*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế nhưng, lão lại xem nhẹ sự tàn độc của Âu Dương Ngọc Quân.  

Đi theo Diệp Phàm đã lâu nên thủ đoạn của Âu Dương Ngọc Quân cũng trở nên tàn nhẫn hơn.  

Phù phù phù!  

“A…”  

Kỳ Tân kêu la thảm thiết như thú hoang, Âu Dương Ngọc Quân lại bẻ gãy cánh tay trái của gã, xoắn lại như xoắn bánh quẩy vậy.  

Nội lực tràn vào, da dẻ nứt toác ra, áo trên cả cánh tay cũng rách toạc, máu từ vết thương chảy dọc xuống.  

“Khốn nạn, dừng tay cho tôi!”  

Kỳ Sơn không thể tiếp tục ngồi nữa, thân hình nhoáng lên, tức khắc xông đến.  

Năm ngón tay lại chụm lại như móng vuốt chụp về phía Âu Dương Ngọc Quân. Lão là bán bộ tông sư, móng vuốt này mà chụp trúng thì Âu Dương Ngọc Quân chắc chắn sẽ bị thương nặng.  

Vù!  

Một bóng người nhảy đến với tốc độ rất cực nhanh, đưa tay cản lại Kỳ Sơn đang tức giận xông đến.  

“Lý Chấn Uy, nhà họ Lý ông thật sự muốn bị diệt cả tộc sao?”  

Âu Dương Viễn rống lớn, Lý Chấn Uy đưa người đến nhà Âu Dương, ông ta cảm thấy rất kinh ngạc.  

Ông ta ngạc nhiên vì quyết định của Lý Chấn Uy. Nếu như Lý Chấn Uy cho rằng nhà Âu Dương bị ảnh hưởng nặng nề sau hai lần tổn thất lớn thì nhà họ Lý đúng là đang tự tìm đường chết.  

Ầm!  

Lý Chấn Uy không quan tâm ông ta, đánh ra một quyền ngăn cản Kỳ Sơn.  

“Ngọc Quân, giết!”  

Lúc này đột nhiên Diệp Phàm hét lớn một tiếng.  

“Có nghe thấy không, anh tao muốn mạng của mày, vậy thì mày đi chết đi!”  

Âu Dương Ngọc Quân điên cuồng hét lớn, đánh một quyền vào bụng Kỳ Tân sau đó cả người nhảy bật lên rồi rơi xuống, đập mạnh vào vai đối thủ.  

Ầm!  

Sức lực vô cùng lớn khiến hai đầu gối Kỳ Tân quỳ thẳng xuống đất.  

“Không được…”, Kỳ Tân kinh sợ cầu xin.