Sau đó hắn đứng lên, phủi tro bụi trên người, dùng ánh mắt như cười mà không cười, nhìn về phía đám người Dã Lang bang của Cổ Thiên Long.
"Các ngươi định tự mình động thủ tự đoạn kinh mạch, hay là để tự tay ta ra tay tiễn các ngươi lên đường?" Hàn Lập nói vẫn rất là khách khí, nhưng ý tứ trong lời nói, cũng không để cho đám người Dã Lang bang con đường sống nào cả.
Cổ Thiên Long nghe những lời này, chỉ cảm thấy trên người phát lạnh, lạnh đến nỗi cả người như cứng lại.
Hắn không ngừng thầm bảo bản thân phải tỉnh táo, để nghĩ ra biện pháp đối phó với người này, nhưng cũng không tự kềm chế được phải lau mặt một cái, thấy mồ hôi lạnh tuôn đầy trán. Cổ Thiên Long cười khổ, biết không cần soi gương, sắc mặt của mình lúc này khẳng định là khó coi cực kỳ.
Hắn cố sức quáy cổ lại, nhìn mọi người chung quanh một chút, chỉ thấy những người khác sắc mặt cũng trắng bệch, tất cả đều kinh khủng hoảng loạn, đại nạn trước mắt, những người này tay chân rũ rượi, nhìn không ra một chút đấu chí nào.
Cổ Thiên Long trong lòng mệt mỏi, lại nhìn về phía Thất huyền môn. Chỉ thấy Vương Tuyệt Sở ở phái đối diện, đang dùng một loại ánh mắt như xem người chết, lạnh lùng nhìn hắn, những người khác, đều có vẻ mặt như đại cừu sắp được báo.
Cổ Thiên Long trong lòng mờ mịt, ánh mắt của hắn vô thức nhìn ra bên ngoài Tử đấu trường, những người bên ngoài vốn là những kẻ dưới tay của hắn. Những người này vẻ mặt đều không giống nhau, có lo lắng, có yên lặng, nhưng có một số đông người sắc mặt rất vui mừng, đang tụ cùng một chỗ xì xầm, đều có có chút hả hê.
"Không được, bản thân quyết không thể chết ở chỗ này như vậy! Mình nhất định có thể sống sót, có thể tiếp tục hoàn thành bá nghiệp của mình" Thần sắc rất khó hiểu, thần kinh của Cổ Thiên Long dưới sự xúc động, trong mắt đột nhiên hiện ra vẻ điên cuồng.
"Người đâu! Thiết vệ tiến lên, liên nỏ chuẩn bị! Những người khác, chuẩn bị tử đấu!" Cổ Thiên Long đột nhiên vận hết nội lực, lớn tiếng giận dữ hét lên.
Cổ Thiên Long không hổ là người đứng đầu một bang, tiếng hô ẩn chứa đầy nội lực này, làm cho mọi người bên trong Tử đấu trường giật mình, như đang mộng mới tỉnh lại. Bất kể là người của Dã Lang bang, hay là cao thủ các bang phái nhỏ, lúc này tất cả đều lấy lại đấu chí, đều nắm chặt lấy vũ khí, quyết một trận tử chiến.
Hàn Lập hơi nhíu mày một chút, khẽ hừ nhẹ một cái, sau đó chắp tai ra sau lưng, chậm rãi hướng về Cổ Thiên Long mà đi đến.
"Xem ra cũng phải động chân động tay một chút mới được!" Hàn Lập tự nghĩ.
"Bắn tên!" Vừa nhìn thấy đối phương đi vào trong tầm bắn, Cổ Thiên Long liền liếm môi mấy cái, không nhanh không chậm hạ lệnh.
Nhất thời mấy trăm mũi tên dày đặc nhắm về phía Hàn Lập mà phóng nhanh tới, làm cho không gian trước mặt hắn đến mưa gió cũng không lọt qua nổi.
Cục diện kinh người xuất hiện, Cổ Thiên Long nhìn thấy, thanh niên nọ đối mặt với mưa tên bay tới mặt cũng không hề đổi sắc, ngược lại hắn còn cười một cách quỷ dị, tiếp theo đó thân hình bắt đầu mơ hồ không thấy rõ, các mũi tên đều không chút trở ngại xuyên qua người nà], bay vút ra xa, trong nháy mắt thân thể hắn tựa hồ như không có thực. Sau đó người này giữa ban ngày ban mặt, lay động mấy cái, rồi biến mất không hình không bóng.
Cổ Thiên Long sắc mặt xanh mét, vừa định phân phó kẻ dưới tay cẩn thận một chút, Hàn Lập đã đột nhiên xuất hiện cách bọn họ chừng vài chục bước.
Lần này không đợi Cổ Thiên Long hạ lệnh, cung nỏ trong tay thiết vệ lại lập tức đồng loạt phát ra, đồng thời còn kèm theo phi phiêu, tụ tiến các loại ám khí của những người khác, toàn bộ như bầy ong bắn về phía Hàn Lập. Kết quả làm cho những người này nhìn nhau, đối phương lại lần nữa dưới mắt mọi người biết mất không tăm tích.
Cổ Thiên Long còn đang sợ hãi cảnh giác, phía sau đã truyền đến hai tiếng kêu kêu thảm thiết thê lương, hắn kinh hãi vội vàng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa hai gã thiết vệ đột nhiên biến thành hai bó đuốc, mà người tuổi trẻ vừa mới biến mất kia, đang rút hai bàn tay từ sau lưng hai người nọ lại, trong phút chốc sau khi hai bàn tay rụt lại, hai gã thiết vệ đã bị thiêu cháy, hóa thành tro bụi. Trên hai lòng bàn tay của người thanh niên nọ, Cổ Thiên Long mơ hồ thấy có hồng quang lóe ra, cũng không biết là kỳ công mật thuật gì.
Cổ Thiên Long chứng kiến một màn như vậy, là Hàn Lập đem pháp thuật và võ công cùng sử dụng rất là hoàn mỹ, hồng quang trong lòng bàn tay của hắn chính là hỏa cầu "Hỏa đạn thuật" .
Pháp lực trong cơ thể Hàn Lập chậm rãi lưu động, đem hỏa cầu bị tiêu hao mà thu lại, sau khi bổ sung cho lớn lại như ban đầu, thì thân hình lại lần nữa ẩn đi không thấy, nhưng hắn lập tức lại xuất hiện ở trong một đám người khác, lại đem mấy người nữa thiêu cháy.
Cứ như vậy, Hàn Lập thoắt ẩn thoắt hiện trong đám người, mỗi một lần hiện thân, đều có người chết, hơn nữa vô luận là tay hắn đụng vào bất cứ chỗ nào của đối phương, người đó cũng sẽ lập tức bị thiêu cháy, cứ như vậy mà hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Cổ Thiên Long ngơ ngác nhìn phía trước, trong mắt không còn chút thần thái nào, sắc mặt cũng biến thành màu xám trắng như người chết.
Trong nháy mắt, người của hắn đã chết hơn phân nửa, những người còn lại đều tự biến nguy hiểm, bắt đầu tránh né. Nhưng dưới thân pháp như u linh của đối phương, những người này cuối cùng đều bị biến thành tro bụi.
Khi kẻ dưới tay cuối cùng, cũng bị thiêu cháy trong ngọn lửa, Cổ Thiên Long đã hoàn toàn chết lặng.
Hắn biết, bản thân đến bây giờ vẫn bình yên vô sự, là đối phương cố ý gây nên, nhưng hiện tại cũng chỉ còn một mình hắn, cũng chỉ còn đợi ngọn lửa tử thần ấy phủ xuống đầu hắn mà thôi.
Hàn Lập cũng không để cho Cổ Thiên Long đợi lâu, sau khi xử lý xong người cuối cùng dưới tay hắn, Hàn Lập cũng không chần chờ, lập tức tiến tới ưu đãi dụng một quả "Hỏa đạn thuật" đầy đủ, tiễn Cổ đại bang chủ lên đường.
Sau khi xử lý Cổ Thiên Long xong, Hàn Lập phủi phủi hai tay, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Thoạt nhìn thì giết nhiều người, nhưng cũng không phải là chuyện khó khăn lắm. Đã sớm bảo các ngươi tự kết thúc đi, thì tốt rồi! Không có đau đớn gì. Bây giờ để tự ta động thủ, mùi vị bị lửa thiêu cũng không phải là thích thú gì!"