Trong lòng Diệp Phàm có chút lung lay, không phải anh không nghĩ đến việc bị vứt bỏ năm xưa, việc này giống như bị ai đó cố ý dắt mũi vậy.

Chỉ là, mất nhiều năm như thế Chu Tình mới tìm thấy anh, khiến cho anh có oán hận nặng nề với nhà ho Diệp và Chu Tình.

Những oán hận ấy không thể nào xóa bỏ trong vài câu nói được.

"Mẹ biết, những lời này đối với con quả thật rất buồn cười, nhưng mà mẹ vẫn muốn nói với con rằng, ông hai đã chú ý đến con, nhà ông ta sắp tới sẽ thành lập một công ty mới, trụ sở đặt tại thành phố Cảng, để đối đấu trực tiếp với con, ý đồ muốn vùi dập con, để sau này khi con trở về nhà họ Diệp cũng không thể ngóc đầu lên nổi”.

Chu Tình nói với Diệp Phàm một cách nghiêm túc: "Huống chi, mục tiêu đầu tiên của bọn họ chính là con dâu ngoan của mẹ, Hàn Tuyết!"
Ầm!
Một luồng khí vô cùng mạnh mẽ quyết liệt tuôn trào khắp cơ thể Diệp Phàm.

Anh chăm chú nhìn Chu Tình: "Lời bà nói là thật chứ?"
"Nếu không có bất ngờ nào xảy ra, trong ba ngày tới, một cái tên mới sẽ xuất hiện tại thành phố Càng, tập đoàn Phục Hổ!”, Chu Tình nói.

"Ha ha ha…”, Diệp Phàm cười to, cả người căng tràn khí thế: "Phục Hổ cơ à, cái tên nghe cũng oách gớm! Được, trọng trách này tôi nhận, muốn nhắm vào Tiểu Tuyết, muốn chinh phục cọp dữ à, vậy thì tôi sẽ khiến cho nó không còn đường lui, bản thân tôi không màng đến nhà họ Diệp, không có nghĩa là ai cũng có thể cướp nó đi được!"
Trên mặt Chu Tình nhanh chóng nở nụ cười, một bàn cờ giằng co suốt mấy chục năm, giờ đã đến lúc hạ cờ, chiếu tướng.


Diệp Phàm đi rồi, Chu Tình hớp một ngụm nước trà, khóe môi cong lên một nụ cười, không ngừng nhớ lại lời Diệp Phàm vừa nói.

Bản thân tôi không màng đến nhà họ Diệp, không có nghĩa là ai cũng có thể cướp nó đi được!
Câu nói này mang khí thế vô cùng giống với người đàn ông họ Diệp ấy, năm xưa ông cũng quyết liệt mạnh mẽ giống như thế, chỉ là, sau khi em trai của Diệp Phàm được sinh ra, người đàn ông ấy cũng biến mất, Diệp Phàm cũng biến mất theo ông.

Ở công ty thương mại Thiên Bảo, trong phòng họp lớn có rất nhiều người đang tranh luận la ó, khiến nhân viên của Thiên Bảo cũng sợ không dám đến gần.

Chỉ thấy bà cụ Hàn ngồi ở vị trí chủ tọa, trước mặt bà là một chống giấy to cao ngất.

Sổ sách kế toán!
Đống giấy tờ này chính là số sách kế toán của công ty thương mại Thiên Bảo, có hai người nhà họ Hàn đang lật từng trang sổ sách ra xem, có điều nhiều như vậy, rõ ràng không thể xem hết ngay lập tức được.

"Hàn Tuyết, cô nói thật đi, rốt cuộc cô đã tham ô bao nhiêu tiền công quỹ?"
Hàn Bàch Hào chỉ tay quở trách Hàn Tuyết, trong tay gã bấm điện thoại di động, trên màn hình là hình ảnh Diệp Phàm và Hàn Tuyết đang bước từ trên chiếc BMW xuống, đây là bức ảnh do bảo vệ gửi riêng cho gã.

"Thật thà khai báo sẽ được tha thứ, chiếc BMW trị giá hơn một triệu kia, cô dám nói là xe của Diệp Phàm à, dối trá kiểu đó bản thân cô có tin được không hả?”, Hàn Tử Hiên đứng một bên nói mắt.


"Hàn Tuyết, để chúng tôi xem xem cô còn già mồm tới khi nào, dù sao cô cũng đã biển thủ công quỹ, vậy thì thế nào cũng sẽ có sổ sách giả, chúng tôi chắc chắn sẽ tra ra được”.

Đối diện với bao nhiều lời chất vấn nghi ngờ, Hàn Tuyết vẫn truớc sau như một: "Tôi đã nói rồi, đây không phải là xe của tôi, mà là xe của Diệp Phàm, còn chiếc xe này từ đầu anh ấy có, các người cứ việc đi mà hỏi anh ấy, không liên quan đến tôi”.

Hàn Tuyết không nói đây là xe của Lý Thế Hằng, dù sao cô có nói gì thì đám người này cũng vẫn không tin, vậy thì có cần gì phải tốn công giải thích cho mất thì giờ?
"Tiểu Tuyết à, cháu làm bác cả đau lòng quá đi mất, nhà họ Hàn chúng ta ai nấy đều tin tưởng cháu, để cho cháu ngồi vào vị trí tổng giám đốc, để cho cháu thay mặt công ty ký hợp đồng với tập đoàn Hoàng Minh, vậy mà cháu! cháu được cả nhà yêu thương lại không coi ai ra gì, dám biển thủ công quỹ của công ty đi mua xe sang, cháu báo đáp người nhà như thế sao? Cháu đúng là khiến cả nhà quá sức đau lòng!”, Hàn Húc Đông đưa tay ôm ngực, chỉ trích cô bằng vẻ mặt đầy thương tâm,
"Ha ha ha, bác cả, sao bác không đi làm diễn viên chuyên nghiệp nhỉ, sổ sách đều nằm ở đó hết, các người cứ việc tra thoải mái, cây ngay không chết đứng, Hàn Tuyết tôi chẳng có gì phải sợ cả!" Hàn Tuyết nói giọng đanh thép.

Nếu là trước đây, có the cô sẽ giận quá mất khôn, nhưng bây giờ cô không còn như thế nữa.

Rốt cuộc là vì sao, thật sự cô cũng không biết, hoặc có lẽ là do Diệp Phàm đã mang đến sự tự tin cho cô chăng.

Hàn Tuyết vẫn điềm nhiên, khiến cho một số người nhà họ Hàn đang muốn nhân cơ hội chửi mắng hoặc chế giễu đâm ra do dự, lỡ như Hàn Tuyết không biển thủ công quỹ thì sao?
Tất cả mọi lời mắng mỏ trách móc, Hàn Tuyết đều coi như gió thoảng qua tai, mắt ung dung nhìn chồng số sách càng lúc càng hạ thấp xuống, vậy mà vẫn chưa tra ra được bằng chứng Hàn Tuyết biển thủ công quỹ thì sao?
Nhất thời trong lòng Hàn Bách Hào quýnh lên, gã vốn muốn lợi dụng việc này để lật đổ Hàn Tuyết, để cho Hàn Húc Đông hoàn toàn đứng vững ở công ty thương mại Thiên Bảo.


Nhưng nếu như không tra ra sổ sách có vấn đề gì, vậy thì lật đổ Hàn Tuyết là việc không thể xảy ra được.

Vốn là kẻ khôn lỏi, gã liền nói: "Thưa bà nội, hay là chúng ta đưa đống sổ sách này về nhà họ Hàn từ từ tra cứu, nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ kẽ hở nào.

Có điều trong lúc chúng ta điều tra, phải tạm thời đình chỉ công tác Hàn Tuyết, phục vụ điều tra".

Gã vừa nói xong, trên dưới nhà họ Hàn gật đầu lia lịa.

"Bách Hào nói có lý lắm, sổ sách này bắt buộc phải tra cứu thật cẩn thận, nếu chỉ xem qua một lần chắc chắn sẽ có thiếu sót, tôi đồng ý với lời của Bách Hào".

"Đúng đấy, Tiểu Tuyết à, nếu cô thật sự trong sạch thì nên phối hợp với chúng tôi để điều tra, trước hết tạm ngưng chức vụ tổng giám đốc đã"
"Chí phải, dù sao cũng đã có bác cả ở đây trông chừng, công ty cũng không rối lên được”.

Bà cụ Hàn cũng gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Tiểu Tuyết, Bách Hào nói có lý đấy, bà nội tin cháu, nhưng mọi người cần có chứng cứ xác thực, cháu cứ tạm thời nghỉ ngơi công việc it hôm, đồng ý chứ?"
Hàn Tuyết siết chặt nắm đắm, rõ ràng là họ muốn cướp vị trí tổng giám đốc của cô, một khi nhường lại vị trí này, vậy thì toàn bộ Thiên Bảo sẽ bị Hàn Húc Đông phá tan nát mất thôi.

Nếu là chuyện khác, cô có thể đồng ý, chỉ duy nhất chuyện này là không, cô đang định mở miệng, từ cửa phòng họp vang lên một giọng lạnh lùng.

"Tôi không đồng ý!"
Diệc Phàm đã đứng ở cửa phòng họp được một lúc rồi, nhưng Hàn Bách Hào và một số người nhà họ Hàn khác không để ý thấy anh,

Còn những người khác xem như anh không tồn tại, sự khốn nạn của người nhà họ Hàn một lần nữa đẩy anh tới giới hạn chịu đựng, đây rõ rằng là cướp giữa ban ngày.

"Diệp Phàm?"
Mọi người quay đầu nhìn lại chỗ phát ra tiếng nói, Hàn Bách Hào biến sắc mặt, quát tháo: "Diệp Phàm, dây là cuộc họp nội bộ của nhà họ Hàn, ai cho mày xía vào?"
"Không sai, anh chỉ là một thằng ở rể, không có tư cách xen miệng ở đây, lập tức cắt ra ngoài đi", Hàn Tử Hiên gằn giọng.

"Ha ha ha, thưa bà nội, bà cũng cho là thế sao?", Diệp Phàm không ngó ngàng đến bọn họ, mà đi đến bên cạnh Hàn Tuyết, hỏi bà cụ Hàn.

Bà cụ nhíu mày nói: "Diệp Phàm, tôi làm vậy là vì Hàn Tuyết”.

"Ha ha ha…”, Diệp Phàm cười lạnh, gằn từng tiếng một: "Bà nội, nếu bà thật sự lo nghĩ cho Hàn Tuyết, vậy thì bà nên đuổi đám kền kền ăn xác nhà họ Hàn ra khỏi mọi chức vụ quản lý của công ty, giao toàn bộ tài sản cho Hàn Tuyết quản lý, như vậy mới đúng là lo nghĩ cho Hàn Tuyết, làm vậy bà mới có thể hy vọng được vào biệt thư số một thành phố Cảng cư ngụ, có như vậy thì nhà họ Hàn mới chấm dứt nguy cơ sụp đổ".

Lời vừa nói ra, mọi người há hốc sững sờ, ngay cả Hàn Tuyết cũng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

Không ai ngờ được rằng Diệp Phàm tại có thể nói ra câu đó, đây chính là triệt để chọc giận toàn thể người nhà họ Hàn.

Quả nhiên, người nhà họ Hàn nhao nhao tức giận, sắc mặt bà cụ cũng trở nên vô cùng khó coi.

Bà chống gậy đánh rầm xuống đất: "Diệp Phàm, bà già này còn chưa chết! ”.