"Đệ tử cũng là lần này lúc đi du lịch tại Tây Xuyên chi địa ở đại lục Lôi Đình, phát hiện một mỏ Huyền Ngọc ẩn giấu cực sâu, trong lúc vô ý mới phát hiện được nhiều Hạo Âm Thạch ở chỗ trung tâm của nó như vậy." Bạch Quả Nhi lập tức cung kính trả lời.

"Thì ra là thế, nhưng nếu không phải ngươi tu luyện Hàn Phách thần thông tới cảnh giới như thế, chỉ sợ cũng không cách nào cảm ứng được những Hạo Âm Thạch này. Lần này xem như ngươi lập nhiều đại công rồi, đi xuống trước đi. Lát nữa hiển nhiên ta sẽ trọng thưởng xứng đáng." Hàn Lập gật đầu, sau đó thần sắc ôn hòa phân phó.

"Vâng, vậy đệ tử xin cáo lui trước." Lúc này Bạch Quả Nhi nhu thuận thi lễ lần nữa, sau đó liền thối lui ra khỏi đại điện.

Hàn Lập chờ thân ảnh xinh đẹp của Bạch Quả Nhi biến mất sau cửa điện, trên mặt mới hiện lên vẻ đăm chiêu.

Hạo Âm Hàn Phách Sơn trong Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn rút cuộc đã có thể luyện chế.

Bây giờ cũng chỉ còn lại tài liệu để luyện chế tòa Bắc Cực Nguyên Sơn cuối cùng là không có tin tức gì. Nhưng đối với điều này, thực sự hắn cũng không quá lo lắng.

Năm đó ở Trụy Ma Cốc tại Nhân giới, hắn đã từng tận mắt thấy số lượng Bắc Cực Nguyên Quang kinh người, nghĩ tới hẳn là tại nơi đó có thể dễ dàng tìm được số lượng Bắc Cực Nguyên Tinh cần thiết.

Tuy nhiên với tu vi cảnh giới hiện tại của hắn, bản thể đương nhiên không thể nào trực tiếp hạ giới được. Nếu không sẽ không thể nào chịu đựng nổi lực bài xích kinh khủng của giao diện, cũng chỉ có thể vận dụng Tinh Bàn chuyên môn phá giới, cộng thêm một cái giá không nhỏ, mới có thể để một đám phân hồn phá giới trở lại Nhân giới mà thôi.

Hắn một mực bồi dưỡng một đám phân hồn đặc thù trong Nguyên Hồn Đăng, lần này rút cuộc cũng có thể phái đi làm một việc trọng dụng rồi.

Hàn Lập vừa nghĩ đến việc có thể trở lại Nhân giới, Thất Huyền Môn, Hoàng Phong Cốc, Lạc Vân Tông, một đám tên gọi tông môn lập tức hiện lên trong đầu, đồng thời hình dáng cha mẹ, tiểu muội, Lệ Phi Vũ, Đại Diễn Thần Quân lại càng hiện lên rõ ràng hơn, cả tâm trí hắn trong lúc này đều triệt để lâm vào hồi ức.truyện lấy tại tại t.r.u.y.ệnettruyenhay.net

Mấy tháng sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền ra từ trong một gian mật thất của Thanh Nguyên Cung, trong một cái đỉnh đỏ thắm cực lớn trong mật thất, một ngọn núi nhỏ óng ánh, màu trắng như tuyết thấp thoáng hiện ra bên trong vô số ngọn lửa màu bạc lượn lờ.

Ngọn núi nhỏ kia vừa mới ra khỏi đỉnh lô, lập tức đón gió lớn lên, mặt ngoài của nó có các loại phù văn màu trắng như ẩn như hiện, một cỗ hàn khí trắng xoá từ phía trên cuồn cuộn tuôn ra.

"Rút cuộc đã luyện thành Hạo Âm Hàn Phách Sơn, lúc này chỉ còn lại duy nhất tòa Bắc Cực Nguyên Sơn a." Hàn Lập đang ngồi xếp bằng ở một góc mật thất, nhìn ngọn núi nhỏ óng ánh trước mắt, hai mắt khẽ nhíu lại.

Một năm sau, Nhân giới, trên một con đường nhỏ bí ẩn ở biên giới giữa Đại Tấn và Man tộc, mấy tên nam tử tướng mạo hung ác, đang vây quanh một đống lửa nướng một con thú nhỏ không biết tên, đồng thời cũng to nhỏ nói gì đó.

Mấy người này tuy quần áo cũ nátnguồn truyện: t r u y ệ n y y, nhưng bên người đều mang theo đoản đao, trường thương, … các loại binh khí, trên bề mặt của chúng còn đọng lại vài vết máu.

Phía xa xa bên cạnh đống lửa còn một gã nam tử vóc người gầy yếu đang nằm ngang trên mặt đất.

Nam tử này thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi, hai mốt tuổi, sắc mặt tái nhợt dị thường, hai mắt nhắm nghiền, mặc một bộ nho bào màu lam, toàn thân bị dây thừng trói chặt, cái miệng há ra đang bị một thanh gỗ hai đầu vót nhọn chèn chặt lại, hơn nữa còn có một dòng máu đen nhỏ không ngừng chảy ra, bộ dáng như sắp chết vậy.

Vài tên đại hán kia lại coi như không thấy, vừa ăn thịt, vừa cao hứng bừng bừng nói chuyện với nhau.

Không biết bao lâu sau, một tên nam tử tóc tai bù xù trong đó, đột nhiên nói với những người khác một câu:

"Tên nghèo kiết xác hủ lậu kia chắc cũng tắt thở rồi, ai qua xem một chút đi. Hắc hắc, chỉ là một thư sinh nghèo trói gà không chặt mà cũng dám quản nhàn sự của mấy người chúng ta. Thật đúng là không biết sống chết."

"Ta đi nhìn qua hắn một cái. Tên nghèo kiết xác này hơn nửa ngày không nhúc nhích lấy một lần, hẳn cũng sắp chết rồi. Nếu hắn còn không chết, ta sẽ bồi thêm cho một đao, tự tay tiễn hắn đi Hoàng Tuyền." Một gã nam tử khác dáng người rất nhỏ gầy, liếc xéo về phía nam tử đang bị trói chặt, mặt mũi tràn đầy sát khí nói.

"Tùy ngươi, nhưng cũng nên giải quyết gọn gàng một chút. Ngày mai chúng ta cũng nên ly khai khu vực này, đến một nơi khác tiếp tục tiêu dao. Gần đây thế giới tu đạo đại loạn, ngay cả cấp bậc như ta cũng không thể tiếp tục lăn lộn nữa." Nam tử tóc tai bù xù kia, không có ý kiến gì, nói.

Nam tử gầy nhỏ cười cười với vẻ cực kỳ dữ tợn, sau đó cầm lên một thanh đơn đao, đúng là đi về phía nam tử mặc áo lam.

Hắn tung ra một cước.

Một tiếng trầm đục vang lên!

Nam tử áo lam bị đá bay ra xa vài thước, mặt hướng lên trời, nhưng toàn thân vẫn bất động, máu đen nơi khóe miệng có vài phần ngưng đọng lại.

Nam tử nhìn như gầy yếu này, không ngờ khí lực lại không nhỏ chút nào.

"Vậy mà lại chết thật à! Phì, coi như vận khí ngươi cũng tốt, nếu không còn phải chịu đựng thêm một đao của bổn đại gia." Nam tử gầy nhỏ thấy vậy, nhổ một cục đàm xuống mặt đất, sau đó liền nhấc đao, xoay người đi về bên cạnh đống lửa ngồi xuống.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một cỗ tà phông xám xịt từ xa xa cuốn tới, bên trong chợt hiện lên hỏa diễm, một tiếng cười quái dị trầm thấp truyền ra:

"Hay a, không thể tưởng được nơi hoang vu này vậy mà cũng có thể gặp được con mồi tốt như thế. Hấp thu âm hồn của các ngươi, bảo vật kia của ta cuối cùng cũng có thể tế luyện thành công."

"Không xong rồi, là tên yêu đạo gây xôn xao khu vực chung quanh, mọi người chạy mau!" Nam tử tóc dài nghe xong lời nói kia, sắc mặt đại biến, lập tức quát to một tiếng, sau đó đứng bật dậy, binh khí cạnh người cũng không kịp lấy, vội vàng chọn một phương hướng chạy đi như điên.

Mấy tên khác thấy vậy, mặt cắt không còn chút máu giải tán ngay lập tức, điên cuồng chạy đi.

Trong nháy mắt, xung quanh đống lửa chỉ còn lại một mình nam tử mặc áo lam bất động nằm đó.

"Cạc cạc …"

Tiếng cười quái dị không ngừng vang lên trong cơn gió xám xịt kia, nó quay tít một vòng, đột nhiên từ trong đó bắn ra mấy luồng khí đen đuổi theo các phương hướng khác nhau.

Sau một lát, từng tiếng kêu thảm thiết thê lương trước sau truyền đến từ các hướng kia.

Theo đó tiếng cười quái dị âm hiểm liền dừng lại, tất cả các luồng khí đen kia đột nhiên quay về chỗ không trung bên trên ngọn lửa, chúng quay tròn một vòng rồi tụ lại, tại tầng trời thấp hiện ra một gã đạo sĩ mặc đạo bào màu đen.Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL

Đạo sĩ kia có một đôi mắt tam giác nhỏ, hai hàng lông mày dài hẹp, gây cho người ta một cảm giác âm hiểm vạn phần, giờ phút này tay hắn đang nâng một tinh cầu màu xám trắng, mặt mũi tràn đầy vẻ cao hứng.

"Không tệ, không tệ! Tinh hồn mấy tên kia không ngờ lại ẩn chứa sát khí nồng đậm như thế, xem ra người chết tại trong tay bọn chúng cũng không ít, dùng để tế luyện bảo vật kia của ta đúng là không thể tốt hơn rồi. Ồ, bên cạnh vẫn còn một người nữa, dường như hồn phách còn chưa tán đi, vậy thì cũng thu luôn đi."truyện dc copy tại tại t.r.u.y.ệ.n.y.y Đạo sĩ áo đen vốn đang hoa chân múa tay vui sướng một phen, ánh mắt quét qua mặt đất một lần nữa, trên mặt lộ vẻ bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền rung rung tinh cầu trong tay về hướng nam tử đang nằm dưới đất.

‘Phốc’ một tiếng, một luồng khí đen từ mặt trên tinh cầu cuốn ra, bay thẳng về phía nam tử kia.

"Oanh …"

Trong nháy mắt khi luồng khí đen vừa mới tiếp xúc với nho sinh áo lam, bỗng nhiên nó lại không có chút dấu hiệu nào vỡ tan ra, sóng khí cuồn cuộn thổi ra khiến bản thân đạo sĩ cũng phải liên tục lùi lại phía sau.

"VẦ nào đạo hữu nào lén lén lút lút, sao không hiện thân gặp mặt." Đạo sĩ áo đen thấy thế, trong nội tâm cả kinh quát to một tiếng, sau đó vội phóng ra mấy trương Phù lục, thoáng một cái liền hóa thành mấy tầng sáng màu sắc khác nhau bảo hộ hắn vào trong, đồng thời mặt mũi mang theo vẻ cực kỳ cẩn thận bắt đầu dò xét bốn phía.

"Nhìn ngươi một thân tà khí, chắc hẳn tu luyện một loại công pháp Ma Đạo cấp thấp nhất a." Một giọng nói nam tử nhàn nhạt từ bên cạnh truyền ra.

"Ai?"

Đạo sĩ áo đen bị dọa nhảy lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía phát ra thanh âm, nhưng vừa nhìn đã không nhịn được trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy tên nho sinh áo lam kia vốn đang nằm trên mặt đất, chẳng biết đã ngồi dậy từ lúc nào, chẳng những dây thừng trên người và cây gỗ trong miệng không thấy đâu nữa, mà còn dùng một loại ánh mắt mơ hồ nhìn hắn.

"Các hạ là ai, đến đây vì bần đạo sao?" Đạo sĩ áo đen kinh nghi, trong đầu xuất hiện vô số ý nghĩ, hết sức cẩn thận hỏi.

"Vì ngươi mà đến sao? Ha ha, ngươi cũng quá xem trọng mình rồi, chỉ sợ toàn bộ Nhân giới này cũng không có ai đủ tư cách khiến ta làm như thế đấy." Ánh mắt nam tử áo lam quét qua xung quanh một vòng, sau đó lại liếc về phía đạo sĩ, trên mặt hiện ra vẻ trào phúng nói.

"Cái gì? Nhân Giới? Ngươi là …"

"Được rồi, có cái gì để nói với một tên tiểu bối Ma đạo như ngươi đây, ta cũng có thể lập tức biết nơi này là nơi nào của Nhân giới mà." Ánh mắt nho sinh áo lam lạnh lẽo.nguồn truyện: t r u y ệ n y y Trực tiếp cắt ngang câu nói của đạo sĩ áo đen, hắn há miệng ra, một sợi tơ màu xanh lập tức bắn ra.

Tiếng xé gió "xuy xuy" vang lên!

Mấy tầng sáng hộ thân bên ngoài người đạo sĩ áo đen lúc này vỡ vụn ra, trên trán hắn xuất hiện thêm một cái lỗ máu, không kịp phát ra tiếng nào, trực tiếp xoay người ngã xuống đất.

Nho sinh áo lam nhẹ nhàng nhấc tay lên.

"Vèo" một tiếng, thi thể đạo sĩ áo đen lăng không bay đến rồi lơ lửng bên cạnh.

Ánh sáng màu lam trong mắt nho sinh lóe lên, một sợi tơ óng ánh từ giữa hai đầu lông mày mơ hồ bắn ra, chớp một cái đã chui vào trong đầu đạo sĩ.

Kết quả chỉ một lát sau, nho sinh nhẹ buông tay, cứ mặc cho thi thể đạo sĩ rơi xuống mặt đất.

"Đại Tấn nội loạn! Chính tà đại chiến! Có chút thú vị! Không ngờ lúc này trở lại Nhân giới, vậy mà lại trở nên hỗn loạn như thế. Nhưng những điều này cũng không có quan hệ nhiều lắm với ta! Đáng tiếc tu vi kẻ này mới chỉ là Trúc Cơ, sự tình biết được không nhiều lắm, cũng không biết tình hình Thiên Nam bên kia như thế nào!”

Nho sinh áo lam như đang suy nghĩ điều gì, sau khi thì thào vài tiếng mới không chút hoang mang đứng dậy.

Hắn đương nhiên là Hàn Lập trở về Nhân giới, tuy rằng đám phân hồn này mang theo không nhiều pháp lực cho lắm, chỉ xấp xỉ Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng đối với Nhân giới mà nói, gần như đã là loại tồn tại vô địch rồi.

Hàn Lập quan sát trên dưới thân người, quần áo đầy bụi bặm, sau đó lại đưa tay sờ soạng gương mặt một chút bỗng nhướng mày lên.

Đột nhiên hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, một tầng ánh sáng màu xanh hiện ra bao trọn thân hình, sau một thoáng mơ hồ, một gã thanh niên mang vẻ mặt bình thường, mặc áo bào xanh xuất hiện ở chỗ cũ.

Hàn Lập sau khi thi triển bí thuật, rất dễ dàng biến ảo thân thể thành hình dáng của mình, sau đó hắn giậm chân một cái liền hóa thành một đạo cầu vồng phá không rời đi.

Bên ngoài một tòa đại thành nào đó ở Đại Tấn, mấy trăm vạn binh sĩ đang dọc theo từng cái thang mây cao ngất giống như những con kiến, dốc sức liều mạng bò lên phía trên tường thành.

Mà ở trên tường thành, binh sĩ thủ thành cũng đang dốc sức liều mạng dùng cung tên điên cuồng bắn xuống phía dưới, hơn nữa càng có hàng dãy trường thương liều mạng đâm về phía những binh sĩ công thành đang bò lên tường thành.

Trong lúc nhất thời, máu chảy thành sông, sát khí ngút trời.