"Không có, em làm sao dám, ly rượu  ở KTV chỉ lớn như ngón cái , em nói với cô ấy, chỉ cần cô ấy uống cạn một ly, là gọi thêm một chai Lafite, trong ly rượu còn có một viên đá, cô ấy uống một trăm chén cũng không có vấn đề gì, nhưng mà cô ấy uống một ly xong lại nói không thể uống nữa, người phụ nữ này có phải đầu óc có vấn đề không?" Vương Triển Lam oán giận nói.


Lục Mộc Kình trong đầu thoáng qua một câu nói: Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.


Khóe miệng của anh mang theo ý cười rõ, khóe miệng nâng lên nói: "Ỏ Tướng Quân Lệnh đó, một chai Lafite cũng phải 15 vạn, cho dù cô ấy có thể uống hết 100 ly, cậu cảm thấy nhà phát triển kia sẽ trả 1500 vạn? Chỉ một căn biệt thự mà phải bỏ ra chừng đó tiền sao?"


Vương Triển Lam xoay con ngươi một vòng, hiểu ra, tươi cườitoe toét, cười đùa nói: "Hình như cũng đúng, vẫn là chị dâu thông minh, thấy tốt thì lấy."


"Ừ, đã 10 rưỡi, các cậu cũng nên đi, để cô ấy về sớm một chút." Lục Mộc Kình trầm giọng phân phó nói.


"Rõ. Nhị ca phân phó, em nhất định đi làm, chốc nữa em sẽ nói đổi chỗ, ngày mai em sẽ đi hoàn thành việc mua biệt thự ha..."



*

Phòng bao kết thúc chỉ có 10 giờ rưỡi, Viêm Cảnh Hi cảm thấy hôm nay vận may rất tốt, bán được hai chai Lafite, cuối cùng không uống hết, đã giúp Trương tổng gửi lại.


Lúc thay đồ xong đứng quầy phụ vụ, nhìn thấy Chu Gia Mẫn.


"Tớ nghe chị Linh nói cậu bán được hai chai Lafite, có 3000 tệ  trích phần trăm." Chu Gia Mẫn vui mừng nói, nhẹ nhàng đánh vào ngực Viêm Cảnh Hi, "Không tệ nha, trận đầu giành thắng lợi."


"Vận may tốt. Lúc nào cậu tan làm, chúng ta cùng nhau về." Viêm Cảnh Hi nói.


"Tớ bên này cũng không sai biệt lắm, đại khái còn có nửa tiếng nữa." Chu Gia Mẫn nói.


"Tiểu Viêm." Chị Linh tâm tình không tệ gọi, đi tới, đứng trước quầy lễ tân nói, "Tiểu Viêm lấy tờ danh sách tiền thưởng ở phòng bao kí một chút."


Sau khi kí xong, chị Linh ở phía trên ký tên, đưa thẻ thang máy cho Viêm Cảnh Hi, nói: "Bên này chị vẫn đang bận, tạm thời không đi được, phòng kế toán lầu 28 phòng 2805, em tìm quản lý Vương, anh ấy sẽ kết toán tiền lương hôm nay cho em, nếu như sau này không bận, vẫn có thể qua đây."


Viêm Cảnh Hi cung kính nhận lấy ra, ngọt ngào nói: "Cảm ơn chị Linh."


Lúc Viêm Cảnh Hi tiến vào thang máy vẫn đang suy nghĩ, lấy được 3000 tệ, ngày mai cô có thể mời Lục Mộc Kình ăn cơm, không biết anh có thể hay không.


Nghĩ đến Lục Mộc Kình, tim bỗng chốc đập nhanh, một ít cảm xúc phức tạp hỗn loạn, nói không chừng, cuộc thi thiết kế lần này được giải, có thể đến Lục thị làm việc.


Nhưng anh là một tổng tài, cô chỉ là một công nhân nho nhỏ, sau này cũng không có cơ hội tiếp xúc đi.


Thời điểm thang máy ở lầu 8, mở cửa, một nhân viên phục vụ chỗ phòng khách của Tướng Quân Lệnh một bên nghe điện thoại một bên đẩy xe đẩy tới, xe đẩy chỉ mới tiến phân nửa, thân thể của cô ấy liền cứng lại, trong mắt mang theo nước mắt, lo lắng nói: "Quân Quân vào bệnh viện sao? ... Được được, bây giờ tôi về ngay."


Nhân viên phục vụ phòng khách cúp điện thoại, mím môi, trên trán tràn đầy rầu rit, thống khổ, và bất đắc dĩ, cô ấy chuyển con ngươi, nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, muốn nói lại thôi, lấy dũng khí nói: "Tiểu thư, cô có thể giúp tôi một chuyện không?"


"Dạ?" Viêm Cảnh Hi nhìn bà ấy đã khóc lên, khoảng chừng đoán được nội dungtrong điện thoại, trong lòng cũng có chút dao động.


"Con cô bây giờ đang co quắp đến bệnh viện, chồng cô đang đi công tác, thân thể bà cô không tốt, con lại vẫn gọi muốn mẹ,nhưng mà bây giờ cô vẫn đang trực ban, cô không thể bỏ phần việc này, cháu có thể giúp cô thay ban được không, cô có thể đưa cháu 200 tệ." Nhân viên phục vụ phòng khách tay trái chống xe đẩy, sốt ruột nói.


Viêm Cảnh Hi nhìn cô ấy cơ hồ muốn sụp đổ, thở dài một hơi.


Tướng Quân Lệnh có một thủ tục làm việc rất biến thái, Viêm Cảnh Hi đã nghe Chu Gia Mẫn nói.


Tỷ như, không thể xin nghỉ hoặc thay ban, nếu như muốn thay hoặc không đến, phải tìm người thay ca, bằng không liền khấu trừ tiền thưởng và gấp ba lần tiền lương ngày hôm đó, trường họ nghiêm trọng sẽ bị đuổi việc.


Cô không phải một người dễ động lòng, thế nhưng, tình thương của mẹ đã chọc trúng chỗ mềm mại nhất trong lòng cô, ai cũng sẽ có một chuyện khó xử, cũng hi vọng, tương lai khi cô gặp được tình huống như vậy, cũng sẽ có một người hảo tâm giúp cô.


Loại yêu cầu này, không phải bất đắc dĩ, ai cũng sẽ không nhờ một người lạ giúp.


Viêm Cảnh Hi gật đầu, nói: "Tiền cũng không cần, cô nói đại khái cho cháu, cháu phải làm những gì."


Nhân viên phục vụ nghe Viêm Cảnh Hi sảng khoái đáp ứng, ngoài dự đoán của cô, quỳ ở trên mặt đất, cúi lạy sát đất với Viêm Cảnh Hi, một bên vừa khóc, một bên vừa nói: "Cảm ơn đại tỷ, đại tỷ thực sự là người tốt."


"Đừng như vậy." Viêm Cảnh Hi không chịu nổi, nâng nhân viên phục vụ dậy, nói: "Cô có việc thì nhanh đi đi."


Nhân viên phục vụ đứng lên, lau lau nước mắt, vừa cởi quần áo lao động bên ngoài ra, vừa nói: "Cô phụ trách lầu 12 và lầu 13 phục vụ phòng kháchvào buổi tối, đến ngày mai 7 giờ là có thể quẹt thẻ đi về, máy quẹt thẻ cơ và phòng nghỉ đều ở lầu 8, bây giờ khác ở phòng 1208 để cô qua đó lau dọn."


Nhân viên phục vụ đưa quần áo cho Viêm Cảnh Hi, muốn nói lại thôi, ngại ngùng rũ mắt nói: "Cho nên muốn phiền cháu một chút."


"Cháu hiểu mà." Viêm Cảnh Hi nhận lấy quần áo lao động trên tay  nhân viên phục vụ, thay xong, nhìn thấy bảng tên trước ngực quần áo lao động ngực tạp viết tên Vương Quế Phương.


Viêm Cảnh Hi gửi cho Chu Gia Mẫn một tin nhắn, "Có chú chuyện nhỏ ngoài ý muốn, sau khi cậu kết thúc đến lầu 12 chờ tớ một chút."


Gửi xong tin ngắn, Viêm Cảnh Hi nhẹn tết tóc để qua một bên, đẩy xe đẩy đến cửa phòng 1208.


Gõ cửa


"Ai?" Bên trong truyền đến tiếng của một người phụ nữ.


"Nhân viên phục vụ, lau dọn vệ sinh." Viêm Cảnh Hi trong veo nói.


"Vào đi."


Viêm Cảnh Hi dùng thẻ mở cửa vạn năng mà nhân viên phục vụ đưa cho, cầm khăn lau đi vào.


Trong phòng có một loại mùi quái dị, hỗn hợp mùi dầu gội, sữa tắm, trên mặt đất ném rất nhiều giấy ăn, tới gần bàn trà, ly trà rớt trên mặt đất, ở cạnh ly trà có chút lá trà và một vết nước lớn.


Căn phòng chỉ có một người phụ nữ, vây khăn tắm nằm nửa người ở trên giường, dựa vào gối,  một tay cầm một sợi dây chuyền kim cương thưởng thức, một tay lấy di động, liếc mắt Viêm Cảnh Hi một cái, giọng nói bực bội phân phó nói: "Lau dọn căn phòng một lần nữa cho tôi."


Viêm Cảnh Hi gật đầu, mang găng tay cao su, cúi đầu làm việc.


Điện thoại trả lời, người phụ nữ này thay đổi một loại giọng điệu, gấp gáp hỏi: "Chị Tần, chị nói em nên làm cái gì bây giờ đây? Tình Uy vừa nãy nói đầu tư lần này rất quan trọng, nếu như bình thường, sang năm một tháng thì có thu nhập 100 triệu, nếu như bây giờ em góp cổ phần lời, sau này cũng không cần dựa vào việc quay phim để kiếm cơm nữa, chị biết mà, ngày này đều dựa vào tuổi trẻ để kiếm cơm, em đã không còn trẻ, vẫn không biết có thể quay phim được mấy năm nữa."


Viêm Cảnh Hi nghe thấy từ Tinh Uy, hơi dừng lại một chút, trong đầu phản ứng đầu tiên chính là Lý Tình Uy, mắt nhìn về phía cô gái trên giường.


Là một người phụ nữ gầy nhỏ, bởi vì vừa tắm, tẩy trang, dáng vẻ cũng bình thường, không đẹp bằng chị gái Lục Hựu Nhiễm.


Có phải cô suy nghĩ nhiều rồi không?


"Anh ấy để em ném vào 30 triệu, 30 triệu là toàn bộ tiền để dành của em. Em có một chút do dự, nhưng mà em theo anh ấy đã bốn năm rồi, anh ấy ở trên người em cũng hao tốn hơn 1000 vạn, sẽ không vì 30 triệu này mà gạt em." Người phụ nữ lại có chút mềm lòng nói.


"..."


"Được rồi, anh ấy cũng không phải người hẹp hòi, em tin chị." Người phụ nữ quyết định, cúp điện thoại, lại gọi điện thoại đi.


Khi Viêm Cảnh Hi vứt giấy vào thùng rác, nhìn thấy một cái baobên trong, trên mặt đỏ lên quái dị.


"Tình Uy, anh về đến nhà chưa?" Giọng người phụ nữ trở nên ngọt ngào, dịu dàng, nũng nịu.


Viêm Cảnh Hi run rẩy một chút, tiếng nói kia, lông tơ đều phải dựng thẳng hết lên.


"Ha ha, bạn em nói trước thứ hai có tiền, 30 triệu có thể có bao nhiêu cổ phần ạ? Cô ấy cũng lo lắng này..."


Viêm Cảnh Hi nheo mắt ánh mắt nhìn sang người phụ nữ trên giường.


Tiền này, rõ ràng là chính của cô ta, nói thành bạn, thật biết mặc cả, những người này cũng không phải là kẻ dễ bắt nạt.


Tin nhắn di động vang lên, là của Chu Gia Mẫn.


"Cậu đang ở đâu? Khắp nơi không thấy cậu." Chu Gia Mẫn hỏi.


Viêm Cảnh Hi sau khi quét dọn xong liền từ phòng 1208 lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.


Chu Gia Mẫn nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, chạy tới, quan sát quần áo của cô, kinh ngạc nói: "Làm sao cậu lại đổi thành quần áo phụ vụ phòng rồi?"


Viêm Cảnh Hi chỉ vào bảng tên, giải thích: "Lúc ở thang máy đùng phải Vương Quế Phương, con cô ấy sinh bệnh, vội vã muốn đi, có vẻ cũng không tìm được người thay ban, cho nên tớ giúp một chút, phải tới 7 giờ ngày mai mới về được."


Chu Gia Mẫn thở dài một hơi, cau mày nói: "Thím Vương thật đáng thương, con thím ấy mắc bệnh tim bẩm sinh, có đôi khi, tớ cảm thấy chế độ trng Tướng Quân Lệnh quá hà khắc, xin nghỉ một ngày, liền trừ toàn bộ tiền thưởng, tớ với cậu đi, chúng ta thay phiên thức đêm cũng không phiền hà."


Viêm Cảnh Hi phất phất tay, "Cậu về sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải trực ca tối."


"Nhưng ban ngày cậu không có ngủ, buổi tối thức được sao?"


"Tìm một anh đẹp trai trò chuyện một chút, qua rất nhanh." Viêm Cảnh Hi nói đùa, nhìn vẻ mặt không tin và bộ dáng thương tiếc của Chu Gia Mẫn, vỗ vỗ vai Chu Gia Mẫn, trấn an nói: "Ngày mai tớ có thể ngủ bù."


"Vậy được rồi." Chu Gia Mẫn rũ mắt.


"Đừng có để bộ dáng sinh ly tử đó." Viêm Cảnh Hi giương lên nụ cười nhàn nhạt, cô từ trong túi Vương Quế Phương lấy đơn rượu kia ra, đưa cho Chu Gia Mẫn, nói: "Phần 'Lớn' kia của tớ phiền cậu giúp tớ nhận, giữ thật tốt, ngày mai tớ đến chỗ cậu lấy."


"Ừ."


Viêm Cảnh Hi đến phòng nghỉ ngơi, bên trong chỉ có một nhân viên phục vụ phòng khách, nằm bò trên bàn ngủ, Viêm Cảnh Hi đi vào, ngồi vào chỗ.


Nghĩ đến bây giờ có tiền, đánh nhanh thắng nhanh, liền gửi một tin nhắn qua cho Lục Mộc Kình.


"Đã ngủ chưa?" Viêm Cảnh Hi gửi tin nhắn qua, nhìn thời gian đã qua 11 giờ, nói không chừng anh đã ngủ, cô ảo não chính mình có chút xúc động .


Tin nhắn di động vang lên, cô lập tức cầm lên nhìn, là Lục Mộc Kình gửi tới.


Viêm Cảnh Hi không tự chủ được khóe miệng giương lên, ngồi thẳng người, mở ra.


"Chưa." Lục Mộc Kình lời ít mà ý nhiều một chữ.


"Trưa mai hoặc là buổi tối có rảnh không? Tôi mời anh ăn hải sản." Viêm Cảnh Hi nói.


Lục Mộc Kình nhìn nội dung tin nhắn của cô, khóe miệng cũng đi lên, trong con ngươi nhuộm màu lam của màn hình máy tính.


"Ngày mai không rảnh, chờ sau khi cuộc thi thiết kế kết thúc đi, tôi mời em." Lục Mộc Kình gửi qua.


"Không, tôi muốn mời anh." Viêm Cảnh Hi xác định nói.


Nụ cười Lục Mộc Kình càng thêm tươi đẹp, trả lời: "Xóa từ mời đi, tôi sẽ đáp ứng em."


Viêm Cảnh Hi nhìn tin nhắn của anh, nếu như xóa từ mời đi, chính là...


"Tôi muốn anh."