Jircniv Rune Farlord el Nix— người cai trị tối cao của Đế quốc, một chàng trai trẻ gieo rắc nổi kinh hãi được biết đến như là[ Hoàng đế đẫm máu], đại diện cho những thành tựu hoàn mỹ của anh.
Anh tin là mình sẽ chiến thắng đối thủ bằng sự tự tin hơn người, có thể nhào nặn họ trong lòng bàn tay. Bất luận thế nào cũng không thành vấn đề.
Đó là sở trường của tầng lớp quý tộc. Đặc biệt là đối với Hoàng đế, người đã được đào tạo một cách kỹ lưỡng bằng nhiều phương pháp từ lúc còn nhỏ, đến mức mà không một ai có thể nhìn thấu được nội tâm của anh. Đối với những vị khách, anh xuất hiện mà không gì nhiều hơn ngoài một người hiền lành và ngây thơ.
Điều quan trọng nhất là hiểu được mưu tính của đối phương và làm giảm sự đề phòng của họ. Thu thập thông tin từ những người đã tràn đầy sự nghi ngờ là rất khó. Tuy nhiên, bằng cách xây dựng niềm tin và thiện chí, những bức tường phòng thủ bao quanh họ sẽ bị phá vỡ từ từ theo từng cái một, cho đến khi ý định thật sự của họ lộ ra. Đương nhiên, sự lừa dối này là ẩn sau một nụ cười với lời nói “chúng tôi chào đón bạn thật nồng nhiệt”.
Và đối thủ của quý ông Jircniv là một cặp Dark Elf, những kẻ đã đột nhập vào thủ đô Đế quốc trên lưng một con rồng. Đây là lần đầu tiên anh gặp những cá nhân xuất hiện mà ẩn chứa trong họ là một sức mạnh khủng khiếp.
Một cô bé sử dụng một cây gậy tạo ra một trận động đất khiến 117 người chết. Trong những kẻ đã chết, có 40 người là vệ sĩ hoàng gia, 60 người là hiệp sĩ đế quốc, 8 người là arcane magic caster, 8 người nữa là magic caster thần hệ, và thêm nữa là— một bản danh sách thiệt hại.
Đối với các hiệp sĩ, có thể bảo vệ trong thủ đô Đế quốc có nghĩa họ là những chiến binh ưu tú nhất của Đế quốc, nhưng miễn cưỡng mà nói thì họ không phải là một sự mất mát lớn. Nếu xếp hạng họ như một mạo hiểm giả, thì thứ hạng của họ sẽ là [silver]. Do hệ thống mở rộng đặt ra cho việc giáo dục và đào tạo hiệp sĩ mới, con số này có thể dễ dàng bổ sung trong tương lai.
Tiếp theo là vệ sĩ hoàng gia, tinh hoa của tinh hoa. Một điều đáng tiếc là hơn một nửa số đàn ông, mà mỗi một người tương đương với một mạo hiểm giả cấp [Gold], đã bị giết chết cùng một lúc. Họ được trang bị vũ khí và áo giáp được trui rèn và yểm ma thuật bởi các magic caster của Đế quốc, một tài sản có giá trị hơn cả thứ hạng [Gold] của họ.
Và cuối cùng, sự mất mát đau thương nhất— người đàn ông cuối cùng— một trong những hiệp sĩ mạnh nhất của Đế quốc, [The Immovable]— Nazami Enec.
Mặc dù ông đã tuyên bố là mình chỉ bắt chước theo phong cách chiến đấu đã thấy trước đây, lối chiến đấu song thuẫn của ông cũng đã đủ để ông được công nhận là một trong bốn hiệp sĩ mạnh nhất Đế quốc.
Trong thế giới này, một nơi mà sức mạnh chiến đấu của một chiến binh hùng mạnh có giá trị tương đương với vài trăm lính nghĩa vụ, sự ra đi của chiến binh như vậy không chỉ đơn giản mà xem như là cái chết của một người. Trong trường hợp xấu nhất, thậm chí có thể xem sự mất mát này là sự suy yếu sức mạnh của cả một quốc gia.
Thật sự, Jircniv nên rút về nơi an toàn ngay lập tức, nhưng hành động như vậy sẽ không thích đáng cho một người chinh phục trẻ tuổi như anh. Có lẽ đây là để phô diễn sức mạnh hoặc là đe dọa, nhưng tất cả những gì anh có thể làm là đáp trả bằng một nụ cười hoan nghênh.
Tuy nhiên, anh không thể để mình bị họ dắt mũi. Mắt của Jircniv chăm chú nhìn vào hai đứa bé đang đứng trước mặt, không để cho một động thái hoặc cử chỉ nào lọt khỏi mắt anh. Người ta có thể nắm bắt được thông tin dù là nhỏ nhất khi quan sát.
Jircniv đã đánh hơi thấy một âm mưu; anh có thể xác định được nếu một quý tộc dưới ánh mắt của anh có trung thành, hoặc bí mật lập kế chống lại anh. Anh đã mài dũa giác quan đến cực hạn, cố gắng thu thập những mẫu vụn quan trọng của thông tin từ hai kẻ đang đứng trước anh.
Từ trang phục của họ…
Từ sắc thái của họ…
(Nhưng mình nhầm rồi.)
Sứ giả của Ainz Ooal Gown, hai đứa bé Dark Elf, là cực kỳ hấp dẫn. Anh không thể không nghĩ rằng khi họ lớn lên, họ sẽ phá vỡ trái tim của những người khác giới.
(Hai đứa bé này, cơ thể mảnh mai, với biểu cảm không ngừng biến đổi. Chúng có vẻ rất đơn giản, đứa trẻ bình thường không có vấn đề thế nào mà người ta nhìn họ. Biết rõ là không có gì khác, thật là nực cười nếu nghĩ rằng họ làm sứ giả cho bất kỳ ai.)
Sứ giả của một quốc gia— là người đại diện cho quốc gia đó— cần phải hội tụ những phẩm chất nhất định, một trong số đó là vẻ ngoài của họ. Tạo ấn tượng xấu về một người có phong thái không đứng dắn sẽ là một thiệt hại lớn cho đất nước của họ.
Ainz Ooal Gown cũng hiểu quy tắc này. Rõ ràng là như thế, vậy động cơ đằng sau việc gửi một cặp Dark Elf có thể dễ dàng bị xem nhẹ là gì?
Jircniv như vắt khô não mình khi anh nghĩ về những điều ảo diệu.
(Từ những gì mà mình thấy được… đây là hẳn muốn phô trương lực lượng. Hắn ta đặt cạnh một khung cảnh của sự hiền lành vô hại với sức mạnh hủy diệt áp đảo. Sự tương phản hoàn toàn giữa ấn tượng đầu tiên và thứ hai, có nghĩa là muốn tối đa hóa tác động tâm lý lên mình… nhưng nếu là vậy, cưỡi trên một còn rồng xông vào hoàng cũng không phải sẽ làm mất tác dụng sao? Sự hiện diện dữ tợn của con rồng sẽ phủ nhận vẻ vô hại của họ… hoặc là hai đứa bé đó là những người duy nhất thích hợp nhận vai trò sứ giả? Hay là lý do khác— chết tiệt. Mình không thể đọc được ý định của họ. Mình có quá ít thông tin.)
Anh đã có nhiều giả thiết khác nhau nhưng chúng lại tan biến như bọt biển trên những gợn sóng.
(Ưu tiên hàng đầu là thu thập thông tin của đối phương. Nếu không có thông tin làm nền tảng, sẽ chả làm được cái tích sự gì. Vậy thì, mình cần phải xác nhận ý định và tham vọng của đối phương, bằng một cách nào đó mà không khiến họ phật lòng. Thật là ngu ngốc nếu để cho cuộc đàm phán bị hủy bỏ chỉ vì anh ta tức giận giữa một buổi tiệc.)
Điều quan trọng là làm rõ mục đích của Jircniv lúc này.
Hai Dark Elf đã nói: “Hoàng đế đã gửi những kẻ xâm phạm đến Lăng Mộ Ngầm Vĩ đại Nazarick”, và ngay lập tức họ giết chết hơn một trăm người ngay giữa cung điện, nhưng có thể là phản hồi được người lãnh đạo cho phép, hoặc là họ chỉ đang tìm một cái cớ để gây chiến? Jircniv ít nhất cũng phải làm rõ điều này.
Nhưng kẻ xâm phạm được nhấc đến trong câu nói chắc chắn là [worker]. Nếu là như vậy, người đã ra lệnh cho họ chắc chắn là Jircniv. Tuy nhiên, đã có một vài khoảng cách tách biệt giữa anh; cái tên Jircniv thậm chí còn không được đề cập chung vào với những kẻ đó.
Bọn họ— Ainz Ooal Gown— làm thế nào mà họ nhìn ra được thông qua kế hoạch của anh? Họ hẳn đã áp dụng một phương pháp khác.
(Kể từ khi hai đứa bé đó đến với vai trò làm sứ giả, cần phải tìm cơ hội để thu thập một vài thông tin từ họ. Chỉ cần những động thái nhỏ nhất cũng đủ để làm sáng tỏ kế hoạch của họ.)
Đằng sau hai người họ là kẻ thù táo bạo có thể thức một quốc gia và chinh phục nó bằng sức mạnh và sự khủng bố. Chỉ cần một sai lầm nhỏ tại đầy cũng sẽ dẫn đến cái chết cho anh.
Trận động đất thứ hai sẽ là sự kết thúc cho những thứ ở đây.
Jircniv chuyển sự chú ý đến căn phòng bên cạnh.
Nơi đó cần phải được lắp đầy bằng các vệ sĩ hoàng gia, và hàng chục hiệp sĩ đang chờ lệnh của anh. Nhưng hôm nay, anh đã không làm thế. Đó là bởi vì ngay cả khi anh đưa 50 vệ sĩ hoang gia vào đó, họ có thể làm được gì khác ngoài chết nếu như phải cố gắng chống lại hai người đó. Như vậy, chỉ có năm vệ sĩ tham dự cuộc hợp này.
Một trong Tứ Hiệp Sĩ của Đế quốc, [Lightning]— Baziwood Peshmel. Cố vấn đáng tin cậy nhất của Jircniv, Fluder Paradyne. Ngoài ra còn có ba thư ký đáng tin cậy.
Anh cũng đã ra lệnh cho vệ sĩ hoàng gia, đào bới vết nứt trong cung điện có lẫn xác chết bên trong. Mặc dù chuyện này có vẻ vô ích, anh đã ra lệnh làm mọi thứ có thể.
Đế quốc không có bất kỳ người nào có thể sử dụng ma thuật phục sinh. Ngay cả đối với những mạo hiểm giả cấp Adamantite của Đế quốc cũng không có sức mạnh như vậy. Trong số các nước láng giềng, có lẽ chỉ có Vương quốc Re-Estize và Pháp quốc Slane là có thể làm chủ ma thuật này.
Tuy vậy, anh muốn thu nhặt lại các thi thể, bởi vì sẽ là lãng phí nếu để trang bị ma thuật bị mất cùng với chủ sở hữu của chúng. Ngoài ra, việc thu nhặt lại thi thể và an táng họ sẽ giúp giữ vứng nhuệ khí và đặt dấu chấm hết cho những binh lính.
“Sứ giả tôn kính, các bạn đã đi một quãng đường xa xôi và có mặt ở đây khiến chúng tôi thật lấy làm vinh hạnh. Hẳn là các bạn đã khát? Chúng tôi đã chuẩn bị một vài thức uống đơn giản cho các bạn. Chúng tôi hy vọng các bạn sẽ thử một vài thức uống, mời các bạn thưởng thức.”
Jircniv lắc vang tiếng chuông, và một hầu gái đừng đợi bên ngoài lặng lẽ bước vào phòng. Có hơn hai mươi người hầu, mỗi cô cầm một khay bạc.
Trai qua khóa huấn luyện gian khổ, những người hầu di chuyển điệu nghệ và duyên dáng.
Nhưng ngay cả với phong thái này, cũng khiến Jircniv thầm tự hào về tư thế đĩnh đạc không chê vào đâu của họ, anh vẫn có thể phát hiện ra những sơ suất nhỏ. Đây chính xác là bởi vì phần còn lại trong chuyển động hoàn hảo của họ đã có sai sót thấy rõ.
(Chuyện gì thế? Họ đã tiếp đãi rất nhiều người quyền cao chức trọng trong quá khứ mà không có lấy một sai sót dù nhỏ nhất; tại sao lúc này họ lại có vấn đề? Có phải là chịu ảnh hưởng của một loại ma thuật nào đó?)
Jircniv muốn đút vào dưới trang phục của anh và lấy tấm huy chương bảo vệ tinh thần, nhưng anh buộc bản thân phải chống lại sứ thúc dục này. Huy chương có hiểu quả như vậy bởi vì người ta không biết nó có ở đó; nếu họ biết anh sở hữu đạo cụ, nó chỉ mang lại kết thúc tồi tệ cho anh.
Khi người giúp việc chùn bước khi họ nhìn vào hai Dark Elf, cuối cùng anh đã tìm thấy lý do.
(Aha, vậy đó là lý do tại sao… ra đó là vì họ đang bị cuốn hút bởi vẻ ngoài của hai đứa bé. Không phải là mình không biết… không, mẹ kiếp. Mình không phải là một thằng ngốc.)
Có lẽ sự dạo động này ít nhiều là vì đối mắt với oai nghiêm như vậy, không chừng ngược lại là anh nên khen ngợi người hầu của mình.
Sau khi đã dâng thức uống và đồ ăn nhẹ, người hầu cúi đầu chào và lui ra.
“Vậy, xin mời.”
“Hmmm~”
Cậu bé Dark Elf nâng lý với một biểu hiện chán chường trên gương mặt mình. Đó là một báu vật, một cái ly thủy tinh trong suốt chạm khắc nghệ thuật tinh tế. Mặc dù chiếc ly chạm khắc này không đặc biết quan trọng với Jircniv, không hẳn là anh không đánh giá cao những thứ này. Ngay cả đối với dụng cụ ăn uống đơn giản dược dùng để tiếp đãi khách cũng sẽ cho thấy sự huy hoàng của Đế quốc, cho họ biết chính xác loại người mà họ đang đối phó.
Cậu bé Dark Elf uống một ngụm nước giải khát.
(Không tỏ ra thận trọng sao… cậu ta không cần cảnh giác với chất độc, hoặc có ma thuật bảo vệ cậu ta khỏi những điều như vậy? Hay là cậu ta cảm nhận được mình không ý định đó?… hay một điều nào đó khác? Cô gái kia trông có vẻ bối rối.)
“Thứ này chả có hương vị ngon lành gì cả. Cũng chả có gì bất thường.”
Những lời nói phát ra từ cậu bé làm Jircniv như bị sốc. Không một ai nói như thế với anh, ngay cả khi anh vẫn còn là một đứa trẻ.
Tái mét vì kinh ngạc, trong thoáng chốc sự giận dữ dấy lên trong lòng anh— những gì cậu bé nói thật khiếm nhã. Nhưng dĩ nhiên, Jircniv không đủ ngu ngốc để bị kích động đến mức biểu lộ điều đó ra mặt.
“Thành thật xin lỗi vì màn tiếp đãi có phần thất lễ vừa rồi,” Jircniv mỉm cười với cậu bé. “Mong là bạn sẽ chỉ cho tôi biết loại thức uống ưa thích, như thế thì tôi có thể chuẩn bị cho bạn vào những lần ghé thăm sau này.”
(…Không có gì bất thường nghĩa là không có độc sao? Cậu ta tin là mình đã cố gắng đầu độc cậu ta ngay từ đầu? Rốt cuộc thì cậu ta có ý gì?)
“Những thứ mà ta muốn có lẽ người không thể chuẩn bị được đâu.”
“O—Onee-sama. Đừn—đừng thô lỗ thế…”
“Oh? Thế sao?”
(Onee? Không phải là cậu bé, mà là một cô bé. Họ không phải là anh trai và em gái, mà là chị em?)
Nghĩ về điều này, đúng là cậu trông giống một cô gái.
(Tại sao… ăn mặc như con trai… không, có lẽ là cô bé ăn mặc như vậy để dễ dàng di chuyển? Trẻ em trong độ tuổi của họ là bán nam bán nữ sao. Lẽ nào… cô bé kia là con trai… không, cách ăn mặc của cô bé, không thể nào mà có thể được. Dẫu vậy… cô em gái cũng rất chân thật.)
Mặc dù Jircniv cũng tính toán nên làm thế nào để lôi kéo cô gái đang cầm cậy gậy về phía anh, và làm thế nào để xây dựng một mối quan hệ tốt với họ, có có thể có lợi cho Đế quốc, anh vẫn không thể hành động mà không có thêm thông tin.
Đầu tiên, anh không tài nào quên được cô bé “chân thật” này đã tàn sát rất nhiều người của anh. Bất cẩn đặt chân kề bên cô bé cũng sẽ giống như là đặt bàn tay lên bụng của một con rồng đang ngái ngủ.
(Dù vậy, là ý gì. Mình cần phải biết được con bài mà phía họ đang nắm giữ.)
“Vị khách tôn kính, cho phép tôi tự giới thiệu mình một lần nữa. Tôi là Jircniv Rune Farlord el Nix của Đế quốc Baharuth. Tôi hiển nhiên là nhận thức được cái tên cao quý của Lady Fiore đây, nhưng có thể cho biết rõ quý danh được chứ?”
“Ah, tôi—tôi là Mare Bello Fiore.”
“Xin được gửi lời cảm ơn chân thành nhất, Lady Fiore. Như vậy, liên quan đến những vì mà Lady Fiore nói, cụ thể là <chúa tể Ainz rất không hài lòng và sẽ hủy diệt đất nước này, trừ khi ngài nhận được lời xin lỗi>… tôi cho rằng mình là người được nhắc đến trong câu hỏi, tôi sẽ phải tự mình đến Nazarick sao?”
“Không phải đã quá rõ ràng sao?”
Một câu nói đơn giản, nhưng nhiễu giọt đầy lạnh giá.
Ngay từ đầu, Dark Elf được gọi là Aura đã không mang sự ấm áp trong ánh mắt của cô. Cô nhìn con người như nhìn côn trùng.
Như vậy, một câu hỏi.
Nghiêm túc mà nói, những gì mà họ nói là không hề sai, nhưng câu hỏi là lời nói của họ có trọng lượng ra sao, cũng như họ biết được bao nhiêu về anh. Trong những trường hợp bình thường, anh sẽ nhầm họ với những kẻ ba hoa rỗng tuếch và sau đó là có biện pháp, nhưng những người ở trước mặt anh là không bình thường chút nào.
“Nói đến… tôi có nên nói là Ainz Oola Gown-dono đã tự mình ra lệnh cho hai bạn đến đây?”
“Đúng thế, ngài ấy… Thế thì có vấn đề gì sao?”
“Không có gì, tôi chỉ hỏi cho chắc chắn thôi.”
Jircniv chìm sâu vào suy nghĩ.
Ainz Ooal Gown là ai? Dark Elf, lăng mộ, một con rồng, không có gì trong chúng là liên quan nhau. Phải có một yếu tố chung giữa họ. Có phải cậu bé Dark Elf từng sống trong khu rừng, sau đó di chuyển vào lăng mộ ở vùng đồng bằng? Vậy thì con rồng sẽ là thú cưng của Dark Elf tộc trưởng Ainz Ooal Gown.
Jircniv phân tán lý thuyết tầm phào của mình.
(… Mình có nên giao câu chuyện này lại cho những người hát rong. Việc của mình là thu thập tin tức và tìm ra sự thật.)
Những gì mà lúc anh này biết là phía bên kia đã có phương thức để lấy thông tin từ bên trong Đế quốc. Vì vậy, có phải có một mạng lưới gián điệp sâu rộng, hoặc là…
(Ainz Ooal Gown là người cẩn trọng phân tích thông tin. Vậy thì mình cần phải xác nhận điều này.)
“Ngài ấy đã ra lệnh cho bạn đi trên một con rồng?”
“Đúng—đúng vậy. Chúa tể Ainz-sama bảo chúng tôi làm vậy.”
“Tôi hiểu… Vậy đó là những gì….”
“Ngươi muốn nói gì đây, từ nãy giờ những câu hỏi của ngươi thật kỳ quặc? Ngươi có muốn đến xin lỗi? Hoặc không đến? Nếu như ngươi không đến, chúng ta chuyển lời lại, nhưng điều đó có nghĩa là ngươi sẽ chung số phận với đất nước của mình.”
Có một cậu nói, “bạn không thể lấy được trứng của một con rồng mà không đột nhập vào hang của nó”.
Nó có nghĩa là bạn không thể thu lợi lớn mà không chịu rủi ro tương đương.
Với ý nghĩ đó, Jircniv hạ quyết tâm.
“Tất nhiên, tôi muốn chuộc lại sai lầm của mình trước mặt ngài ấy. Mặc dù tôi không có ấn tượng về việc đã gửi bất cứ ai đến một nơi gọi là Nazarick, việc này hoàn toàn có thể là do một trong nhưng thuộc hạ của tôi đã hành động tùy tiện, và độc lập với mệnh lệnh của tôi. Trong trường hợp đó, trách nhiệm cuối cùng là quy về cấp trên của họ— tức là, chính tôi.”
Từ một góc tầm nhìn, anh nhìn thấy đôi mắt của ba thứ ký thoáng mở to, trong khi Fluder gật đầu đồng ý.
“Huh~ ngon rồi. Chúng ta đi liền thôi.”
“Ngay lúc này sao? Từ từ cái đã. Tuy là hiện tại không có vấn đề gì, nhưng dù sao thì tôi vẫn là người cai trị của đất nước này, và tôi không thể đơn giản là bỏ trống ghế quyền lực một cách đột ngột. Có lẽ là hai, hay ba ngày…”
Jircniv liếc nhìn cặp song sinh chắc chắn rằng không có vấn đề gì trước khi tiếp tục.
“… Để sắp xếp những công việc của đất nước trước khi rời đi. Sau khi tính thêm thời gian để giải quyết những vấn đề cấp bách khác và chuẩn bị lễ vật tạ lỗi với Gown-dono, tôi nghĩ là 10 ngày—”
“10 ngày? Ngươi không nghĩ là quá dài sao?”
“Với 10 ngày, tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ lễ vật tạ lỗi. Dâng lễ mà thiếu suy nghĩ sẽ là một sự xúc phạm nghiêm trọng đối với chúa tể của các bạn. Còn có vấn đề về viêc truy cứu bên có liên quan. Đế quốc là rộng lớn— muốn điều tra tường tận cần phải có một khoảng thời gian phù hợp.”
Vấn đề lễ vật tạ lỗi đã dẫn Aura chìm sâu vào suy tư. Ngay cả Mare trên gương mặt cũng dương như không biết phải làm thế nào.
(Mình biết mà… khi nghe về lễ vật tương xứng, họ đã bị phân tâm. Điều này cho thấy họ tôn kính chủ nhân của mình đến mức nào. Mình có kéo dài một chút thời gian với điều này.)
Nhưng trước Jircniv có thể tiếp tục, Aura đã nói trước.
“Đùa thôi. Chúa tể Ainz chỉ bảo ta nói với ngươi là lập tức đi đến, <lập tức> ở đây có nghĩa là <thời gian bao lâu mà ngươi nghĩ là cần thiết>.”
Tuy là muốn phỉ nhổ vào Ainz Ooal Gown, người đã nhìn thấu kế hoạch của anh, đồng thời anh cũng cảm thấy kẻ thù của mình là một đối thủ mưu mô và đáng kính trọng.
(Vậy là Hắn ta đã đoán trước được cách mà mình phản ứng thông qua yêu cầu <lập tức>. Vâng, vâng, Ainz Ooal Gown, ngươi là một nhà thương thuyết quỷ quyệt. Ngươi phải hết sức uyên bác để thấy trước hướng mà đoạn đối thoại này sẽ đi.)
“Ta nói rồi đó, sao ngươi không trả lời đi?”
Giọng nói lạnh lùng của Aura làm Jircniv cảm thấy như mình đang chìm sâu vào trong một đầm lầy.
“Ah—à, thứ lỗi cho tôi. Tôi chỉ đơn giản suy ngẫm về những thứ mình nên chuẩn bị nếu không có đủ thời gian.”
“Huh~ tốt thôi, nó không quan trọng. Vậy thì… ngươi có thể cho ta một câu trả lời? Bao lâu trước khi ngươi đến Nazarick?”
“Tôi chỉ cần như vậy,” Jircniv bỏ qua hành động khiêu khích của Aura. “Suy xét chuẩn bị mọi thứ, tôi nghĩ là cần 5 ngày.”
“Hiểu rồi. Vậy thì chúng ta sẽ báo lại cho Chúa Tể Ainz biết. Ah, nhắc mới nhớ, Chúng ta sẽ giúp ngươi moi lên những kẻ bị chôn sống ra khỏi đó? Có điều…”
Aura vỗ tay vào nhau, và nở nụ cười quá ư là nham hiểm cho một đứa bé.
“… Có thể chúng đã bị đè bẹp. Nên có hơi khó khăn để mà moi họ lên.”
Jircniv tiếp tục mỉm cười, bởi vì mục đích của đối phương đã được làm rõ.
Mọi người đều lộ bản chất thật khi họ bị xúc động mạnh. Vì vậy gây ra nổi sợ hãi là cách họ thăm dò anh. Jircniv cũng đã sử dụng phương pháp này trong các cuộc đàm phán của anh, nhưng những lúc như vậy cũng là cơ hổi để cản trở mục đích của đối thủ.
“Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của bạn. Tôi sẽ để phần còn lại cho bạn.”
Trông thấy cảm xúc đơn giản lộ ra trên gương mặt Aura, lần đầu tiên Jircniv phép mình mỉm cười thành thật.