Viêm Cảnh Hi tức giận vành mắt có chút ửng đỏ, ánh mắt sắc bén, không sợ hãi chút nào nhìn thẳng vào ánh mắt mập mờ trong mắt người đàn ông trước mặt này, giọng nói trần thuật: "Anh vì một chút lợi cực nhỏ, liền bỏ qua sự sống của con trai anh, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm, con trai của anh sau khi lớn lên sẽ nhìn anh thế nào? Kiếm nhiều tiền như vậy không phải là vì con cái sao? Con cái anh cũng không muốn, cũng sẽ không vĩnh viễn phú quý được."
Lý Tình Uy sợ Lục Mộc Kình nghe ra cái gì, lập tức xoay người nói với Lục Mộc Kình: "Chú nhỏ, không cần nghe cô ta trần thuật, nếu như chú không tin, dì Trương cũng có thể làm chứng!"
Lý Tình Uy dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía dì Trương, quát: "Dì Trương, vừa rồi dì mới nhìn thấy gì nghe thấy gì? Đều nói hết với chú nhỏ tôi, không phải sợ, chú nhỏ là người công bằng chính trực."
"Cái đó, " Trương Lan Hoa liếc liếc mắt nhìn sắc mặt Lý Tình Uy, hô hấp không bình ổn, cúi đầu nói: "Nhà tôi vừa vặn gọi điện thoại tới, lúc đó vị cô nương này đi tới nói tiểu thiếu gia thật đáng yêu, sau đó liền mang theo thiếu gia đi bên hồ chơi. Lúc đó tôi cảm thấy cô ta đã có thể vào vườn hoa, nên chắc là khách trong nhà, cũng không nói thêm gì, nhưng mà chờ tôi nói chuyện điện thoại xong, lúc tôi qua người lại, thấy vị cô nương này không biết chuyện gì xảy ra đã đẩy tiểu thiếu gia xuống hồ, đương nhiên cũng có thể là không cẩn thận đẩy xuống hồ, sau đó vị tiểu thư này lập tức nhảy xuống hồ, cứu tiểu thiếu gia lên, tôi nhìn thấy chính là tình huống như vậy."
Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, ba người thành hổ, cô một người đúng là hết đường chối cãi.
Cô nhìn hướng Lục Mộc Kình, vành mắt có chút đỏ, không nói ra được oan ức, cũng không hiểu sao trong lòng lại lạnh lẽo? Chỉ là bình tĩnh nhìn Lục Mộc Kình, giọng điệu rất bi quan hỏi: "Anh cũng cảm thấy là tôi đẩy đứa nhỏ kia xuống?"
Lục Mộc Kình ánh mắt tối sâu nhìn cô, trong đôi mắt màu đen không có một chút gợn sóng, ảnh ngược ra hai bóng hình nho nhỏ của cô, đem lo lắng, phẫn hận, tủi thân, bất đắc dĩ và tức giận của cô đều nhìn ở trong mắt, mà khóe miệng của anh mang theo một nụ cười như có như không, có một loại bí hiểm khiến người ta bắt không được sờ không tới.
Cho dù anh không nói lời nào, không khí xung quanh bởi vì anh đến trở nên rất kỳ quái, dường như anh mới là chúa tể.
"Chú nhỏ, ba người chúng tôi đều nhìn thấy, dù thế nào cũng không phải là tôi đẩy Dương Dương xuống, tại sao tôi phải làm như vậy?" Lý Tình Uy sợ Lục Mộc Kình tin Viêm Cảnh Hi xen vào nói.
Một trận gió thổi qua, Viêm Cảnh Hi có chút lạnh, không chỉ là trên người, còn có trong lòng cô.
Quần áo ẩm ướt áp sát vào người cô.
Rất nhiều thứ, anh tin chính là tin.
Không tin, cô có nói nhiều hơn nữa cũng chỉ tốn nước bọt.
Viêm Cảnh Hi không thèm giải thích, nói: "Quên đi, có tin hay không tùy anh. Dù sao cái gì tôi cũng không làm."
Ánh mắt sâu thẳm của Lục Mộc Kình quan sát quần áo ẩm ướt của cô, nheo mắt nhíu mày, giọng điệu bình thản nói: "Quần áo đều ướt thành như vậy, tại sao là cái gì cũng không làm được!"
"Chính là, vì sao quần áo ba người chúng tôi đều làm, chỉ có cô ướt, thời điểm chuyện xảy ra chỉ một mình cô ở bên hồ, chúng tôi cũng không ở bên hồ, cô còn muốn ngụy biện cái gì." Lý Tình Uy mắng to.
Viêm Cảnh Hi trong lòng bỗng nhiên chùng xuống, nhìn về phía Lục Mộc Kình, trong ánh mắt mang theo tia sáng trong suốt, có chút mê mị, có chút bi quan, cũng có chút mờ ảo nói không ra.
Cô dùng răng cắn cắn môi.
Những người khác không tin cô cũng không sao cả, nhưng cô và Lục Mộc Kình chung sống đã được mấy ngày, cô là loại người sẽ đem người vô tội đẩy xuống hồ sao?
Có lẽ, anh sẽ cho là như thế.
Bởi vì anh thấy cô nhốt Viêm Nhị bên trong cửa, cũng nhìn thấy cô giả thần giả quỷ lừa Phùng Như Yên!
Ở trong lòng và trong suy nghĩ anh, cô chính là một kẻ hèn hạ vô sỉ như vậy, tiểu nhân chuyên đi lừa gạt.
Quên đi, anh nhận định thế nào cũng không sao cả, cô cũng không cần phải thương tâm vì một người không chút liên quan này.
Viêm Cảnh Hi sâu hít một hơi, nuốt một ngụm nước đắng chát, đáy mắt dao động, mấy phần sương mù mờ mịt, đem thương cảm, tủi thân, u ám của cô đều cất giấu vào bên trong, khiến cho cặp mắt màu hổ phách kia càng thêm mờ ảo.
"Báo cảnh sát được rồi." Viêm Cảnh Hi nhàn nhạt nói bốn chữ này, khiêu khích hướng phía Lục Mộc Kình nhướn mày, "Tôi không tin, cảnh sát cũng óc heo như các người."
Cô đi thẳng về phía trước, Lục Mộc Kình nắm cánh tay của cô, liếc xéo cô hỏi: "Tủi thân?"
"Đứng đây châm chọc cũng không đau thắt lưng à?" Viêm Cảnh Hi hất tay của anh ra, phẫn hận nói.
Lục Mộc Kình không chỉ không tức giận, trái lại khóe miệng còn giương lên, trong mắt cũng nhiều thêm một tầng ý cười kín đáo, giọng điệu nghiền ngẫm nói: "Chuyện đó cô muốn tôi làm gì?"
Trong mắt của anh tự tin, bình tĩnh, dường như cô nói cái gì, anh sẽ làm tất cả, cũng nhất định có thể làm được.
Viêm Cảnh Hi đang muốn nói chuyện, liền nghe Lục Hựu Thanh lớn tiếng kêu lên, nước mắt trực tiếp rơi xuống, "Không xong rồi, Dương Dương bị sốc rồi!"
Lục Hựu Thanh dùng bên mặt truyền nhiệt độ cơ thể cho Dương Dương, lấy áo choàngtrên người mình che cho Dương Dương, thanh âm nghẹn ngào nói: "Trên người nó lạnh quá. Tình Uy, làm sao bây giờ đây?"
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ thở dài một hơi, thực sự là vừa tức vừa hận người phụ nữ ngu ngốc này.
Cô cũng đã nói, đã nói là để đứa nhỏ này cúi đầu, đem nước trong phổi hoặc là trong miệng nhổ ra.
Người phụ nữ này không có một chút suy nghĩ ôm đứa nhỏ vào trong ngực, lục phủ ngũ tạng đều cuộn mình, dẫn đến nước trong phổi không nhổ ra đúng lúc, tạo thành nước đọng trong phổi, bị sốc đi.
"Mau hô hấp nhân tạo cho nó." Viêm Cảnh Hi trầm giọng nói, mặc dù bị oan uổng, nhưng mà cứu người quan trọng, không chút do dự hướng phía Lục Tiểu Thanh đi đến.
Cánh tay của cô bị Lý Tình Uy bắt được.
Lý Tình Uy trừng cô, quát: "Không cần cô phải mèo đi khóc chuột."
Viêm Cảnh Hi thực sự thực sự triệt để tức giận, hất tay của hắn ra, trợn mắt trách mắng: "Anh ví mình thành chuột cũng không liên quan gì tới tôi, bây giờ là lúc nào rồi! Anh lại còn kéo tôi không cho tôi đi cứu con trai của anh! Không phải là vì vài đồng tiền bị đóng băng sao? Tính mạng quan trọng hay tiền quan trọng? Đợi đến khi anh già không có một người có thể bên cạnh bồi anh, có dùng tiền mời cũng không ai thèm đến chăm sóc anh, sau khi anh chết càng không có người tới viếng anh, anh đem những thứ tiền dơ bẩn ấy mà tiến vào quan tài đi."
Lý Tình Uy nổi giận đùng đùng, lại sợ Lục Mộc Kình nghe ra cái gì, sợ hãi mà nổi giận mắng: "Rốt cuộc cô nói cái gì nữa vậy?"
Nói xong,một cái tát của Lý Tình Uy liền muốn hướng phía trên mặt Viêm Cảnh Hi đánh qua.
Bàn tay của hắn còn chưa đánh tới mặt Viêm Cảnh Hi, đã bị Lục Mộc Kình bắt lấy cổ tay.
Lục Mộc Kình nhíu chân mày, mấy phần không vui, hàn khí trong mắt bỗng nhiên bắn ra, khiến người ta không khỏi sợ hãi.
Lý Tình Uy nhìn mắt Lục Mộc Kình, sợ hãi, tay có vài phần run rẩy.
"Cô ấy nói đúng, cứu người quan trọng hơn, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý chuyện này."Lục Mộc Kình trầm giọng nói, ánh mắt thâm thúy có một loại khiến người ta lòng dạ quyết đoán.
Lý Tình Uy lập tức im lặng, gật đầu.
Lục Mộc Kình buông lỏng cổ tay Lý Tình Uy ra, đối với Lục Hựu Thanh phân phó nói: "Đem Dương Dương đặt trên mặt đất."
Lục Hựu Thanh đã hoàn toàn không có chủ ý, một lòng một dạ đang đau buồn, nghe cái gì thì làm cái đó, đem Dương Dương đặt trên mặt đất.
Hai đầu gối Lục Mộc Kình quỳ xuống hai bên Dương Dương, bàn tay đè lại ngực Dương Dương, hướng trong môi của nó thổi hơi, thổi một hơi, liền dùng lực ấn vào, lại thổi một hơi, lại dùng lực ấn một chút.
Động tác rất chuẩn, quy củ.
Mặc dù Dương Dương là con của Lý Tình Uy, thế nhưng ở trong mắt Viêm Cảnh Hi, đây là một đứa nhỏ vô tội đáng thương, cô cũng hi vọng đứa nhỏ này có thể tỉnh lại.
Sau hơn 10 lần, Dương Dương ho hai tiếng, từ trong miệng Dương Dương phun ra một ngụm nước.
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt thâm thúy của Lục Mộc Kình yên ổn liếc hướng Viêm Cảnh Hi, lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, hướng phía Viêm Cảnh Hi ném qua.
Viêm Cảnh Hi theo bản năng tiếp được chìa khóa anh ném qua.
Lục Mộc Kình một bên vừa ôm lấy đứa nhỏ vừa hướng Viêm Cảnh Hi thúc giục: "Còn không mau một chút đi lái xe của tôi qua đây, đưa đứa nhỏ đi bệnh viện trước kiểm tra một chút."
"A." Viêm Cảnh Hi vội vàng hướng phía bên ngoài chạy đi.
Nhưng cô mới chạy 100 mét, liền nhìn thấy Lục Mộc Kình ôm đứa nhỏ vượt qua cô, cũng lấy tốc độ 500m/phút chạy theo.
Anh đến chỗ đỗ xe trước cô, mặc dù Viêm Cảnh Hi không hiểu, hay là đi tới giúp anh mở cửa sau xe ra.
Lục Mộc Kình đem đứa nhỏ giao cho Viêm Cảnh Hi, phân phó nói: "Cô lên xe, tôi lái xe."
"A." Viêm Cảnh Hi lên xe.
Lục Mộc Kình cởi tây trang bên ngoài ra, ném cho Viêm Cảnh Hi, trầm giọng dặn một câu: "Mặc quần áo của tôi vào nếu không muốn bị cảm."
Thời điểm Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu nhìn anh, anh đã bước nhanh đến đầu xe, ngồi lên ghế lái.
Viêm Cảnh Hi không mặc lên người, áo sơ mi và váy của cô dưới ánh mặt trời đã sớm khô, cô đem tây trang của Lục Mộc Kình phủ lên người cậu nhóc.
Cậu nhóc mở mắt, nhìn Viêm Cảnh Hi liếc mắt một cái, lại nhắm hai mắt lại.
Viêm Cảnh Hi lập tức để tay đặt ở hơi thở của cậu nhóc.
Có hô hấp.
Đứa nhỏ chỉ ngủ, Viêm Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm.
Xe đi một trăm mét, Viêm Cảnh Hi mới nhìn đến ba mẹ đứa nhỏ đang chạy tới.
Trong lòng cô có loại cảm giác rất quái dị.
Ba mẹ người ta không nóng nảy, cô và Lục Mộc Kình ngược lại càng như là ba mẹ của đứa nhỏ.
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía Lục Mộc Kình hỏi: "Có cần đưa ba mẹ của đứa nhỏ theo không?"
Lục Mộc Kình rất nhanh mở ra, nheo mắt nhìn phía trước, "Nếu như ba mẹ nó cùng đi, cô cảm thấy còn có thể từ trong miệng Dương Dương lấy được tin tức chân thật sao?"
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn Lục Mộc Kình, kinh ngạc sự nhạy bén và bày mưu nghĩ kế của anh.
Nếu như, đưa theo Lý Tình Uy, hắn nhất định sẽ xúi giục đứa nhỏ nói là cô đẩy.
Đúng rồi, Lục Mộc Kình nói như vậy là bởi vì tin cô?
"Anh tin không phải tôi đẩy?" Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí hỏi, ánh mắt óng ánh nhìn mặt bên của anh.
Lục Mộc Kình thật sâu liếc nhìn cô một cái, như đã hiểu rõ, con mắt sắc xảo như trước bình thản như nước, sau đó chuyển mắt nhìn về phía trước, nhíu nhíu mày nói: "Cô có chí lớn cứu người, thế nhưng cô không có lí do đẩy người."
Viêm Cảnh Hi nghe thấy những lời này của anh, trong lòng nổi lên một ít cảm xúc chua chát, trái lại càng cảm thấy được vừa rồi rất tủi thân, vành mắt lại lần nữa hơi ửng đỏ, "Anh biết rồi, vì sao vừa rồi còn cùng bọn họ đổ oan cho tôi?"
Có lẽ đến chính cô cũng không biết, khi cô hỏi ra những lời này, rất giống giọng điệu làm nũng, vừa giống như là bị tủi thân lại giống như đang khiếu nại trước mặt người thân.
Lục Mộc Kình nhướn mày, mờ mịt hỏi: "Tôi nói cái gì ép buộc cô rồi sao?"
Chị nhân nại cao quá, gặp em là chửi sml nó rồi, chứ không có lịch sự như chị đâu. Bảo sao người ta là nữ chính, còn mình chỉ là kẻ qua đường edit lại câu chuyện của người ta thôi, haizzz. Ahuuuuu, ai cho tui lương thiện :"<