Lục Mộc Kình cúi người, khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt cô, bàn tay đang nhào nặn của anh ngay sau đó cũng gia tăng lực, giống như là muốn hoà cô vào trong người mình.

Viêm Cảnh Hi tức giận bản thân, rút tay ra, bỗng nhiên đẩy Lục Mộc Kình, xác định nói: "Tôi không muốn."

Lục Mộc Kình nghiêng người, trán tựa trên trán cô, kiên định mà lại chắc chắn nói: "Không muốn cũng phải muốn, em dám không thử?"

Viêm Cảnh Hi cảm thấy anh thật sự bá đạo, đẩy lồng ngực cứng như sắt của anh ra.

Lục Mộc Kình không chút sứt mẻ, hôn môi của cô.

Viêm Cảnh Hi bị làm cảm giác như thiêu như đốt, nếu tiếp tục nữa, cô cảm thấy, không khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa, bị cháy chính là mình.

Cô nhắm thắng bờ môi của anh cắn một miếng, nuốt vị máu ngái ngái của anh.

Lục Mộc Kình cảm giác được cô cự tuyệt, mu bàn tay lau môi, nhìn thấy máu ở trên, trong mắt thoáng qua một tia sắc nhọn, có tia không vui, bỗng nhiên cúi người, mút lấy môi của cô.

Bàn tay dọc theo hông của cô đi xuống, đầu gối đè ở chân của cô.

Ngón tay cảm giác được đầm nước liễm diệm của cô.

Lục Mộc Kình buông môi của cô ra, trên mặt lộ ra kinh hỉ, nhìn thấy sắc mặt đỏ ửng của Viêm Cảnh Hi, trong mắt ngập nước lấp lánh, sóng nước long lanh, tủi thân, dịu dàng, tức giận, e thẹn cũng có, hòa tan trái tim của anh.

"Em cắn đi, anh đảm bảo không trả thù." Lục Mộc Kình dịu dàng nói, đưa môi đến trước mặt cô.

Viêm Cảnh Hi vừa xấu hổ vừa giận, mắng: "Anh đáng ghét."

"Đúng, anh đáng ghét." Tâm tình Lục Mộc Kình vui mừng nói, ngón tay càng thêm yêu thích đâm vào.

Viêm Cảnh Hi toàn thân vô lực, đẩy cánh tay cường tráng của anh, nhíu mày, nói: "Đừng làm, anh đi ra đi."

Lục Mộc Kình thấy cô nhíu mày, bộ dáng cắn môi chống đỡ, trên con ngươi như đá Hắc Diệu Thạch tràn ngập một tầng sa mỏng, khát vọng cuồng loạn tràn đầy ở sâu trong thân thể anh.

Hô hấp không bình ổn, giọng nói cũng trở nên khàn khàn, nói: "Anh không làm, sao đi ra? Em giúp anh."

Viêm Cảnh Hi thực sự sắp khóc đến nơi, đôi chân run lên.

Cô biết như vậy là không đúng, thế nhưng, bản thân giống như bị mỹ nhân ngư mê hoặc, toàn thân vô lực, "Đừng như vậy, Lục Mộc Kình, tôi không muốn bị Lục Hựu Nhiễm chạm vào."

"Nhìn cho rõ, anh là Lục Mộc Kình, không phải Lục Hựu Nhiễm." Lục Mộc Kình càng thêm kích động, chân mày hơi nhíu lại, đôi môi đỏ thắm hơi mở, khóe miệng có chút vết máu cũng không có ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh, trái lại càng khiến anh thêm dụ hoặc.

"Tôi sẽ vi phạm hợp đồng !" Viêm Cảnh Hi hô.

Lục Mộc Kình sửng sốt, nhìn vành mắt đỏ rực của cô, biết sự lo lắng của cô, trái lại khóe miệng tà mị nhếch lên, "Không chịu nổi? Muốn à?"

Viêm Cảnh Hi phát hiện, suy nghĩ của mình và anh không ở cùng một sóng, bật thốt lên: "Anh người này sao lại xấu xa như vậy hả?"

"Anh chỉ xấu xa với người phụ nữ mà anh thích!" Ánh mắt Lục Mộc Kình sáng rực khóa cô, xác định nói.

Viêm Cảnh Hi thừa cơ rút tay anh ra, mắng trả lại: "Thật mặc niệm thay cho người phụ nữ mà anh thích, kiếp này cô ta xui xẻo, nhưng không phải là tôi!"

Lục Mộc Kình đưa ngón tay vừa rồi ngậm trong miệng.

Viêm Cảnh Hi trong nháy mắt hóa đá, mặt đỏ, giống như hoa hồng, như máu.

"Mùi vị không tệ." Lục Mộc Kình tà nịnh nói.

Viêm Cảnh Hi cảm thấy ở trong cùng một căn phòng với anh, không phải cô não tàn, thì chính là cô thở không nổi, thà cô mạo hiểm đi ra còn hơn.

Cũng không chắc sẽ thực sự đụng phải Lục Hựu Nhiễm.

"Ăn chết anh đi." Cô mắng một câu, xoay người, đang chuẩn bị mở cửa.

Tiếng đập cửa vang lên.

Viêm Cảnh Hi có tật giật mình, phản xạ có điều kiện nhảy về phía sau Lục Mộc Kình, kéo tay áo của anh, ló đầu nhìn cửa.

Lục Mộc Kình cười khàn, chỗ đó của anh vẫn rất sưng, hiện tại cũng không tiện gặp khách.

Tiếng đập cửa lại vang lên.

"Chú út, là cháu Hựu Nhiễm, mở cửa đi, có chuyện nói với chú." Giọng Lục Hựu Nhiễm hơi lạnh xuyên qua cửa truyền vào trong.

Thực sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện.

Viêm Cảnh Hi tức giận đánh Lục Mộc Kình một cái, hạ giọng trách cứ: "Đều tại anh."

Lục Mộc Kình cười khẽ, gật đầu, cũng không cãi lại, nói: "Đúng, đều tại anh."

Viêm Cảnh Hi nghĩ đến Lục Hựu Nhiễm đi vào, nhìn thấy cảnh tượng cô và Lục Mộc Kình ở cùng một chỗ, nhất định là một trận giết chóc, sởn tóc gáy.

Nhưng thấy thái độ nhận sai của Lục Mộc Kình, dở khóc dở cười.

Chờ chết thôi.

Nụ cười Lục Mộc Kình mở rộng, mặc dù anh rất thích nhìn bộ dáng thẹn thùng hiện giờ của Viêm Cảnh Hi, nhưng là người phụ nữ của mình, anh sẽ không mạo hiểm, chắp tayđưa người phụ nữ của mình cho kẻ khác, cộng thêm người phụ nữ này còn đặc biệt quật cường, không thông suốt.

Anh chỉ có thể nghĩ cách khiến Lục Hựu Nhiễm là người đầu tiên vi phạm hợp đồng.

Ánh mắt Lục Mộc Kình liếc phía ngăn tủ, ra hiệu Viêm Cảnh Hi đi vào.

Viêm Cảnh Hi nhấp hé miệng, mặc dù mất thể diện, vì không muốn càng mất thể diện, chỉ có thể trốn vào trong tủ.

Chờ sau khi cô tiến trong vào tủ, tiếng đập cửa lại vang lên.

Giọng Lục Hựu Nhiễm lạnh đi một ít, hỏi: "Bây giờ không tiện sao?"

Lục Mộc Kình mở cửa sổ, đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, chậm rãi lau khô, tất cả khôi phục bình thường, sau đó mới mở cửa.

Lục Hựu Nhiễm nhìn chung quanh một vòng phòng của anh, không có phát hiện khác thường, hơi giật giật khóe miệng, dò hỏi: "Sau lâu như vậy mới mở cửa?"

Hỏi xong, ánh mắt của anh ta quan sát Lục Mộc Kình, muốn từ trên mặt anh nhìn thấy một điểm khác thường.

Thế nhưng, không có.

Lục Mộc Kình vân đạm phong khinh, ánh mắt thản nhiên, liếc nhìn anh ta, ấm áp khiêm tốn hỏi: "Cháu thực sự muốn biết?"

Viêm Cảnh Hi trong tủ lòng dạ đều muốn nhảy ra ngoài.

Lục Hựu Nhiễm sửng sốt, cảnh giác hỏi: "Chẳng lẽ là không thể cho ai biết?"

Ánh mắt của anh ta lại lần nữa nhìn xung quanh phòng một vòng, rơi vào ngăn tủ.

"Táo bón, ngồi mãi mà không ra, rất muốn ra được, thế nhưng mãi không được." Lục Mộc Kình nói một câu hai nghĩa.

Lục Hựu Nhiễm hơi chút thở phào nhẹ nhõm, nói: "Vậy quả thật làm cho đau đầu, chú út gặp bác sĩ chưa?"

"Có lẽ gần đây ăn quá thanh đạm, ăn chút thịt, trượt tràng, khơi thông một chút là được rồi, đợi mấy ngày đi." Lục Mộc Kình sâu xa nói, ngồi xuống giường, nhàn hạ hỏi: "Đúng rồi, cháu nói tìm chú có việc, chuyện gì?"

"Lần này chú nhỏ là chủ bình thẩm, cháu hi vọng để tiểu Hi đạt được giải thưởng thiết kế, cô ấy thật sự mạnh mẽ, không phải kiểu người tùy tiện tiếp nhận ý tốt của người khác, được giải thưởng lớn, với cô ấy sau này sẽ có giúp đỡ rất lớn." Lục Hựu Nhiễm trầm giọng nói.

Viêm Cảnh Hi rất kinh ngạc đẩy ngăn tủ ra một chút, nhìn thấy bóng lưng cao ngạo tiêu điều của Lục Hựu Nhiễm.

Không ngờ, Lục Hựu Nhiễm cư nhiên sẽ vì chuyện của cô mà tìm Lục Mộc Kình thương lượng cửa sau!

Trong lòng có chút cảm động không hiểu.

Lục Mộc Kình nhìn thấy ngăn tủ hơi mở một chút, trong mắt thoáng qua một tia sắc nhọn, trở nên kín như bưng, giật giật khóe miệng, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nói: "Chú không cảm thấy gian lận là đang giúp cô ấy, lần này giúp cô ấy, để cô ấy thuận lợi tiến vào Lục thị, nếu như không có năng lực thật sự, bản lĩnh thật sự, cháu cảm thấy sau này cô ấy có thể sống sót ở Lục thị sao? Trèo cao, té đau, không đến chút sức lửa kia, không lên cao được, miễn cưỡng nuông chiều sẽ thành hư, sẽ chỉ vật cực tất phản."

Lục Hựu Nhiễm không nghĩ đến Lục Mộc Kình hội cự tuyệt triệt để như thế, nhíu mày, phản bác: "Cháu tin tiểu Hi có năng lực này, cô ấy chỉ là cần một nền tảng."

"Nếu như cháu tin cô ấy có năng lực này thì nên để cho cô ấy tự thi đấu bằng thực lực, mà không phải lửa cháy thêm dầu, nếu như cháu không thể công bằngđối với những người khác, vậy, chú cũng chỉ có thể hủy bỏ tư cách làm giám khảo của cháu." Lục Mộc Kình trầm giọng nói.

Trong mắtLục Hựu Nhiễm lóe lên tia không vui, nhưng mà, thấy Lục Mộc Kình không có ý riêng với Viêm Cảnh Hi, lại hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện này là cháu có thiếu suy nghĩ, xin lỗi." Lục Hựu Nhiễm con ngươi ảm đạm, nói.

"Đi ra ngoài đi, xế chiều hôm nay tiến hành cuộc tranh tài thứ nhất, 8 giờ sáng mai bình xét, chú đợi tuyên bố xong thì sẽ về công ty, cháu đi cùng với chú, có một nhiệm vụ mới muốn giao cho cháu." Lục Mộc Kình nói, từ trên giường đứng lên.

Ngụ ý, anh đã hủy bỏ tư cách làm giám khảo của Lục Hựu Nhiễm.

Phụ nữ mà, đều là đồng tình với những thứ nhỏ yếu, mặc dù, trải qua lần thi đấu trước, Lục Mộc Kình càng hiểu cô, biết cô muốn, thế nhưng, Viêm Cảnh Hi cũng cảm thấy Lục Hựu Nhiễm bởi vì chuyện của cô mà bị hủy tư cách làm giám khảo, có chút không đành lòng.

Lục Hựu Nhiễm cũng nghe đã hiểu ám chỉ của Lục Mộc Kình, giật giật khóe miệng, không nói gì thêm, xoay người đi ra.

Nhưng mà, lúc xoay người, ánh mắt trở nên sắc nhọn mà lại nhạy bén.

Xem ra, anh ta muốn vượt lên trước Lục Mộc Kình, bước đầu tiên, chính là phải đoạt được Lục thị nắm trong tay.

Sau khi cửa phòng đóng lại, cửa tủ bị đẩy ra, Viêm Cảnh Hi từ bên trong tủ bò ra, sâu xa liếc liếc Lục Mộc Kình.

Anh nâng cằm lên, ánh mắt sâu u nhìn cô, hỏi ngược lại: "Bị nó làm cho cảm động?"

Viêm Cảnh Hi liếc anh một cái, đi đến cửa, không phản bác, theo lời của anh, nói; "Biết rồi còn hỏi?"

Lục Mộc Kình nhíu chân mày lại, nắm cánh tay Viêm Cảnh Hi, "Không phát hiện là nó cố ý để thăm dò sao?"

"Cho nên anh biểu hiện bụng dạ anh đen tối vô cùng nhuần nhuyễn? Anh khi dễ kẻ yếu như vậy, ỷ mạnh hiếp yếu sẽ bị quả báo, Lục tổng nhanh thả tôi ra đi, tôi phải đi đọc nhiều sách, nếu không, tôi khẳng định không qua, trèo cao té đau. Không đến được chút sức lửa kia, không lên cao được, sẽ mất thể diện." Viêm Cảnh Hi liếc nhìn anh, cố ý chế nhạo nói.

Lục Mộc Kình bất đắc dĩ, dịu dàng nói: "Anh còn có thể để em không qua?"

Viêm Cảnh Hi đẩy ngón tay của anh ra, bỏ qua, nói: "Cái này không chắc được, Lục tổng anh nắng mưa thất thường, một giây trước tỏa nắng, một giây sau đã mưa to, tôi vẫn nên dựa vào chính mình, tự cung tự cấp, cơm no áo ấm, miễn cho anh ở đây cái gì cũng không có, không đáng tin cậy."



Viêm Cảnh Hi đi đến cửa.

Lục Mộc Kình sâu u nhìn bóng lưng của cô, sao lại có cảm giác mình ở trong mắt của cô đã thành bạo quân.

Viêm Cảnh Hi mở hé cửa trước, từ bên trong nhìn ra ngoài, xác định xung quanh không có người, đi ra cửa, trình tự đóng cửa lại, như không có việc gì đi đến thang máy, ấn xuống lầu thang máy.

Cô trở về trong phòng, Chu Gia Mẫn sốt ruột đi qua đi lại, nhìn thấy Viêm Cảnh Hi trở về, chạy tới nói: "Nếu cậu không xuống, thì tớ sắp đi lên lầu giải cứu cậu rồi."

Viêm Cảnh Hi gõ đầu Chu Gia Mẫn một cái, "Cậu nghĩ cậu là đội Phi Hổ, giải cứu?"

Chu Gia Mẫn xoa đầu của mình, tủi thân nói: "Tớ không phải là lo Lục Hựu Nhiễm ấy ấy cậu sao?"

Nói đến Lục Hựu Nhiễm, Viêm Cảnh Hi lại nhớ đến lời Lục Hựu Nhiễm nói với Lục Mộc Kình vừa rồi, mắt rũ xuống, lông mi thật dài ở phía trên mí mắt lưu lại một cái bóng thật dài

"Cảnh Hi, cậu đang suy nghĩ gì vậy, vừa rồi Lục Hựu Nhiễm sẽ không thực sự ấy ấy chứ?" Chu Gia Mẫn hồ nghi hỏi.