Buổi tối tiễn khách, Tiết Thần tự mình đưa Tĩnh tỷ nhi ra cửa, khách khứa hầu hết đã đi rồi, trước cửa Tiết gia chỉ còn một chiếc xe ngựa màu xanh ngọc. Tiết Vân Đào, Tiết thị và Triệu thị đều ở trước cửa tiễn khách, Gia Hòa Huyện chủ đang đứng cùng nhau nói chuyện, còn Tiết Vân Đào thì đứng bên cạnh hỏi người gác cổng một chút chuyện.

Tĩnh tỷ nhi chạy tới bên cạnh Gia Hòa Huyện chủ, kéo tay mẫu thân ra hiệu, nhón chân lên thì thầm mấy câu bên tai bà. Sau đó Gia Hòa Huyện chủ liền đi tới trước mặt Tiết Thần, cầm tay Tiết Thần nói: “Hôm nay Tĩnh tỷ nhi gây thêm phiền toái cho con rồi.”

Tiết Thần nhoẻn miệng cười: “Huyện chủ đừng nói như vậy. Tĩnh tỷ nhi là muội muội, đây đều là chuyện con nên làm.”

Câu này vừa nói ra thì thấy Tiết thị và Tiết Vân Đào liếc nhau, Tiết Vân Đào nhanh chóng chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Gia Hòa Huyện chủ cũng có chút ngượng ngùng, cúi đầu cười cười, đưa tay sửa lại tóc mai vốn không loạn, sau đó mới cười với Tiết Thần, xoay người dắt tay Tĩnh tỷ nhi, vẫn không nói chuyện với Tiết Vân Đào, chỉ cùng Tiết thị cáo biệt rồi lên xe ngựa.

Sau khi Tĩnh tỷ nhi lên xe thì xốc lên màn xe, vẫy tay nhè nhẹ chào Tiết Thần, Tiết Thần cũng vẫy tay hồi lại.

Xe ngựa đi một khoảng xa thì mọi người đứng trước cửa mới tan hàng. Tiết thị từ phía sau kêu Tiết Thần: “Thần tỷ nhi, từ từ. Phụ thân con có chuyện muốn nói với con.”

Ánh mắt Tiết Thần chuyển hướng về phía Tiết Vân Đào, chỉ thấy trên mặt ông có chút xấu hổ, sờ sờ mũi, sau đó chỉ con đường mòn bên cạnh cửa nói với Tiết Thần: “Thần nhi đi cùng cha một đoạn nhé.”

“Vâng.”

Tiết Thần làm như cái gì cũng không biết, lẳng lặng đi theo sau lưng Tiết Vân Đào về hướng trong vườn. Gió đêm thổi tới, Tiết Thần thở ra một hơi sương trắng, khép chặt thêm chiếc áo lông chồn. Tiết Vân Đào đang khoác một áo choàng màu xanh đen, thấy Tiết Thần lạnh liền cởi áo choàng xuống khoác trên người Tiết Thần, bởi vì thân hình ông cao nên áo choàng bị phết lê dưới đất. Tiết Thần cúi đầu không nói, hai cha con cứ yên lặng đi cùng nhau một đoạn rồi Tiết Vân Đào mới khụ vài tiếng mở miệng: “Chuyện đó... chắc con cũng đã đoán được. Đúng là nàng! Phụ thân của nàng là Bắc Tĩnh Quận vương, nàng có phong hào Gia Hòa Huyện chủ, đã từng gả cho Uyển Bình Tri phủ Ngụy Thanh. Ba năm trước, Ngụy Thanh bất hạnh tao ngộ sự cố qua đời, để lại một đích nữ và hai thứ nữ. Hôm nay theo nàng tới đây là đích nữ Ngụy Chỉ Tĩnh. Tình huống của cha con cũng đã biết, nếu cưới nữ tử khuê các thì làm hại người ta. Cho nên khi Hoàng Thượng đưa ra đề nghị này cha liền đáp ứng ngay. Ít ngày nữa thánh chỉ tứ hôn sẽ tới.”

Tiết Thần vẫn không nói gì, cúi đầu nhìn áo choàng xanh đen viền vàng Tiết Vân Đào khoác trên người nàng, thật lâu sau mới chậm rãi gật đầu nói: “Con đã biết. Sau khi kế mẫu vào cửa, chỉ cần là người tốt thì con sẽ không tranh giành gì đâu. Con cũng ước có người bên cạnh cha chiếu cố cuộc sống hàng ngày. Sau này, Tĩnh tỷ nhi cùng hai thứ muội an bài thế nào đây ạ?”

Tiết Vân Đào vì chuyện này cũng thở dài, nghĩ nghĩ một lúc mới nói: “Thật ra chuyện này cũng không biết nên làm thế nào cho tốt. Nếu chỉ có một mình Tĩnh tỷ nhi thì dễ rồi, dù sao cũng là thân sinh nữ nhi, đằng này nàng còn phải mang theo hai thứ nữ. Hai thứ nữ này là tỷ muội ruột thịt, mẫu thân bọn họ là ái thiếp của Ngụy Thanh lúc sinh thời. Trước khi chết Ngụy Thanh còn bắt Tĩnh tỷ nhi mẫu thân nhất định phải hứa chăm sóc đôi tỷ muội này. Nếu ta muốn cưới nàng thì cũng phải gánh luôn phần trách nhiệm kia. Đến lúc đó con cứ xem thế nào được thì làm, ấn theo quy cách thứ nữ trong phủ mà an bài. Phải nhớ không thể lướt qua Tĩnh tỷ nhi, sau này Tĩnh tỷ nhi xem như nửa cái đích nữ của Tiết gia, cũng không thể bạc đãi. Hai mẫu nhi nàng ta sống không dễ dàng, tuy nói nàng là Huyện chủ nhưng Bắc Tĩnh Quận vương đã không còn nữa. Hiện giờ Quận Vương phủ là do ca ca nàng ta đương gia, quan hệ huynh muội không được thân thiết, mấy năm nay cũng sống "lang bạc kỳ hồ". Đời này cha đã không thể có nhi tử nối dõi, chỉ có một mình con là hài tử, tóm lại đối với nàng ta cũng có phần thua thiệt.”

Tiết Vân Đào một lúc nói nhiều như vậy cũng coi như thành khẩn, Tiết Thần không phản bác gì chỉ  gật đầu nói: “Con hiểu được. Vậy để Tĩnh tỷ nhi ở Hân nhiên đường bên cạnh Thanh tước viện, hai thứ nữ kia thì cho vào Hải đường uyển đi. Chờ Huyện chủ vào cửa, con sẽ giao quyền quản gia lại cho bà. Chỉ là của hồi môn Thái thái lưu lại con muốn tự mình xử lý, chuyện này không ai có thể thay thế được.”

Nghe Tiết Thần an bài như vậy, Tiết Vân Đào cũng liền an tâm đồng ý ngay: “Của hồi môn mẫu thân con lưu lại đương nhiên đều là của con, người khác không có lý do gì để nhúng tay vào.”

Được Tiết Vân Đào hứa hẹn, Tiết Thần không còn gì để lo, hành lễ với ông xong liền cởi áo choàng trên vai trả lại cho Tiết Vân Đào, sau đó ra hiệu cho nha hoàn luôn đi theo phía sau tiến đến cầm đèn, đi vào khoảng tối đen hướng về Thanh tước cư.

Tiết Vân Đào nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, tựa hồ cũng biết quan hệ của mình và nữ nhi luôn tồn tại một vết nứt không thể nào hàn gắn được. Ông thở dài, phủ áo choàng lên người rồi cũng đi về chủ viện.

Trở lại phòng ngủ của mình, Tiết Thần cảm thấy trong phòng vẫn còn lưu lại thoang thoảng mùi hoành thánh như có như không, theo bản năng nhìn về cửa sổ phía tây bị khóa chặt, nhớ tới ban ngày bộ dáng của chàng ta một tay chống ở bậu cửa sổ xoay người ra ngoài.

Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Tiết Thần vội vàng thu hồi tâm tư, tống cổ Khâm Phượng và Chẩm Uyên đi nghỉ ngơi. Tiết Thần đi về hướng tịnh phòng, nhưng khi đi ngang qua bàn trang điểm thì bị một chiếc bình sứ xanh biếc hấp dẫn ánh mắt. Tiết Thần đi tới cầm chiếc bình lên nhìn nhìn, phát hiện bình sứ còn đè lên một tờ giấy phía dưới, trên giấy viết một phương thuốc chỉ dẫn cách dùng dược trong bình sứ này. Khi Tiết Thần nhìn đến mấy chữ trị bỏng lưỡi thì cảm thấy tứ chi mềm nhũn một chút, mặt đỏ tai ù, máu trong người tựa hồ đều hướng lên phía trên tụ lại, khiến hai má của Tiết Thần như bị lửa đốt.

Cái tên Lâu Khánh Vân này, thật đúng là không có chỗ nào là chàng ta không vào được! Không biết chàng ta làm sao lại có thế xông vào phòng nàng, rõ ràng cửa sổ đã bị nàng khóa lại, chàng ta vào bằng cách nào đây chứ?

Mang theo nồng đậm oán trách, Tiết Thần muốn ném bình dược này đi, rốt cuộc lai lịch không rõ, tương lai nếu bị người biết thì đây cũng coi như chứng cứ của tội lén lút trao nhận. Nhưng khi giơ tay lên thì nàng lại luyến tiếc không muốn quăng bỏ. Sau khi rối rắm trong lòng một trận, Tiết Thần cuối cùng vẫn thu tay, lại đưa bình sứ đến trước mặt ngắm nhìn.

Trong lòng oán giận qua đi, thay vào đó là một cảm giác ngọt ngào nhàn nhạt. Nàng cũng không phải ngốc tử, biết rõ Lâu Khánh Vân nhất định thích nàng mới có thể làm như vậy, chỉ là, đối với một kẻ cường thế vô lại như chàng ta, Tiết Thần thật sự không biết nên cự tuyệt như thế nào. Thật sự trong lòng nàng cũng không thể phủ nhận, Lâu Khánh Vân tuy cường thế nhưng trước nay không hề bức bách nàng, tuy vô lại nhưng từng cử chỉ động tác đều chăm sóc yêu quý nàng. Tuy rằng phần yêu quý này không thể quang minh chính đại, lại không thể làm người ta bàn tán, nhưng Tiết Thần để tay lên ngực tự hỏi, trong lòng vẫn thấy cảm động nhiều hơn tức giận.

Bởi vì cuộc sống của nàng từ đời trước đến đời này đều cô đơn một mình đã quen rồi, chưa từng có ai chân chính quan tâm đến nàng. Đời trước khi chưa xuất giá thì bị Từ Tố Nga ép tới mức thở không nổi; xuất giá xong thì Tống An Đường lại chỉ ha.m muốn thân thể của nàng, căn bản không hề nghĩ tới muốn cùng nàng tâm đầu ý hợp; nàng ở Trường Ninh Hầu phủ cũng là "đơn đả độc đấu" mười mấy năm, mãi cho đến chết cũng chưa từng cảm thụ qua bất luận tình cảm ấm áp nào.

Mà một đời này, nàng không thể nào ngờ sự ấm áp đó nàng lại được hưởng từ trên người của Lâu Khánh Vân. Mặc kệ phần tình cảm này là thật hay giả, hoặc là có thể duy trì trong bao lâu, đối với Tiết Thần mà nói đều là độc nhất vô nhị.  Vì thế cho dù nàng biết rõ không thể tái kiến chàng, không nên lại tiếp thu đồ của chàng... nhưng vì chưa bao giờ cảm thụ được nỗi ấm áp như vậy, Tiết Thần vẫn bị do dự.

Nói chung, chàng thích lăn lộn như thế nào thì cứ mặc chàng lăn lộn đi, dù sao thanh danh của chàng vẫn tinh quý hơn của nàng nhiều. Đời này nàng cũng không nghĩ đến phải gả cho bất cứ ai, nếu chiếu theo số mạng mà nàng bắt buộc phải như kiếp trước gả cho Tống An Đường, nàng tình nguyện tới lúc đó sẽ gởi thân nơi cửa Phật suốt nửa đời sau, dùng số tiền Lư thị lưu lại xây cho mình một am ni cô, nàng sẽ làm trụ trì, như vậy có thể sống tự do.

Sau khi nghĩ thông suốt như thế, Tiết Thần cầm chiếc bình sứ xanh biếc trên tay không còn có ý kháng cự nữa. Rửa mặt xong, nàng cầm giá nến đến trước gương, soi gương rồi lấy dược trong bình sứ bôi lên chỗ khoang miệng ban ngày bị nàng cắn phải. Mang theo hương dược đầy miệng, Tiết Thần lên giường đi ngủ.

Mùng hai tháng giêng, trong cung hạ thánh chỉ tứ hôn Gia Hòa Huyện chủ cùng Trung thư Thị lang Tiết Vân Đào, đến mùng tám tháng tư sẽ thành hôn.

Hôn sự của Tiết Vân Đào dĩ nhiên cũng phải để Đông phủ Lão phu nhân và Tiết thị xử lý. Dù sao Tiết Thần cũng là một cô nương, cho dù cai quản mọi việc trong phủ nhưng đối với việc chuẩn bị cho hôn nhân đại sự thì hoàn toàn không có kinh nghiệm, mà Tiết Thần cũng không muốn dính dáng đến chuyện này, bèn dứt khoát đưa sổ sách quản gia trong phủ giao cho Lão phu nhân xử lý, chờ đến khi tân đích mẫu nhập môn thì chỉ cần tiếp nhận từ tay Lão phu nhân là xong. Tiết Thần với thân phận đích nữ không cần kẹp ở giữa.

Dù sao hết thảy công việc trong phủ của ngõ Yến tử đều do Tiết Thần dựa theo quy củ Lư thị lưu lại mà điều hành, chẳng qua thẩm tra sổ sách thì tốn thêm chút tâm tư mà thôi, tất cả quy củ cùng danh mục đều không có biến hóa gì.

Chuẩn bị cho hôn lễ đều do Lão phu nhân và Tiết thị chủ trương. Tiết Thần là Đại tiểu thư bèn không có việc gì để làm, mỗi ngày luyện chữ, tính toán sổ sách rồi xử lý chuyện cửa hàng và điền trang, cuộc sống trôi qua thập phần thanh nhàn.

Hôm nay nàng đang đứng phía sau án thư luyện chữ, đột nhiên thấy một con bồ câu trắng bay vào cửa sổ phía tây, hơn nữa còn đậu lại ngay trên mặt đất, phát ra tiếng gù gù không muốn bay đi.  Khâm Phượng và Chẩm Uyên đều tập trung ở phòng khách thêu hoa, phòng khách đốt lò sưởi nên vô cùng ấm áp, lúc thêu hoa ngón tay không bị cứng đờ. Bởi vậy mùa đông chỉ cần Tiết Thần không có gì phân phó, các nha hoàn đều tập trung ở phòng khách để sưởi ấm.

Bởi vậy trong thư phòng nhỏ của Tiết Thần cũng chỉ có một mình nàng.

Thấy con bồ câu nhất định không bay đi, Tiết Thần đành phải buông cán bút đi qua xem. Thấy con bồ câu dường như cũng không sợ người, nàng thử ngồi xổm xuống ôm bồ câu lên. Cũng không hiểu sao bồ câu lại không phản kháng một chút nào, dường như đã được huấn luyện nên chỉ kêu gù gù. Tiết Thần cầm nó trên tay lật trái lật phải quan sát, sau đó mới phát hiện ở chân trái của nó đeo một ống trúc thật nhỏ, đại khái chỉ cỡ ngón tay út. Đây là lần đầu tiên Tiết Thần nhìn thấy cái này, ôm bồ câu đến án thư gỡ ống trúc trên chân nó xuống, mở nắp ra, thấy bên trong có một tờ giấy được cuộn nhỏ lại, trên tờ giấy viết mấy chữ với nét bút anh khí phấn chấn bừng bừng: "Trong miệng có khá hơn chưa? Dược có tác dụng không?"

Tiết Thần nhìn tờ giấy trầm mặc hồi lâu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn thoáng qua con bồ câu trắng ngoan ngoãn thập phần có nhân tính, trên cổ có một vòng lông vàng, đôi mắt cỡ hạt đậu xanh đen như mực. Thấy Tiết Thần nhìn nó, nó cũng nghiêng đầu nhìn lại nàng.

Thật là cùng một đức hạnh với chủ tử của nó.

Tiết Thần thở dài, cũng không biết thư này có nên hồi âm hay không, chỉ cảm thấy sự tình thật là càng ngày càng tiến triển theo hướng nàng không hiểu nổi. Tiết Thần do dự một hồi lâu, con bồ câu cứ đậu trên giá bút ngắm nàng, ngẫu nhiên còn phát ra vài tiếng gù gù, cũng không biết có phải muốn thúc giục hay không?

Cuối cùng, Tiết Thần bất đắc dĩ đành phải viết vài chữ thật nhỏ ở mặt sau của tờ giấy: "Dược rất tốt, đã đỡ rồi, chớ lo."

Viết xong bèn cuốn tờ giấy lại thành một cuộn nhỏ rồi nhét vào ống trúc. Con bồ câu trắng thập phần thông minh, thấy ống trúc đã chuẩn bị tốt bèn tự bay đến trước mặt Tiết Thần, chỉ thiếu điều vươn chân trái ra cho nàng đeo ống trúc vào. Đối với chú chim chủ động như vậy, Tiết Thần muốn do dự cũng không có cơ hội, chấp nhận áp lực tâm lý, cột chắc ống trúc rồi lại ôm bồ câu trong tay, nhẹ nhàng vuốt trên lưng nó vài cái rồi mới đưa nó đến cửa sổ phía tây thả nó bay đi. Bồ câu trắng xòe cánh bay cao, chỉ chốc lát sau liền biến mất trong tầm mắt của Tiết Thần.