên, cảnh cáo, "Lục Mộc Kình, anh không được đối xử tuyệt tình với em như vậy, anh sẽ phải hối hận".

"Tôi nghĩ, chuyện hối hận nhất đời tôi, đó là quen biết cô", Lục Mộc Kình nói thẳng không chút nể nang.

Liễu Nghệ Thư sững sờ, hàng mi khẽ rung, hoang mang nhìn vào không trung, cả người như bị đóng đinh trong khoang xe vậy.

Lục Mộc Kình thấy cô ta sẽ không xuống xe, bèn đóng cửa sau xe lại. Đi anh đến ghế lái, rút chìa khóa xe ra rồi đi lên xe taxi.

Liễu Nghệ Thư kinh ngạc nhìn Lục Mộc Kình rời khỏi. Cô ta hi sinh cả Ngải Lợi, cũng không thể khiến Lục Mộc Kình chán ghét Viêm Cảnh Hi. Cô ta không cam tâm, không cam tâm một chút nào. Cô ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.

Lục Mộc Kình lên xe, gọi điện thoại cho trợ lí Tần, chất giọng đã hiền hòa hơn rất nhiều, "Thời Siêu, xe của tôi đang đỗ trên đường đôi diện khu đô thị Lai Mông, cậu qua xử lí đi, với lại, chuyển 5 triệu tệ vào tài khoản của Liễu Nghệ Thư, sau này cô ta không liên quan gì đến chúng ta nữa, cậu có thể chặn số điện thoại của cô ta rồi".

"Vâng, Tổng giám đốc Lục".

Lục Mộc Kình cúp điện thoại, đưa số điện thoại của Liễu Nghệ Thư vào danh sách chặn.

Chuông điện thoại reo lên, là Tần Dật Hỏa gọi tới, anh nghe máy.

"Sao vậy Dật Hỏa?", Lục Mộc Kình hỏi.

"Mộc Kình, anh nghĩ có vài chuyện vẫn nên nói trước với cậu thì hợp lí hơn", giọng Tần Dật Hỏa hơi u ám.

Mỗi lần anh dùng giọng này, thường không phải là chuyện gì tốt. Ánh mắt Lục Mộc Kình hơi căng thẳng, hỏi, "liên quan đến Tiểu Vũ sao?".

"Bọn anh đã tìm thấy Tiểu Vũ, năm 2014, lúc cô ấy đi dạy tình nguyện ở huyện Lỗ Điện, thành phố Chiêu Thông, lúc đó đột ngột xảy ra động đất, vì cứu mấy đứa bé nên đã bị bức tường nhà đổ ập xuống, chứng thực là đã tử vong".

Lục Mộc Kình nghe được tin tức này, trong lòng hụt hẫng. Bao nhiêu năm qua, Tinh Lãng vẫn luôn tìm kiếm Tiểu Vũ, đã muốn tự sát rất nhiều lần. Chỉ vì một lòng tin rằng, Tiểu Vũ vẫn đang sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, nên mới kiên trì sống tiếp. Nếu Tinh Lãng biết tin Tiểu Vũ đã bỏ mình, anh không dám tưởng tượng đến, Tinh Lãng sẽ làm ra những chuyện gì.

"Dật Hỏa, anh gửi địa điểm của Tiểu Vũ cho em, em đi xử lí, với cả, tạm thời ém nhẹm tin tức này, không được để cho Tinh Lãng biết", Lục Mộc Kình dặn dò.

"Biết rồi", nói đoạn, Tần Dật Hỏa dừng lại 3 giây, hỏi, "chú với cô Viêm bây giờ sao rồi?".

Nhắc đến Viêm Cảnh Hi, Lục Mộc Kình không khỏi nở nụ cười chua chát. "Không thể vội vàng quá, vẫn đang từ từ theo đuổi lại vợ, dẫu gì cũng đã đợi em ấy được 30 năm rồi, chút kiên nhẫn nãy có xá gì", Lục Mộc Kình bất lực nói.

"Ừ, thế thì tốt. Mong là có thể sớm ngày được uống rượu mừng của hai đứa", Tần Dật Hỏa nói, cảm thấy lúc mình nói ra những lời này, tâm trạng lại hơi kì lạ, một mặt muốn hai người họ làm lành, một mặt lại cảm thấy hụt hẫng khó tả.


...


Viêm Cảnh Hi và Nam Nam ở nhà, Nam Nam xem ti vi, còn Viêm Cảnh Hi lên mạng tạo CV, thuận tiện xem qua các trang web tuyển dụng, xem xem có thông tin tuyển dụng phù hợp không. Kiến trúc sư vẫn là công việc dễ tìm, chỉ là không biết có hợp không? Muốn thành danh, có tiền đồ, thì vẫn phải dựa vào những công ty lớn, hạng mục lớn mới dễ có được kiến trúc tiêu biểu.

Nam Nam xem ti vi được một lát, dời mắt sang nhìn Viêm Cảnh Hi, đôi đồng tử đen như đá Hắc Diệu láu lỉnh xoay vòng tựa như đang nghĩ cách, cậu hé môi cười, chạy đến trước mặt Viêm Cảnh Hi, nói, "Hỏa Hỏa, con có chuyện muốn thương lượng với dì".

Viêm Cảnh Hi liếc nhìn Nam Nam, nhìn bộ dáng lém lỉnh của cậu bé, bèn hỏi, "chuyện gì?".

"Sau này dì làm mẹ muôi của con được không?", Nam Nam gãi mặt, mong chờ nhìn Viêm Cảnh Hi.

"Ờm...", Viêm Cảnh Hi khựng lại, kinh ngạc nhìn quỷ nhỏ này.

"Con thấy ấy, hi vọng vào ba con quá mỏng manh, nên con thấy dì làm mẹ con cũng được đó chứ, sau này dì làm mẹ nuôi của con được không ạ? Đợi con trưởng thành rồi, con nhất định sẽ hiểu kính với mẹ già là dì", Nam Nam chắp tay đặt bên mặt mình, làm ra vẻ đáng yêu nói.

Viêm Cảnh Hi thấy bộ dáng hoạt bát của cậu bé, e là chẳng ai chẳng ai có thể từ chối được lời thỉnh cầu này của cậu. Viêm Cảnh Hi gật đầu nói, "được".

"Tuyệt quá đi", Nam Nam vỗ tay, nhảy cẩng lên, cười hề hề nói, "Hỏa Hỏa, dì không được lừa con đâu đó".

Viêm Cảnh Hi bật cười, xoa đầu Nam Nam, hứa, "không lừa con".

"Chọn ngày không bằng gặp ngày, con gọi ba con chuẩn bị một bữa tiệc, con chính thức nhận mẹ, nhưng mà, Hỏa Hỏa, dì phải tặng quà cho con đó", Nam Nam mặt dày đòi.

"Lát nữa dì ra ngoài mua", Viêm Cảnh Hi cưng chiều nói.

Một đứa trẻ muốn được tặng quà là điều bình thường. Hơn nữa, lần trước Nam Nam nhận Tần Dật Hỏa làm bố nuôi, Tần Dật Hỏa cũng tặng quà cho cậu, đây là lễ nghi.

"Có phải con muốn quà gì thì dì cũng sẽ mua cho con không ạ?", Nam Nam cười vui vẻ nói, làm ra bộ dáng ngây thơ vô tội.


-Hết chương 421-



Chương 422: Không kế sách nào khả thi


Viêm Cảnh Hi bị bộ dáng đó của cậu bé chọc cho cười híp mắt lại, đùa nói, "dì nghèo lắm, không được vượt quá 1000 tệ nha".

"Thứ gì dùng tiền mua được đều không có ý nghĩa, dì yên tâm, chắc chắn dì sẽ làm được. Nhưng mà dì phải đồng ý với con trước đã", Nam Nam ranh mãnh nói.

Nam Nam không giống như những đứa trẻ khác, Viêm Cảnh Hi trông dáng vẻ xấu xa của cậu bé, không bước vào cái bẫy đã gài sẵn của cậu, cô vỗ vai cậu bé, thôi cười, nói, "làm mẹ nuôi của con còn phải chuẩn bị quà cho con, thôi dì không làm nữa, hết sức rồi".

"Con sai rồi mà, không cần quà nữa", Nam Nam vội vàng sửa lời, cọ đầu vào cánh tay Viêm Cảnh Hi, làm nũng nói, "Hỏa Hỏa, con dễ nuôi lắm, dì thu nhận con đi mà, coi như đầu tư đi, đợi sau này con lớn rồi, dì sẽ nhận được báo đáp của con".

Viêm Cảnh Hi bị động tác này của cậu bé làm cho cảm động, cô không cần báo đáp, chỉ là thực sự thích đứa bé này thôi. Viêm Cảnh Hi đẩy đầu Nam Nam ra, nhìn từ trên xuống nói, "vậy dì cho cái gì thì con lấy cái đó, không được kì kèo mặc cả nhé?". Nói rồi Viêm Cảnh Hi vuốt mũi cậu bé một cái.

"Dạ dạ, con biết rồi, con gọi điện thông báo cho ba con một tiếng, Hỏa Hỏa, dì cứ làm tiếp đi", Nam Nam vừa nói vừa chạy vào phòng, rồi đóng cửa lại.

Viêm Cảnh Hi liếc nhìn cửa phòng đã đóng lại, ngờ vực híp mắt lại. Lẽ nào tính làm chuyện gì mờ ám chăng?

Nam Nam gọi điện cho Lục Mộc Kình, vừa kêu lên ba tiếng đã có bắt máy. Nam Nam nằm bò trên cửa sổ, cười vui vẻ nói với Lục Mộc Kình, "ba, báo cho ba một tin tốt, Hỏa Hỏa đồng ý làm mẹ nuôi của con rồi".

"Ồ", Lục Mộc Kình đáp một tiếng.

"Đừng có không vui như vậy mà, con đây còn không phải tạo cơ hội cho ba sao? Tối nay ba làm một bữa tiệc lớn vào, mời con với Hỏa Hỏa ăn cơm, con sẽ chuốc say dì ấy, sau đó thì, a ha ha ha, ba hiểu rồi đấy", Nam Nam tự biên tự diễn.

Lục Mộc Kình nhíu mày, là anh nghĩ nhiều hay là Nam Nam dậy thì sớm? Lục Mộc Kình bèn trả lời, "con không sợ sau khi mẹ nuôi con tỉnh lại sẽ làm thịt ba à?".

"Dì ấy say rồi, ba chăm sóc dì ấy, tại sao dì ấy phải làm thịt ba chứ? Con đây là tạo cơ hội cho ba thể hiện, nói không chừng dì ấy bỗng dưng cảm động, đầu óc u mê, lại tha thứ cho ba thì sao", Nam Nam cà khịa.

Lục Mộc Kình nhướng mày, được rồi, hóa ra là anh nghĩ nhiều rồi. Hơn nữa, trong lúc nghĩ ngợi nhiều còn có cảm giác mong chờ khó tả nữa. Suy nghĩ của người lớn, đúng là không đơn thuần tí nào. Lục Mộc Kình hỏi tiếp, "sau đó thì sao, bữa tiệc kết thúc thì con định làm gì?".

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp, con sẽ nhận 'sói' làm mẹ mấy ngày, ba cũng sẽ có cơ hội đến thăm 'cọp' của ba, sau đó con sẽ tạo cơ hội cho hai người, con không tin là, có người con trai thông minh như con ở đây, mẹ nuôi sẽ không không khoanh tay chịu trói", Nam Nam tự tin nói.

"Được, tiếp tục cố gắng", Lục Mộc Kình gật đầu nói.

Có lẽ Nam Nam cảm thấy câu nói này của Lục Mộc Kình không có chút thành ý nào, cậu bé cảm thấy không thỏa mãn lắm với câu trả lời này, chống nạnh, chau mày lại, không chút khách sáo hỏi, "sao con lại cảm thấy con mới là người sốt ruột vậy, con tích cực như này, còn ba sao lại cà rề cà rề vậy, rốt cục ba có muốn cưới Hỏa Hỏa làm vợ không?".

"Muốn chứ, tất cả đều nghe theo sắp xếp của ngài", Lục Mộc Kình tốt tính nói.

Cúp điện thoại, khóe môi Lục Mộc Kình khẽ cong lên, có Nam Nam bên cạnh, anh quả thực yên tâm rất nhiều. Cũng may, Nam Nam là con trai của Tiểu Hi, cùng lắm thì anh sẽ nói ra sự thật. Trước đây, anh luôn tự phụ, muốn Viêm Cảnh Hi yêu con người anh, nên đã giấu thân thế thật của Nam Nam. Bây giờ, chỉ cần Viêm Cảnh Hi có thể ở bên anh, anh sẽ bất chấp mọi thứ, kể cả việc hi sinh những người anh không quan tâm. Anh đã trở nên hèn hạ vô sỉ từ lúc nào rồi vậy?


Viêm Cảnh Hi nghe thấy tiếng gõ cửa, đi đến mở ra. Liễu Nghệ Thư đang đứng trước mặt cô, đôi mắt sưng đỏ, gương mặt tái nhợt, bộ dáng yếu ớt như một cơn gió cũng có thể thổi bay đi vậy.

Viêm Cảnh Hi cau mày, nhìn thấy cô ta, trong lòng như ăn phải thuống nổ, vô cùng khó chịu. Viêm Cảnh Hi lạnh lùng nói, "tôi nghĩ tôi không có gì muốn nói với cô cả".

"Tôi biết hôm nay đến đây tìm cô rất đường đột, nhưng tôi cũng chẳng còn nơi để đi nữa, nên mới đến tìm cô", Liễu Nghệ Thư tỏ vẻ đáng thương, cong lưng, kéo cánh tay Viêm Cảnh Hi.

Viêm Cảnh Hi không chút khách sáo hất tay cô ta ra, khoanh lại trước ngực, hờ hững nhìn gương mặt gầy gò của Liễu Nghệ Thư, nói, "ở đây chỉ có tôi với cô, khôn cần phải diễn kịch trước mặt tôi, có gì cứ nói thẳng đi".

Liễu Nghệ Thư biết cô ta không thể giấu nỗi Viêm Cảnh Hi, không tỏ ra đnág thương nữa, nói thẳng, "tôi làm nhiều chuyện như vậy, thực ra là muốn chia rẽ cô và Dempsey, vì tôi vẫn yêu anh ấy, chưa từng thay đổi".

Viêm Cảnh Hi cười khẩy, ánh mắt càng thêm lạnh lùng. "Những lời tỏ tình này của cô nên nói với Lục Mộc Kình mới phải, cô tìm lộn người rồi", Viêm Cảnh Hi vừa nói vừa định đóng cửa lại, nhắm mắt làm ngơ.

Liễu Nghệ Thư liền chặn lại, "Lục Mộc Kình là người trọng tình trọng nghĩa, anh ấy bị kẹp giữa tôi và cô nên rất mâu thuẫn, tôi không thể lui ra được, tôi mong cô có thể rời khỏi", Liễu Nghệ Thư nói ra mục đích của mình, rồi đánh giá sắc mặt của Viêm Cảnh Hi. Nhưng trong mắt Viêm Cảnh Hi ngoài vẻ châm chọc ra, cô ta chẳng thể nhìn thấy được sự đồng cảm hay thỏa hiệp nào cả. Cô gái này, tâm tư rất kín. Liễu Nghệ Thư hất cằm lên, không ra vẻ hèn họn trước mặt cô nữa. Bởi cô ta nhận ra rằng, cô gái trước mắt này có trái tim vô cùng sắt đá, chẳng có chút lòng thương hại hay đồng cảm gì.

"Có một chuyện, có lẽ cô vẫn chưa biết, thực ra, Nam Nam là đưa bé được sinh ra vì tôi", Liễu Nghệ Thư hùng hồn nói.

Trong đôi mắt bình thản của Viêm Cảnh Hi thoáng kinh ngạc. Cô từng hỏi Lục Mộc Kình, Nam Nam là con của ai, Lục Mộc Kình nói, bí mật này là một thau nước bẩn bị che lại, chỉ cần mở ra, là sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người. Đến nay, Liễu Nghệ Thư chỉ mới hé mở ra, cô đã có thể ngửi được mùi hôi ở bên trong. Nhưng Nam Nam không phải là con của Liễu Nghệ Thư, mà là sinh ra vì cô ta, câu này là có ý gì?

"Nói rõ giùm", Viêm Cảnh Hi lạnh nhạt hỏi.

"Lục Mộc Kình yêu tôi, luôn để đứa bé được sinh ra vì tôi ở bên mình, là bởi vì anh ấy chưa bao giờ quên được tôi, còn sự tồn tại của cô, khiến anh ấy bị kẹp ở giữa nên rất mâu thuẫn, tôi không hi vọng cô trở thành cội nguồn đau khổ của anh ấy. Xin cô hãy rời xa anh ấy một chút", Liễu Nghệ Thư nói như đúng rồi.

Ngược lại, Viêm Cảnh Hi lại cảm thấy rất nực cười. Nếu bị cô ta gạt bởi những câu nói này, vậy thì cô đã chẳng phải là Viêm Cảnh Hi nữa rồi.

"Biết gì chưa?", Viêm Cảnh Hi khoanh hai tay trước ngực, tựa người vào khung cửa, ung dung nhàn nhã nói, "tôi và Lục Mộc Kình đã chia tay từ ba ngày trước rồi, lúc đưa cô đến phòng cấp cứu ấy".

Liễu Nghệ Thư kinh ngạc đến ngớ người, cô ta nhìn nụ cười châm chọc của Viêm Cảnh Hi. Nếu họ đã chia tay, những lời vừa nãy cô ta nói khiến cô ta không khác gì tên hề, lại còn khiến những lời nói dối của mình chưa đánh đã bại. Liễu Nghệ Thư loạng choạng vài bước rồi quay về vẻ bình tĩnh, nói, "không thể nào, cô lừa tôi, trước đây hai người còn ăn sáng cùng nhau".

Viêm Cảnh Hi bật cười thành tiếng, nhìn Liễu Nghệ Thư với gương mặt tái nhợt như trò đùa trước mặt, nói, "nếu không nhờ có cô đến nói cho tôi, tôi còn tưởng thật nữa cơ, hóa ra cô với anh ấy chia tay nhau, anh ấy lại đau đớn như thế".

Liễu Nghệ Thư nhìn Viêm Cảnh Hi vởi bộ dáng nhàn nhã, cô ta tức đến mức run cả người lên, nhưng lại chẳng có cách nào để nắm bắt được cô. Đã vậy, cô ta chỉ còn chiêu cuối cùng nữa.

"Tôi cho tôi 5 triệu tệ, cô hãy rời khỏi Lục Ninh đi, cô Viêm còn trẻ trung xinh đẹp như kia, chắc chắn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn có điều kiện hơn, còn tôi đã không còn trẻ trung nữa rồi, không chịu đựng dằn vặt nổi nữa".

Viêm Cảnh Hi cười khẩy, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng Liễu Nghệ Thư, "trước đây, tôi còn nghĩ IQ và EQ của cô cao đến mức khiến người ta không thể ngăn cản được, sao hôm nay lại quên uống thuốc rồi".

"Cô có ý gì?", Liễu Nghệ Thư đanh giọng.

"Nếu tôi không muốn ở bên Lục Mộc Kình nữa, cô có cho tôi cả núi vàng cũng vô dụng, nếu tôi muốn ở bên anh ấy, cô nghĩ, Lục Mộc Kình sẽ không cho tôi 5 triệu tệ đó được à?", Viêm Cảnh Hi chế giễu.

Liễu Nghệ Thư phát hiện ra, cô ta chẳng hiểu gì về người phụ nữ trước mắt này, cô giống như một điều bí ẩn, cả người được bao trùm ánh hào quang, khiến người ta không thể nào nắm bắt được, nhưng lại bị cô hấp dẫn. Liễu Nghệ Thư không ngờ được rằng cô ta đã dùng tất cả mọi cách nhưng lại chẳng có được thứ gì. Đến chỗ Viêm Cảnh Hi cũng không chiếm được chút lợi thế nào về mình, đầu óc bỗng mờ mịt, không biết nên làm gì mới đúng.

"Ai vậy Hỏa Hỏa?", Nam Nam cúp điện thoại, bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Liễu Nghệ Thư, cậu bé chau mày lại, trong mắt hiện rõ sự khó chịu, nói thẳng không chút nể nang, "ôi bà nội ơi, bà đã già cả rồi, nếp nhăn trên mặt cũng có thể kẹp chết con muỗi rồi mà còn tranh giành chồng với cô gái trẻ nữa sao, bà có thấy mất mặt không ạ".

Mặt Liễu Nghệ Thư hồi xanh, hồi trắng, đôi mắt trở nên ác liệt bắn ra tia sát khí.

Tim Viêm Cảnh Hi thắt lại, cô đã từng nhìn thấy sự ác độc của Liễu Nghệ Thư, cô chỉ sợ cô ta sẽ làm tổn thương Nam Nam và những người bên cạnh cô, nên mới dứt khoát chia tay Lục Mộc Kình.

Viêm Cảnh Hi chắn trước mặt Nam Nam, che đi ánh mắt của