Viêm Cảnh Hi đứng dậy, gõ đầu cô một cái.


"Sao đánh tớ?" Chu Gia Mẫn bưng đầu của mình.


"Thích em, không cần lí do." Viêm Cảnh Hi nói, ngồi xuống đầu giường, ôm vai Chu Gia Mẫn, kéo vào trong lòng, liếc xéo khuôn mặt hồng hồng của Chu Gia Mẫn, nói: "Chị đi phấn đấu đây."


"Ơ, phấn đấu cái gì?" Chu Gia Mẫn hậu tri hậu giác.


Viêm Cảnh Hi lim dim mắt nhìn cô, trong mắt tràn ngập thượng một tầng sương mù, mặt hơi đỏ lên, ngại nói ra khỏi miệng.


"À." Chu Gia Mẫn tỉnh ngộ, cười toe toét, nói với Viêm Cảnh Hi: "Cố lên nha, con gái."


"Hơ." Mắt Viêm Cảnh Hi nheo lại, nở nụ cười nhẹ.


Chu Gia Mẫn thấy cô không động chút nào, khuôn mặt tươi cười hạ xuống, thúc giục: "Sao còn không đi?"


Viêm Cảnh Hi hắng giọng một cái đứng lên, mở túi, nhìn thấy bên trong ví da còn có 2600, nhíu mày, cắn cắn môi dưới, suy tư: Hẳn là đủ mời anh ăn bữa cơm, rồi đi xem phim.


Viêm Cảnh Hi thở ra một hơi, điều chỉnh hô hấp của mình.


Dù sao hôm qua cự tuyệt anh, anh cũng đã vứt bỏ, bây giờ bản thân chủ động, có chút gì đó, ngại ngùng.


Viêm Cảnh Hi đi đến cửa.


"Đợi chút, quay lại." Chu Gia Mẫn vẫy vẫy tay Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi quay đầu lại, "Sao vậy?"


"Cậu cứ đi như vậy à, lôi thôi lếch thếch, đổi một bộ đồ xinh đẹp gợi cảm, sau đó trang điểm tinh tế, cũng là lễ phép đối với người khác." Chu Gia Mẫn đi qua kéo Viêm Cảnh Hi.


"À." Viêm Cảnh Hi đáp một tiếng.


Chu Gia Mẫn kéo Viêm Cảnh Hi đến trước va li, cô đảo qua va li của Viêm Cảnh Hi, làm đồ của cô văng khắp nơi.


"Con gái, làm ơn dịu dàng với quần áo của ta, ta còn chưa có coi tiền bạc là rác rưởi." Viêm Cảnh Hi nhắc nhở.


"Tìm được rồi, cái này." Chu Gia Mẫn lấy bộ quần áo lần trước Lục Mộc Kình mua cho cô ra, trêu chọc nói: "Biết gì không? Đàn ông thích tặng đồ cho phụ nữ, mục đích, chính là có một ngày cởi nó ra."


Viêm Cảnh Hi đỏ mặt lên, "Cút ngay."


Cô đoạt lại bộ đồ trên tay Chu Gia Mẫn, xếp rồi bỏ vào trong va li, xếp lại từng bộ từng bộ đồ mà Chu Gia Mẫn vừa ném loạn xạ, chọn một chiếc quần trắng thanh lịch.


Hai tay Chu Gia Mẫn khoanh trước ngực, ghét bỏ lắc đầu.


Viêm Cảnh Hi thay một chiếc váy hoa dài.


Chu Gia Mẫn cũng lắc đầu, suy nghĩ một chút.


Cô đi đến hành lý của mình, từ bên trong chọn một chiếc đầm bó bao lấy mông phong cách Hàn Quốc, đưa đến trước mặt Viêm Cảnh Hi.


Màu hồng phấn, bên phải ngực đặt một lỗ nhỏ, dùng mảnh nhỏ màu trắng xanh đính lên, dẫn ba dây qua, thắt dây trước ngực, có chút cảm giác phóng khoáng.


"Cái này, thể hiện rõ vóc người, chân tớ ngắn, mặc không đẹp, tặng cho cậu." Chu Gia Mẫn sảng khoái nói.


Viêm Cảnh Hi liếc nhìn cô.


"Mau thay đi, thật xấu xí." Chu Gia Mẫn nhét váy vào trong tay Viêm Cảnh Hi.


Viêm Cảnh Hi thay.


"Oa, quá đẹp, hoàn mỹ, nữ thần." Chu Gia Mẫn khen nói.


Viêm Cảnh Hi kéo vạt váy, nhăn mày, "Có phải quá ngắn không?"


"Bây giờ đều mặc như thế. Cậu mặc quần mặc váy là được rồi." Chu Gia Mẫn lấy túi trang điểm ra, cười đùa nói: "Tớ trang điểm cho cậu."


Viêm Cảnh Hi nhíu mày, nhìn chằm chằm đôi mắt giảo hoạt của cô ấy, bất đắc dĩ nói: "Vậy có phải cho cậu chụp ảnh không?"


Chu Gia Mẫn cười hề hề, gật đầu, nước miếng đều chảy ra khỏi khóe miệng.


Viêm Cảnh Hi: "..."


*


Cô đã ở cửa phòng 805 bồi hồi ba phút rồi.


Hít vào, thở ra, hít vào, lại thở ra.


Lục Mộc Kình bận bịu giúp cô như thế, cô nói cảm ơn, rất đơn giản mà.


Sao lại có loại cảm giác dưới chân nặng nề nhưng mang ngàn vàng vậy.


Viêm Cảnh Hi vỗ vỗ mặt.


Sợ cái gì.


Da mặt dày như vậy, uổng công tu luyện sao?


Cố lên!


Viêm Cảnh Hi nhấn chuông cửa, đứng ở cửa, xoa xoa tay lo lắng chờ.


Đợi một lúc, chưa có người mở cửa.


Viêm Cảnh Hi nhíu nhíu mày, lại nhấn chuông cửa.


Vẫn không có người nào mở cho cô.


Chẳng lẽ không có người?


Viêm Cảnh Hi cũng không rõ tâm trạng của bản thân là gì.


Mất mát, lo nghĩ, hay là may mắn?


Cô xoay người, cúi đầu, đi về phía thang máy.


Cửa thang máy mở ra.


Lục Hựu Nhiễm từ trong thang máy đi ra, một tay đút trong túi, một thân thanh quý.


Anh ta nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, trong con ngươi thoáng qua kinh diễm, trầm giọng hỏi: "Em tìm tôi sao?"


Viêm Cảnh Hi sửng sốt, vén tóc qua bên mặt, tròng mắt mờ ảo từ từ trở nên rõ ràng, trong suốt, khóe miệng chậm rãi mở ra, mắt trở nên mị hoặc, cười nhẹ.


Đúng rồi, cô và Lục Hựu Nhiễm còn có hiệp nghị, Lục Hựu Nhiễm không bội ước trước, cô vẫn phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, miễn cho, bồi lăn mười lần, không ổn.


Viêm Cảnh Hi gật đầu, rộng rãi nói: "Lúc trước anh rời đi sớm, giám đốc Khương nói tôi và Gia Mẫn trực tiếp tham gia vòng thứ ba, cũng muốn cảm ơn anh đã giúp."


"Chủ yếu vẫn là em chiếm được di động của Lý Âu, những gì tôi làm đều là vô dụng." Lục Hựu Nhiễm nói xong, trong mắt thoáng qua nghi ngờ, hỏi: "Làm sao mà em có được di động của Lý Âu?"


"Ha ha." Viêm Cảnh Hi khóe miệng mở rộng, nở nụ cười tươi đẹp, ngón tay chỉ vào mặt, nói: "Thiên cơ bất khả lộ, đáp ứng chuyện của người khác thì không thể tùy tiện nói ra, thứ lỗi nha."


Trên mặt Viêm Cảnh Hi thoạt nhìn nhẹ nhõm vui mừng, nhưng tim lại đập nhanh.


Hoàn hảo, Lục Hựu Nhiễm không hỏi tiếp, nhìn về phía đồng hồ trên cổ tay, ngưng trọng nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nói: "Lát nữa cùng tôi trở về một chuyến, không có vấn đề chứ."


"Hả?" Viêm Cảnh Hi không hiểu.


"Mẹ tôi cũng nên gặp em một chút ." Lục Hựu Nhiễm xác định nói.


"Hả?" Mắt Viêm Cảnh Hi mở lớn, cằm mở, đôi mắt trong suốt dần dần trở nên mờ ảo. Trong lòng vô cùng kinh ngạc, cự tuyệt nói: "Cái này, không ổn đâu. Hiệp nghị của chúng ta là từ sau khi tốt nghiệp mới bắt đầu."


Lục Hựu Nhiễm nghe thấy cô cự tuyệt, vẻ mặt lạnh xuống, nghi ngờ nhìn Viêm Cảnh Hi, nói: "Sau khi tốt nghiệp là đính hôn, trước khi đính hôn, em cảm thấy có phải nên gặp người nhà của tôi một chút không? Hay là..."


Lục Hựu Nhiễm tiến thêm một bước về phía Viêm Cảnh Hi, đến khoảng cách 10 cm an toàn, mắt nhìn xuống đôi mắt đẹp của cô, trong mắt xẹt qua một tia tà nịnh, chậm rãi nhìn về phía môi của cô, nói: "Em muốn bội ước?"


Viêm Cảnh Hi nghe ra ý của anh ta, mấy phần nguy hiểm, cô nuốt một ngụm nước đắng, kéo kéo nụ cười, lui về sau một bước, tới khoảng cách an toàn bên ngoài, giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói: "Phiền anh sau này loại chuyện như này, vẫn mong Lục thiếu gia thông báo sớm một chút, trái tim này yếu đuối, bây giờ đã nhảy lên rồi."


Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn hai mắt linh động của cô, trầm giọng nói: "Em không giống như là người yếu tim."


Viêm Cảnh Hi chắp tay thi lễ như tiểu thư cổ đại, trêu chọc nói: "Đa tạ khen ngợi, ta sẽ tiếp tục cố gắng, để trái tim của ta và da mặt càng ngày càng tăng."


Khóe miệng Lục Hựu Nhiễm giơ giơ lên, nụ cười rất nhanh, Viêm Cảnh Hi ngẩng đầu, nụ cười của anh đã biến mất.


"Chúng ta bây giờ đi, em chờ tôi một chút, tôi trở về phòng thay đồ." Lục Hựu Nhiễm nói.


"A. Được." Viêm Cảnh Hi ở ngoài cửa, không đi vào, tròng mắt nhìn chằm chằm căn phòng 805, mấy phần mê man.


Có phải cô nên trực tiếp gửi tin nhắn nói cám ơn anh không.


Sau khi nói cảm ơn thì sao?


Lục Hựu Nhiễm mở cửa, Viêm Cảnh Hi lấy lại tinh thần.


Anh ta thay một chiếc áo chui đầu cổ tim ở nhà, sau khi cởi bỏ tây trang màu đen, hơn mấy phần nhu hòa, thân sĩ, vẫn mang theo khí chất người lạ chớ đụng như cũ.


Viêm Cảnh Hi duy trì một khoảng cách với anh ta, chột dạ nói: "Chuyện gặp mẹ anh, anh có muốn =suy nghĩ thêm một chút không, thật ra, tôi cảm thấy, hôn nhân thực sự không thể đùa, 2 năm, đối với anh, với tôi, đều là đang tiêu hao tuổi rẻ."


Ánh mắt Lục Hựu Nhiễm đột nhiên lạnh xuống, nghi ngờ khóa cô, hỏi: "Ý gì?"


"Anh cũng không thích tôi, không phải sao?" Viêm Cảnh Hi khuyên nhủ: "Hơn nữa, hôn nhân là chuyện hai gia đình, ly hôn, cũng không quang vinh, tái hôn, cũng không hay, không phải bị bất đắc dĩ, chúng ta không cần cùng nhau nhảy vào phần mộ, thế giới vẫn rất đẹp..."


Viêm Cảnh Hi phát hiện, mỗi một câu nói của mình, sắc mặt của anh ta lại lạnh đi một phân, thật ra cô còn có rất nhiều đạo lý, cứng rắn không có nói ra.


Lục Hựu Nhiễm lạnh lùng đi ở phía trước.


Viêm Cảnh Hi không hiểu anh ta.


Rõ ràng hôn nhân của bọn họ không mang lại lợi ích gì cho anh ta, anh vẫn khư khư cố chấp nguyên nhân là cái gì?


Chẳng lẽ, anh ta thực sự tin cô có mệnh cách mẫu nghi thiên hạ.


Cô đuổi theo, mở thang máy cho Lục thiếu gia.


Thang máy lại lần nữa mở ra.


Lục Mộc Kình đang cùng trợ lí Tần và giám đốc Khương đi ra thang máy.


Ánh nắng buổi trưa từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi vào trên người tự phụ của anh, bao phủ lên một tầng sáng màu vàng. Dưới chân, giống như đạp hoa cỏ, sặc sỡ huyến lệ.


Người trợ lí Tần hơi nghiêng, nghe Lục Mộc Kình phân phó cái gì đó.


Lúc Viêm Cảnh Hi nhìn thấy anh, tim đập nhanh hơn, như nhảy tới cổ họng, thoáng cái quên mất hô hấp.


Lục Mộc Kình ở bên cạnh đi qua cô.


"Nhân viên đã sắp xếp xong chưa, buổi chiều cậu về công ty ra thông cáo, chú ý quan sát cảm xúc nhân viên một chút, thứ sáu tổ chức vũ hội, có thể mang theo người nhà, làm phúc lợi cho nhân viên." Giọng nói thuần hậu của Lục Mộc Kình truyền tới.


"Vâng." Trợ lí Tần cung kính trả lời.


Viêm Cảnh Hi cụp mắt đứng tại chỗ, cảm giác được anh không hề dừng lại một khắc nào đã rời đi.


Thậm chí con mắt anh cũng không liếc nhìn cô một cái.


Không hiểu sao, trong lòng cô có chút cảm giác mất mát cay đắng.


Lục Mộc Kình trong một ngày ngắn ngủn đã thu dọn được tình cảm của cô, cô lại chủ động, có phải là tự rước lấy nhục không.


12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau