"Vậy tôi để cô ở góa." Lục Hựu Nhiễm thở gấp, trừng Viêm Cảnh Hi liếc mắt một cái, xoay người, đi nhanh rời khỏi căng tin ồn ào.
Anh ta đi rồi, Viêm Cảnh Hi cảm thấy không khí đều mới mẻ hơn rất nhiều.
Ở góa, đó không phải chứng minh, cô không cần phòng sói?
Viêm Cảnh Hi giương lên nụ cười, tâm tình vui vẻ đi tới cuối hàng, tiếp tục xếp hàng.
Tin nhắn di động vang lên.
Viêm Cảnh Hi mở ra xem, là một dãy số, trong tin nhắn viết: "Khi nào trở về làm cơm?"
Viêm Cảnh Hi suy nghĩ một hồi, hoài nghi gọi điện thoại qua.
Điện thoại vừa kêu một tiếng, di động liền nhận.
"Anh là Lục Mộc Kình?" Viêm Cảnh Hi cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Đầu kia di động dừng lại ba giây, âm thanh trầm trầm hơi phát ra từ tính vang lên, "Cô không lưu số điện thoại của tôi?"
Là thanh âm của Lục Mộc Kình.
"A." Viêm Cảnh Hi cười khan một tiếng, nói: "Anh cũng không cho tôi."
"Căm giác như đó là lỗi của tôi!" Lục Mộc Kình trầm giọng nói.
"A?" Cô không phải có ý này.
"Lưu, Lục Mộc Kình." Lục Mộc Kình khí phách nói, nói xong, giọng điệu mềm đi một ít, hỏi: "Không về làm cơm sao?"
"Buổi sáng có bốn tiết học, làm cơm, có phải quá muộn không?" Viêm Cảnh Hi dừng một chút hỏi: "Anh, vẫn chưa ăn cơm sao?"
"Ừ." Lục Mộc Kình đáp một tiếng.
Viêm Cảnh Hi nghĩ Lục Hựu Nhiễm nói ở đây chính là đồ ăn của heo, Lục Mộc Kình so với Lục Hựu Nhiễm còn chú ý hơn.
Cô không ôm kỳ vọng hỏi một câu: "Tôi ở căng tin, có muốn tôi giúp anh gọi một phần không?"
"Ừm... Cô ăn cái gì, giúp tôi mang một phần như vậy là được." Lục Mộc Kình dịu dàng trả lời.
Viêm Cảnh Hi trong lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường, rõ ràng anh là quân vương cao cao tại thượng, ăn sung mặc sướng, hưởng thụ vinh hoa phú quý, ít nhất cũng tôn quý như Lục Hựu Nhiễm, nhưng anh lại bỏ qua một thân 'Quân trang', cùng cô ăn thức ăn bình dân.
Anh không xa cách như vậy cảm giác rất vi diệu, trong lòng có chút ấm áp.
Viêm Cảnh Hi gọi một phần sườn xào chua ngọt lớn, một cá trích, một chén canh hải sản cùng với một phần lớn trứng gà cà chua liền đi về.
Đi tới cửa nhà trọ, dừng xe đạp, ngẩng đầu nhìn đến quần áo trên giá phơi đồ, hoàn toàn để kinh ngạc đến ngây người.
Tim, thình thịch thình thịch nhảy loạn.
Mặt, cũng không tự chủ chậm rãi bị lây đỏ ửng.
Quần lót của cô và quần lót của anh dựa vào cùng một chỗ, còn có quần áo cô mặchôm qua, áo ngủ cũng cùng với quần áo thể thao của anh dựa vào cùng một chỗ.
Rất giống như một cặp đôi yêu nhau thắm thiết.
Mấu chốt là, lúc cô đi căn bản chưa giặt, chuẩn bị thứ bảy tắm sẽ giặt luôn.
Nếu như cô không giặt, vậy...
Viêm Cảnh Hi không dám nghĩ tới, túi ni lông trên tay bị một lực đạo truyền qua.
Viêm Cảnh Hi phục hồi tinh thần.
Lục Mộc Kình đứng trước mặt cô, ánh nắng từ mặt bên người anh rơi xuống, phân nửa thân ảnh anh rơi vào hào quang sáng ngời, một nửa kia ẩn nấp dưới bóng mờ, hiện ra ngũ quan càng thêm khắc sâu của anh, cũng càng thêm tuấn tú.
Lục Mộc Kình dịu dàng cười, hỏi: "Từ xa đã nhìn thấy cô đạp xe qua đây, tự nhiên đờ người vậy?"
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, không để anh rơi vào trong mắt mình, chuyển con ngươi, chỉ vào trên giá phơi đồ, kinh ngạc hỏi: "Cái kia, là anh giặt?"
Lục Mộc Kình gật đầu, "Nhìn cô đi học cũng không kịp, tôi tiện thể giặt đồ nền giặt cho cô, không cần lo lắng, áo lót cùng quần lót đều giặt bằng tay, cái khác mới cho vào máy giặt."
Mặt Viêm Cảnh Hi đỏ lên, giống như quả táo đỏ, dưới ánh mặt trời, càng thêm sáng bóng lấp lánh.
Nghĩ đến anh dùng tay giặt, cô liền miệng đắng lưỡi khô, vô ý thức liếm liếm lưỡi.
Rơi vào trong mắt Lục Mộc Kình, không kiều mà mị, rõ ràng chỉ là động tác đơn giản, lại thành một loại hấp dẫn trí mạng.
Có luồng máu nóng đánh thẳng vào tâm trí.
Yết hầu Lục Mộc Kình chuyển động, vươn cánh tay dài, ngón tay vào những sợi tóc bên má cô, nâng khuôn mặt khuôn mặt hồng hào của cô, kéo đến gần, thân thể cao to của anh cúi người, hôn lên môi của cô.
Anh dịu dàng tham nhập, nhẹ nhàng chạm vào đầu lưỡi xinh xắn của cô, giống như lông chim nhẹ nhàng ma sát xoay tròn, lại giống như vòng xoáy, mang theo năng lựcphá hủy ý thức của cô, không ngừng hướng bên trong hút cô vào, cuối cùng sa vào kỹ xảo cùng nhu tình trong anh.
Viêm Cảnh Hi trong nháy mắt ngẩn ngơ, sâu trong đôi mắt mờ mịt nước phát ra những gợn sóng làm say đắm lòng người.
Đột nhiên, thân thể lại bỗng nhiên run lên, có chút lý trí trở lại trong đầu.
Một nụ hôn, thường thường chỉ là một loại xúc động.
Thế nhưng để quyết định bắt đầu một đoạn cảm tình cần dũng khí rất lớn, đặc biệt bắt đầu sau khi bắt đầu, liền phải suy nghĩ rất nhiều.
Viêm Cảnh Hi vẫn chưa nghĩ tới nên bắt đầu như thế nào, chỉ cần nghĩ đến quan hệ vi diệu giữa cô và anh liền chùn bước.
Cô nhíu chân mày, theo tiềm thức lui về phía sau hai bước, thế nhưng, trong đầu tạm thời bị chập mạch, cô cụp mắt suy nghĩ, nói: "Tôi đói bụng."
Lục Mộc Kình liếc nhìn Viêm Cảnh Hi, còn chưa thấy rõ nét mặt của cô, cô đã cúi đầu đi vào phòng bếp, từ bên trong lấy ra bốn chén lớn hai chén nhỏ, lại chuyển vào cầm hai đôi đũa, đặt trên bàn cơm.
Lục Mộc Kình nhìn bộ dáng cô bận rộn, nắm cổ tay của cô.
Viêm Cảnh Hi vặn vẹo hai cái, Lục Mộc Kình buông ra, ánh mắt thâm thúy nhìn cô cầm túi ni lông bỏ vào trong chén, trầm giọng hỏi: "Lại giận tôi à? Cho dù cô với tôi cãi nhau cũng nên để tôi biết là vì cái gì?"
Viêm Cảnh Hi vốn không muốn nói, hai người bình yên vô sự ở chung đến khi cô tốt nghiệp, thế nhưng cô lại cảm thấy ở chung tiếp như vậy, có thể sẽ làm cho đối phương hiểu lầm những thêm!
Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Mộc Kình, nóirõ : "Tôi không hề giận dỗi, chỉ là, bất kể là Lục tiên sinh cũng được, thầy Lục cũng được, cho dù thậm chí là Lục Mộc Kình thì về mặt thân phận đều là chú nhỏ của chồng chưa cưới của tôi, có chút hành vi như vậy, tôi cảm thấy qua được rồi."
Lục Mộc Kình nheo mắt lại, nhìn như yên ổn nhưng trong con ngươi kín đáo đang cuộn trào mãnh liệt, liếc nhìn Viêm Cảnh Hi, cười một tiếng, thoạt nhìn cảm giác tính tình vẫn rất tốt, hỏi: "Bây giờ cô vẫn chưa phải là vợ chưa cưới của Hựu Nhiễm nhỉ?"
"Chỉ là tìm một lý do để có thể xuống đài mà thôi, nếu như Lục tiên sinh muốn nghe lời khó nghe, tôi cũng có thể nói." Viêm Cảnh Hi nói.
Lục Mộc Kình hiểu rõ, giương lên nụ cười như có như không, nhẹ giọng nói ba chữ, "Đồ nhát gan."
Viêm Cảnh Hi thấy anh ngồi xuống, cũng không thấy được anh có cái gì không vui, chỉ là, anh nhẹ giọng nói ba chữ đồ nhát gan này, rất giống như đôi tình nhân giữa vành tai và tóc mai chạm vào nhau nói ra, khiến tim của cô ngay sau đó đập nhanh hơn.
Viêm Cảnh Hi ngồi đối diện Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình đem xương trong miệng nhả ra, như quên mất chuyện không vui trước đó, nói: "Quá nhiều dầu cũng quá ngọt, cô làm ăn ngon hơn."
Viêm Cảnh Hi tin Lục Mộc Kình nghe hiểu câu nói kia của cô, chỉ là, anh rất thông minh, cũng rất có tiết chế, càng biết phải thể nào là tốt nhất.
Nếu như anh có thể hiểu cũng biết phải làm sao, cô cũng không muốn vạch mặt, tiếp lời của anh nói: "Trong tủ lạnh hình như có xương sườn, buổi tối tôi làm cho anh ăn."
"Ừ."
Lục Mộc Kình bề ngoài bộ dáng cười mỉm, chỉ là, con ngươi anh tối đen, bên trong như chứa đại dương sâu thẳm, bao chùm tất cả.
Viêm Cảnh Hi phát hiện lấy học thức và sự từng trải của bản thân thật không đủ để nhìn rõ anh.
Cơm trưa xong, Lục Mộc Kình liền lên lầu.
Viêm Cảnh Hi thu dọn bát đũa, trong lúc quét dọn nhà cửa, quét rác đến trước bàn trà, ánh mắt của cô lại không tự chủ nhìn vào mặt trên bản thiết kế của anh.
Tờ thứ nhất, khiến cô rung động.
Không thể phủ nhận, Lục Mộc Kình tài hoa hơn người, bản thiết kế thành phẩm cảm giác cùng bản thân anh rất giống nhau, tôn quý, xa hoa, sinh động, hoàn mỹ, trình độ cao.
Làm cho người ta nhịn không được trong đại não khắc họa nên bề ngoài to lớn của bản thiết kế này khi hoàn thành.
"Sao cô lại ở chỗ này?"
Viêm Cảnh Hi nghe thấy âm thanh quen tai, đầu ngón tay run lên, chuyển mắt, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc Lục Hựu Nhiễm.
Cô buông bản thiết kế, rất thản nhiên xoay người đối mặt với Lục Hựu Nhiễm, nói: "Vì sao tôi không thể ở đây?"
Vừa dứt lời, cổ tay Viêm Cảnh Hi bị anh ta bắt được, Lục Hựu Nhiễm trong mắt lóe ra tia âm hiểm, phẫn nộ, lạnh giọng phán đoán nói: "Cô muốn câu dẫn chú nhỏ tôi?"
Viêm Cảnh Hi cười nhạo, quan sát đôi mắt đỏ tươi của anh ta, giọng điệu bình thản, nhìn như nịnh hót nói: "Lục thiếu gia không làm biên kịch thật đúng là đáng tiếc?"
"Viêm Cảnh Hi, tôi cho cô biết, chú nhỏ tôi chướng mắt cô, bỏ ngay ý đồ kia đi." Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói.
"A." Viêm Cảnh Hi bất động thanh sắc đáp một tiếng, đôi mắt màu hổ phách mờ ảo, thản nhiên.
Lục Hựu Nhiễm cảm giác mình phát tức giận hình như đều đáp trên vải bông mềm mại, bị cô toàn bộ hấp thu hết, anh không có biện pháp nào đoạt được cô.
Lục Hựu Nhiễm mím môi, quai hàm kéo căng, gắt gao nhìn chằm chằm cô, bộ ngựcphập phồng cho thấy sự tức giận của hắn vẫn chưa biến mất.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy đùa giỡn vị đại thiếu gia xấu tính này đủ rồi, cũng không muốn anh ta thực sự tức giận không thể vãn hồi, khẽ cười giải thích nói: "Chú nhỏ anh đang ở trong trường học, mẹ tôi vì muốn nịnh nọt nên cố ý để cho tôi tới hầu hạ."
"Cô hầu hạ không phải là tôi sao?" Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng nói, ánh mắt âm hàn.
"Má mì Như Yên không phải phái tiểu thư Viêm Nhị cho Lục thiếu gia sao?" Viêm Cảnh Hi nghiêng đầu, rất có thâm ý nói những lời này, nói xong, mình cũng cười, vô cùng thoải mái chế nhạo: "Giá bán người cao nhất đều cho Lục đại thiếu gia, anh sẽ không phải cảm thấy ủy khuất, loại người như tôi bất quá chỉ có thể bưng trà rót nước làm lao động chân tay mà thôi."
Trong mắt tối đen của Lục Hựu Nhiễm phản chiếu ra vẻ mặt tươi cười của Viêm Cảnh Hi.
Cho tới bây giờ anh ta chưa từng gặp qua, một cô gái cười rộ lên giảo hoạt như vậy, như có rất nhiều tâm tư, vẫn không khiến người ta chán ghét.
Lục Hựu Nhiễm giương lên lạnh bạc, đột nhiên ngồi xuống sô pha, bởi vì anh ta nắm tay cô, Viêm Cảnh Hi bị kéo đến chân của anh ta.
Một mùi nước hoa ONLCE nam nhào vào gian mũi.
Tự phụ, mị hoặc.
Không biết vì sao, Viêm Cảnh Hi nhớ lại hương vị trên người Lục Mộc Kình, hơi thở mát lạnh sạch sẽ, tinh thần sảng khoái, khi ngửi lại khiến cô mê muội, mà Lục Hựu Nhiễm trước mắt chỉ làm cho cô cảm thấy lạnh lùng.
Người đàn ông này với cô không có ham muốn, chỉ có dò xét.
Lục Hựu Nhiễm lạnh nhạt khuôn mặt tuấn tú ở trước mặt cô phóng đại một chút, đối môi của cô dời qua đi.
Viêm Cảnh Hi đối diện với cặp